“ Anh không để tôi giải thích mọi người sẽ hiểu lầm ”.
“ Cứ để mọi người hiểu lầm đi ”.
“ Vậy tôi có thể hiểu lầm là anh thích tôi không? ”
Bàn tay đang để trong túi áo của Vương Tuấn Khải khẽ nhúc nhích. Cái từ “ thích ” ấy hơi vượt ngoài dự đoán của anh, thế nhưng cô dám chủ động hỏi như vậy lại càng khiến anh bất ngờ hơn nữa. Vương Tuấn Khải bất ngờ nhận ra anh không hề ghét kiểu dò hỏi đó của cô, nghiêng đầu sang nhìn cô, khóe môi hơi nhướn lên: “ Hiểu lầm cũng chẳng sao ”.
A... Tuy lời của anh có lòng vòng một tí, nhưng ý anh là... anh thật sự thích cô?
A! a! a!
Diệp Hạ bỗng thấy luống cuống, nhịp tim đập to đến mức có thể nghe thấy, mặt dần dần nóng lên. Im lặng một lúc lâu, Diệp Hạ nói: “ Tôi đi lên kia với mọi người anh cứ đi từ từ mà thưởng thức cảnh đẹp ”. Nói xong ba chân bốn cẳng chạy đi mất hút. Cô phải rời khỏi hiện trường trước đã nếu không sẽ không biết xử lí thế nào.
Công việc quay quảng cáo diễn ra tốt đẹp và kết thúc khá sớm. Ekip quay quảng cáo của nhãn hàng cũng đã rời đi chỉ còn lại mọi người trong ekip của Vương Tuấn Khải.
Vì ngày mai không có công việc mà mọi người trong đoàn đều thích thú với nơi đây nên Vương Tuấn Khải quyết định để mọi người ở lại chơi đến chiều mai sẽ quay về.
Tại đại sảnh của khách sạn, Mạc Hạo tập trung các thành viên trong đoàn dặn dò: “ Mọi người cất xong hành lí rồi thì bây giờ cứ hoạt động thoải mái đi muốn chơi gì thì chơi, ăn gì thì ăn miễn là lúc về cầm theo hóa đơn đại boss sẽ thanh toán hết ”.
Nhận được phần thưởng thú vị như vậy khiến mọi người rất vui mừng: “ Cảm ơn đại boss, chúng tôi đi chơi đây để lại không gian riêng tư cho hai người nhé, tạm biệt ”. Sau đó chưa đến 5p tất cả mọi người đều biến mất không còn bóng dáng một ai cả. Này! Có cần chạy nhanh như thế không? Mọi người có thể đi thi maratong được rồi đó!
“ Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, có muốn đi dạo quanh đây với tôi không? ”
“ Được ”. Dù gì cũng phải đối mặt với tình cảm này, vậy hãy dũng cảm đối mặt với nó đi không trốn tránh nữa.
“ Cô muốn đi đâu? ”
Diệp Hạ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Đi chùa ”.
Từ chỗ Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải tới chùa cần đi một đoạn đường khá xa. Hai bên đường cảnh vật rất đẹp, có thể nhìn thấy biển phía xa với những làn sóng vỗ nhẹ nhàng, những du khách tham gia các trò chơi trên biển, những áng tường vân bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, những cây hoa bò cạp vàng, bò cạp nước được trồng cạnh đường đi. Có một cành hoa rủ xuống thấp Diệp Hạ đưa tay hái lấy nó cầm nghịch chơi. Vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp chẳng mấy chốc đã tới được chùa.
Quỳ lạy trước phật tổ Diệp Hạ cầu cho bản thân, người thân và bạn bè của cô luôn mạnh khỏe, bình an. Ngoài ra thì cô không có ước muốn gì cả, cuộc sống của cô bây giờ rất tốt. Còn Vương Tuấn Khải lại cầu mong có thể ở bên chăm sóc, bảo vệ Diệp Hạ mãi mãi.
Cầu nguyện xong Vương Tuấn Khải quay sang bên cạnh nhìn nhưng chẳng thấy Diệp Hạ đâu cả. Chạy đi đâu mất rồi không biết. Anh đi ra ngoài tìm cô một vòng nhưng không thấy cô. Lo lắng anh lấy điện thoại ra định gọi nhờ người tìm giúp thì thấy Diệp Hạ đứng ở chỗ bán dây kết. Haizz! Làm anh lo muốn chết.
Mua được dây Diệp Hạ đi đến chỗ Vương Tuấn Khải: “ Lần sau đi đâu có thể nói với tôi một tiếng được không? ”
Hình như anh đang giận thì phải: “ Xin lỗi, ban nãy tôi đi vệ sinh định nói với anh nhưng thấy anh đang cầu nguyện nên không muốn quấy rầy, lúc quay lại thì thấy dây kết ở đó rất tinh xảo nên vào xem ”.
“ Được rồi, đi thôi ”.
“ Khoan đã, tặng anh sợi dây kết cát tường này ”. Cô đưa cho anh sợi dây, nhận được nó khuôn mặt “ than ” của anh đã biến mất thay vào đó là nụ cười mỉm.
Đứng từ chòi ngắm cảnh nhìn hoàng hôn dần buông xuống thật thú vị. Mặt trời như quả cầu lửa đỏ rực từ từ lặn xuống biển. Cảnh đẹp này khiến người nhìn chìm đắm trong nó khó có thể rời mắt đi được. Đứng trong khung cảnh yên bình cùng Vương Tuấn Khải khiến Diệp Hạ ngại ngùng vì chỉ có hai người bọn cô thôi.
“ Diệp Hạ... Anh có điều muốn nói ”.
“ Ừm ”.
“ Anh chưa yêu ai bao giờ nên không biết phải như thế nào. Trước chuyến đi tới Nam Sơn, rõ ràng là anh chưa nghĩ đến, nhưng sau đó... Ban nãy khi không thấy em đâu cả khiến anh rất lo. Khi ở trong khoang cáp treo nhìn thấy em hoang mang hoảng sợ cũng làm anh rất lo. Đi cùng em dạo biển và bị em lôi đi chơi anh rất vui mặc dù... trước kia anh rất ghét con gái lại gần. Có lẽ... anh đã yêu em mất rồi. Vậy nên... làm người yêu anh nhé! ”.
Bỗng dưng được tỏ tình Diệp Hạ hơi ngượng khuôn mặt đỏ bừng, tim đập liên hồi, do dự suy nghĩ, cuối cùng cô ấp úng trả lời: “ Được ”.
Vương Tuấn Khải sau khi nhận được câu trả lời mong muốn hài lòng cúi xuống đặt lên môi Diệp Hạ một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào mà không hề báo trước.
Trong nhà hàng, Diệp Hạ chăm chú ngồi xem thực đơn. Cô đã chán các món ăn phương Tây nên anh đưa cô tới nhà hàng bán món ăn Trung Quốc. Ở đây có món ăn đặc trưng của các vùng miền trên cả nước vì vậy cô đang đau đầu không biết chọn món nào cả.
“ Em ăn món gì thì chọn nhanh lên nào, em cầm thực đơn xem đi xem lại gần 20p rồi đấy ”
“ Em không biết chọn gì, có quá nhiều món ăn ngon. Em quyết định rồi, anh chọn giúp em đi ”.
“ Chịu em, háu ăn đến thế là cùng ”. Nói đoạn anh quay qua gọi nhân viên nhà hàng: “ Phục vụ, tôi muốn gọi món. Tôi lấy món sủi cảo, gà Kung Pao, tôm xào hạt điều, cơm nóng và một ấm trà hoa hòe. Vậy được rồi, cảm ơn. ”.
Phục vụ: “ Vâng, xin quý khách chờ cho ít phút. Nhưng... nhìn quý khách rất quen có phải anh... là Vương Tuấn Khải không? ”.
“ Đúng rồi ”.
Phục vụ: “ A a a! Em là fan hâm mộ của anh đó, có thể cho em xin chữ kí và chụp ảnh cùng được không ạ ”. Gặp được thần tượng ở đây làm cô gái phục vụ rất vui sướng nhảy cẫng lên gieo hò.
“ À, được ”.
Chụp ảnh, xin chữ kí xong cô nhân viên phục vụ mới luyến tiếc rời đi để lại không gian riêng cho hai người.
Diệp Hạ: “ Anh vui nhỉ, đi ăn cơm còn gặp được fan đã thế lại còn rõ thân thiết với người ta nữa ”.
Vương Tuấn Khải hạ giọng: “ Giận ah? Đúng là trẻ con, đồ nhỏ mọn ”.
Diệp Hạ cãi cố: “ Thì em vẫn tính là trẻ con mà ”.
“ Vậy khai thật đi, em bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta tìm hiểu nhau một chút ”.
“ 23 tuổi ”. Vừa nói xong thì Diệp Hạ có điện thoại: “ Em nghe điện thoại đã ”. Nhìn xem là ai thì ra là mẹ gọi cho cô: “ Alo, con nghe đây ạ ”.
Bà Thanh Hà nhẹ giọng nói: “ Uh, mẹ gọi điện hỏi thăm tình hình của con? ”.
“ Con vẫn ổn, công việc đều bình thường ”.
“ Thế thì mẹ yên tâm rồi ”.
“ Hai người đang ở đâu ạ? ”
“ Chúng ta đang nghỉ dưỡng ở Thái Lan. Đúng rồi, báo cho con một tin tháng sau chúng ta sẽ đến Trùng Khánh đón tết nguyên đán với con ”.
“ Lâu rồi con chưa gặp hai người nhớ muốn chết đi được ah. Hai người nhớ mua quà tặng con nha ”.
Bà Hà nói giọng cưng chiều: “ Cái con bé này lại làm nũng rồi. Vậy ha, mẹ phải đi ăn cơm đây ba con đang gọi rồi ”.
“ Vâng ạ ”.
Cúp điện thoại cô ngẩng đầu lên, Vương Tuấn Khải anh đang mắt tròn mắt dẹp nhìn cô, anh ngạc nhiên hỏi: “ Sao em nói được tiếng Việt? ”.
Khi nãy nói chuyện điện thoại với mẹ cô đã sử dụng tiếng Việt thì ra vì điều này mà anh ngạc nhiên như thế.
Diệp Hạ khẽ mím môi: “ Em là người Việt ”. Nghe cô nói mình là người Việt làm anh thật ngạc nhiên, không ngờ cô lại có nhiều ẩn số như vậy, anh phải dành thật nhiều thời gian tìm kiếm “ chìa khóa ” mở hết tất cả những ẩn số của cô ra mới được.
“ Thật không nhận ra, tiếng Trung của em rất chuẩn như người địa phương vậy. Mà anh chẳng biết chút nào về em ngoài những điều em đã nói cả ”.
Diệp Hạ tinh nghịch đùa: “ Thế thì anh hãy dành cả đời này để tìm hiểu đi ”.
“ Rất sẵn lòng. À, nhạc chuông điện thoại của em là bài hát của anh? ”
“ Tiết lộ cho anh chút bí mật, em là fan của anh đó ”. Câu nói này của Diệp Hạ đã làm anh đứng hình, không ngờ cô lại là fan của anh. Thảo nào lần trước cô giải vây giúp anh.
Đang trò chuyện thì phục vụ dọn món lên vậy là cuộc nói chuyện dừng lại ở đó vì Diệp Hạ còn bận “ chiến đấu ” với các món ăn trên bàn.
Dùng bữa xong Diệp Hạ cùng Vương Tuấn Khải tay trong tay đi dạo ngắm cảnh để cho tiêu cơm. Đi được một lát Diệp Hạ đã kêu chán rồi rủ Vương Tuấn Khải đến đài phun nước ánh sáng. Thấy mọi người ở đây chơi xe điện cân bằng Diệp Hạ cực thích thú với trò đó cũng đã thuê xe chơi thử. Trò này thật không dễ chơi chút nào cố gắng mãi cô cũng không lên được xe. Vương Tuấn Khải thì ngược lại anh chơi rất siêu chưa đầy 5p đã chơi thành thạo.
Thấy cô không chơi được Vương Tuấn Khải đã giúp cô tập đi: “ Anh giúp em, có mỗi cái trò trẻ con mà cũng không chơi được. Giờ đưa hai tay đây nắm vào tay anh, anh giữ xe giúp em đứng lên ”.
“ Không lên được ”.
“ Nào thử lại đi ”.
“ Mệt chết mà, mãi mới đứng lên được xe ”.
Ba mươi phút sau...
“ Hì! hì! Cuối cùng cũng đi được rồi ”. Nhìn thấy sự vui vẻ, đáng yêu của Diệp Hạ khi đi được xe cân bằng Vương Tuấn Khải bất giác cười.
Đôi khi chỉ cần nhìn người mình yêu thương vui vẻ con người ta cũng đủ thỏa mãn.