Bọn họ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp rồi. Nhìn giấy hôn thú, Diệp Hạ không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào, cảm giác không chân thực lắm.
Ngô Diệc Hiên nhìn Diệp Hạ, chìa tay ra với cô: “Ngô phu nhân, xin chào. Sau này, xin chỉ giáo nhiều hơn”.
Đưa tay nắm lấy tay Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ đáp: “Xin chào, Trần tiên sinh. Sau này, xin chỉ giáo nhiều hơn”.
Cả hai cùng bật cười, từ giờ chúng ta cùng nắm tay nhau trải qua những ngày tháng vui, buồn sau này. Trên đường đời có anh và em.
Ngô Diệc Hiên và Diệp Hạ vừa lên xe ôtô chuẩn bị đi về thì điện thoại của hai người rung liên tục. Mở ra nhìn, toàn bộ đều là tin nhắn chúc mừng từ bạn bè. Diệp Hạ khỏi cần hỏi cũng biết, cô lại được vị đại minh tinh này mang lên hotsearch ngồi rồi.
“Sao lại lộ nhanh vậy? Chúng ta bị “chó săn” đi theo sao?”.
“Không thể nào. Với địa vị của anh, đám “chó săn” sẽ liên hệ bàn điều kiện của bộ phận truyền thông của Tập đoàn trước”.
Đăng nhập weibo xem tình hình, thì ra là có người qua đường hôm nay đi đăng ký trùng hợp gặp hai người họ nên chụp lại ảnh đăng trong nhóm bạn bè. Sau đó thì bí mật đã được mật bí. Với mức độ nổi tiếng của Ngô Diệc Hiên trong thời đại internet tốc độ tin tức nhanh đến chóng mặt này thì mới đó đã lan truyền khắp weibo là bình thường.
Diệp Hạ nhìn Ngô Diệc Hiên: “Dù sao chúng ta cũng không có ý định giấu. Anh lên weibo đăng một bài công khai với fan đi”.
Hai quyển sổ đỏ, hai bàn tay đan vào nhau cùng dòng trạng thái “Hôm nay, chúng tôi kết hôn rồi”. Chưa đầy một phút, trong vòng fan một truyền mười, mười truyền trăm, lượng người like và share đạt con số vài nghìn. Rồi lại từ fan truyền ra ngoài. Thế là mười phút sau, weibo sập, từ khóa “Ngô Diệc Hiên – chúng tôi kết hôn rồi” đại bạo.
Cầm điện thoại trên tay, Diệp Hạ tải lại weibo đến vài lần mà không thành công. “Đúng là sức mạnh của đại lưu lượng hàng thật, giá thật. Nhân viên của weibo sẽ hận chết anh”.
“Anh đây là tạo công ăn việc làm cho họ”.
Với thân phận của Ngô Diệc Hiên, khi bọn họ ở bên nhau cùng ra ngoài, ngẫu nhiên sẽ bị người qua đường nhận ra, cũng đôi lần bị “chó săn” đi theo lấy tin. Diệp Hạ đã sớm quen, cũng không bài xích bởi Ngô Diệc Hiên là người nổi tiếng nên đời sống cá nhân bị ảnh hưởng là không thể tránh khỏi. Cũng may anh và cô là người có vai vế trong giới, đã đưa ra thông báo nên việc bị “chó săn” theo đuôi là hạn chế.
Sau khi khiến trên mạng xã hội dậy sóng, Ngô Diệc Hiên và Diệp Hạ liền mặc nó ở đó, đi tới nhà ba, mẹ Ngô ăn cơm. Ban nãy, hai cụ đã hạ lệnh gọi người về nhà để thảo luận các chi tiết cho đám cưới.
Hai người mới vào đến cửa, mẹ Ngô đã đi tới, trên mặt là nụ cười vui vẻ: “Thế nào, ổn thỏa cả chứ?”.
Ngô Diệc Hiên đáp: “Mẹ không xem tin trên weibo sao?”.
Hạ Nhã Ngôn bế con gái - Ni Ni đi tới góp lời: “Weibo bị nghẽn mạng rồi”.
Ba Ngô cho Ngô Diệc Hiên một đập: “Mẹ hỏi mà trả lời kiểu đó hả? Anh muốn ăn đòn?”.
Diệp Hạ vội lấy bằng chứng xác thực - giấy hôn thú ra cho mọi người xem.
Mẹ Ngô cầm lấy giở ra, lật qua lật lại một hồi rồi đưa lại cho Diệp Hạ. “Tốt, tốt. Con dâu ngoan. Con mau vào phòng khách, ông đang chờ hai đứa”.
Mọi người cùng đi vào để lại một mình Ngô Diệc Hiên đứng đó không ai quan tâm. Ai mới là con đẻ vậy? Chắc chắn đã có sai lầm ở đâu đó? Tại sao, anh không có chút địa vị tồn tại nào?
Chuẩn bị cho đám cưới là một quá trình vui thì ít mà phiền não thì nhiều. Nhưng nhờ có Hạ Tuấn Lâm mà đã giảm một nửa đáng kể. Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên là cô dâu, chú rể chỉ việc lên danh sách khách mời, rất nhẹ nhàng.
Ngô Diệc Hiên đang nắn nót từng nét chữ viết thiệp cưới, Diệp Hạ ở bên cạnh ngồi nhâm nhi trà, ăn kẹo cưới, vô cùng nhàn hạ.
“Em mà ngồi ăn nữa là hết kẹo để tặng đấy”.
Diệp Hạ chu miệng: “Chẳng lẽ anh không mua thêm được?”.
Đưa tay vuốt chóp mũi Diệp Hạ, anh cưng chiều đáp: “Được, em cứ ăn cho thỏa đi”.
Hạ Tuấn Lâm đang bù đầu trong đống kẹo cưới tặng khách vừa vặn đi qua thấy hai người thảnh thơi ngọt ngào với nhau kia mà thấy phẫn nộ: “Đám cưới của hai người mà người bận rộn lại là em. Quá đáng. Nhìn xem, cô dâu còn đang ngồi ăn vụng kẹo”.
Ngô Diệc Hiên không mặn, không nhạt nói: “Thực tập trước cho quen, sau này đám cưới của mình chuẩn bị cho tốt”.
Diệp Hạ ở bên cạnh chém tới một đao: “Đây là bị nghiệp quật. Anh còn ở đó than phiền thì đến sáng mai cũng chưa gói xong đâu”.
Lúc này việc nên làm là nở một nụ cười thật tươi. Cười xong, Hạ Tuấn Lâm lại quay đi vùi đầu vào công việc dang dở. Anh có bị ngu đâu mà ở lại để bị hai người kia ngược chết à.
Ngô Diệc Hiên đặt bút xuống, tạm nghỉ tay một lát, anh viết lâu có chút mỏi rồi. Nhìn Diệp Hạ đang vui vẻ ăn kẹo khiến anh hứng thú: “Kẹo ngon thế sao? Em ăn ngọt nhiều vậy mà không ngán à?”
“Hợp khẩu vị, chua chua ngọt ngọt, dai dai mềm mềm. Ăn rất vui miệng”.
“Anh muốn nếm thử kẹo”,
Diệp Hạ không đưa kẹo cho anh mà trực tiếp tiến tới, đặt lên môi anh một nụ hôn, hành động vô cùng nhanh. Trêu chọc người ta xong, Diệp Hạ rất vui vẻ hỏi: “Ngon không?”.
“Không cảm nhận được”. Thế là, Diệp Hạ bị Ngô Diệc Hiên kéo đặt ngồi lên đùi, hôn cô sâu hơn. Quấn quýt đến hơi thở rối loạn, gương mặt ửng hồng, mắt long lanh ánh nước mới được thả ra.
Ngô Diệc Hiên nhìn sâu vào mắt Diệp Hạ, cười nói: “Rất ngọt”.
Bị nhìn đến không chịu được, Diệp Hạ vội đứng lên: “Em đi giúp mọi người gói kẹo” sau đó mất hút ở cửa phòng.
Gió xuân thổi nhẹ lướt qua, nắng vàng dìu dịu chiếu xuống mặt đất. Đám cưới của Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đúng hẹn cử hành.
Trong phòng chờ, Diệp Hạ đang ngồi ở đó đợi đến giờ lành bên cạnh là Dương Dĩnh.
Dương Dĩnh đưa tới cho Diệp Hạ một cốc nước: “Uống chút cho bình tĩnh, ngọt giọng”.
Là chị em cùng nhau lớn lên, Dương Dĩnh dễ dàng nhận ra giờ phút này Diệp Hạ không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Cô ấy đang hồi hộp, hai tay xoắn cả vào nhau kia kìa.
“Không uống đâu, lát lại rắc rối. Cậu ở đây nói chuyện với tớ là được rồi”.
“Vậy chúng ta selfie một tấm làm kỉ niệm nào” Nói rồi, Dương Dĩnh mang điện thoại ra chụp liền, không để Diệp Hạ có thời gian chuẩn bị.
Nhìn bộ dạng hồi hộp lại ngơ ngác của Diệp Hạ trong bức ảnh khiến Dương Dĩnh cười đến đáng đánh: “Aizz! Đáng yêu chết đi được. Bức ảnh này mà tuồn ra ngoài thì hình tượng của cậu sụp đổ trong chớp mắt”.
“Tớ đã từng tham gia vô số sự kiện lớn, cũng đã từng là nhân vật chính nhưng lần này tớ vô cùng hồi hộp, không khống chế được”.
Dương Dĩnh tiến tới ôm Diệp Hạ cổ vũ: “Tính chất không giống nhau, đám cưới là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời, khẩn trương là phải rồi. Hơn nữa, cậu để nó trong lòng mà trân trọng nên mới thế”.
Cửa phòng có tiếng gõ, nhận được câu trả lời, người ở bên ngoài đẩy cửa đi vào. Vị nhân vật chính còn lại, chú rể đây rồi. Dương Dĩnh đứng lên gật đầu với Ngô Diệc Hiên rồi đi ra ngoài, nhường lại không gian cho đôi uyên ương.
“Sao anh lại tới đây, còn bên ngoài thì sao?”.
“Anh tới xem tình hình của em”.
Diệp Hạ ngước nhìn anh, lộ ra biểu cảm khẩn trương đầu tiên trong buổi hôm nay. “Làm sao bây giờ, tim em đập rất nhanh”.
Ngô Diệc Hiên ngồi xuống cạnh Diệp Hạ, đưa tay gỡ bàn tay đang nắm chặt của cô: “Có anh ở đây rồi, cứ theo anh là được”.
Nhìn sâu vào mắt Ngô Diệc Hiên, toàn bộ sự dịu dàng, ấm áp và quan tâm của anh đều ở đó, là dành cho cô. Cô khẽ mỉm cười thả lỏng. Lo lắng, hồi hộp gì chứ, không phải bên cạnh đã có người đi cùng rồi sao.
Hôm nay là ngày trọng đại, cứ thoải mái tận hưởng nó.
Vuốt chóp mũi Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên nói: “Hát cho em nghe một bài nhé?”.
“Ừm”, đã rất lâu rồi không được nghe anh hát trực tiếp, lại còn dành riêng cho cô.
Em cười lên trông thật đẹp
Tựa như bông hoa nở mùa xuân
Cuốn đi tất cả mọi muộn phiền lo âu
Em cười lên trông thật đẹp
Tựa như ánh mặt trời mùa hạ
Mọi khoảnh khắc trên thế giới này
Trở thành bức tranh tuyệt đẹp
(Trích: Bạn cười lên trông thật đẹp)
Từng lời ca vui tươi, ngọt ngào cất lên, bị nó ảnh hưởng bên môi Diệp Hạ là nụ cười xinh đẹp, rạng rỡ.
Em cười lên trông thật đẹp, Ngô Diệc Hiên hơi nhoài người sang đặt lên môi Diệp Hạ một nụ hôn khẽ. Đừng lo lắng, anh luôn ở đây bên em, nụ cười của em do anh bảo vệ.
Trong ánh nắng chan hòa, bó hoa đỏ thắm nở rộ trên tay, tà váy cưới tung bay, Diệp Hạ khoác tay bố Trần đi về phía Ngô Diệc Hiên. Dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình, bạn bè thân thiết, họ trao nhau lời thề cùng nụ hôn nồng nàn.
Từ giờ bên em đã có anh chung đường cùng nhau vượt mọi trông gai. Cảm ơn vì đã tới bên em, nguyện ý che chở, trở thành chỗ dựa, che mưa chắn gió cho em để em có thể tùy ý ngang ngược. Gặp được anh là bất ngờ ngọt ngào. Hạnh phúc của em là anh.
Hoàn Chính Văn