Mỹ thực...
Mỹ tửu...
Cùng mỹ nam...
Bạch Lạp Sa tự nhận, cô là người yêu thích lối sống xa hoa...
Thế nhưng, cô không thể ngờ nổi, mạt thế tới rồi mà chính mình vẫn còn có thể sống một cách xa hoa như vậy...
Những thứ này, trước mạt thế là bình thường...
Sau mạt thế lại chính là tột cùng xa xỉ...
Đến cả mỹ nam lúc bấy giờ đang phục vụ bé cũng là hàng hiếm hoi à nha!
Cơm rượu no say...
Bạch Lạp Sa hiếm có một lần đánh mất hình tượng mà nằm ườn người lên ghế sô pha...
Vỗ cái bụng căng tròn vài cái...
Nom dáng vẻ không khác gì mèo lười được vỗ béo...
Nam chủ à!
Anh rõ ràng là Tang thi vương...
Thế mà nguồn thực phẩm của anh ta thật dồi dào...
Tang thi nào có ăn được mấy thứ này đâu!
Anh ta đem đi dự trữ làm gì a?
Đúng là hành vi khiến con người ta không hiểu nổi...
Mà thôi, có ăn là được rồi.
...
Quãng đường về sau của Bạch Lạp Sa...
Rất đơn giản, rất dễ đi...
Cô cảm thấy Tanh thi vương chính là một cái đại tôn thần đáng kính!
Nha, có anh ta ở đây, tang thi có muốn đến cũng không thể.
Nhưng mà anh ta cũng bao dung thật đấy...
Rõ ràng Bạch cẩu đã hại anh ta không còn dáng vẻ con người...
Ấy thế mà anh chàng vẫn rất rất rất là rất yêu thương con gái ông ta.
Nếu như bây giờ có phiếu bầu cho giải "Người đàn ông tốt nhất thế giới" Bạch Lạp Sa thề, cô tuyệt đối sẽ giơ hai tay hai chân bầu chọn cho Cố Niếp Tranh mà không chần chừ gì luôn.
...
"Còn mấy ngày đường nữa là tới căn cứ A? Anh nói xem!"
Bạch Lạp Sa cầm bút vẽ vớ vẽ vẩn vài đường nét trên mặt bản đồ.
Cố Niếp Tranh nắm lấy tay cầm bút của cô, đánh dấu vào một vị trí.
Anh nhướn mày.
"Một tuần nữa.
Không chờ nổi vậy sao?"
Bé Sa nhẹ nhàng kéo tay anh ra, suy ngẫm: "Em chỉ là muốn...bày một chút trò chơi nho nhỏ."
Chậc, cô thực sự rất tò mò...
Vẻ mặt Bạch cẩu sẽ như thế nào ta?
Khi ông ta gặp lại người học trò mà ông tưởng như đã chết...
Và cô con gái không rõ mạng sống.
Cố Niếp Tranh lấy lại bản đồ từ tay cô, quăng ra chỗ khác.
Giờ đang là buổi đêm...
Hứa Chinh đã sớm bế đứa bé kia ra một góc ngoài ấm áp khác để ru ngủ.
Anh bạn Hứa Chinh đó, quả là một anh bạn toàn năng...
Lái xe, nấu ăn, làm bảo mẫu ru em bé ngủ, đúng là không gì không làm khó ảnh được.
Thiếu mỗi nhan sắc thôi...
Nhân vật phụ mà...đẹp hơn nam chủ để có mà vỡ mật à?
À, quay trở lại với câu chuyện giữa Bạch Lạp Sa cùng nam chủ...
Thì giờ là lúc hai người họ phân chia giường ngủ.
Bé Sa ngủ ở ghế sau to...
Cố Niếp Tranh ngủ ở ghế phụ...
Ngày thường sẽ là vậy...
Đây cũng là một điều khiến bé thoải mái nhất..
Tại vì nam chủ đại nhân không bắt cô chung đụng giường với ảnh nha.
Hảo quân tử!
Nhưng đêm nay, Cố Niếp Tranh không có muốn làm quân tử nữa rồi!
Anh ta muốn làm kẻ thần kinh!
Đương lúc ngủ ngon ngủ say...
Ngoài cửa xe lại truyền tới tiếng ồn.
Hại cho Bạch Lạp Sa không thể nào ngon giấc được nữa...
Cô là bị cái thanh âm quái gở ở ngoài dọa cho tỉnh...
Ở ngoài rất ồn...
Là tiếng tang thi!
Quần què gì zậy trời?
Bạch Lạp Sa đảo mắt nhìn quanh không gian xe...
Uể?
Tanh thi vương đại nhân bay đâu òi?
Kệ đi!
Bé Sa rút đao, đạp mạnh cửa xe cái...
Một bộ dạng hùng hùng hổ hổ xông pha ra ngoài...
Ôi, cô đợi pạt-ti tang thi đại chiến lâu lắm rồi đấy!
Nhưng thật thất vọng cho bé Sa làm sao!
Bên ngoài làm quần gì có tang thi đại chiến nào!
Chỉ có mỗi một cái xác của con tang thi thôi.
Là xác Tang thi vương!
Cố Niếp Tranh quần áo dính đầy bụi bặm và máu tanh...
Tóc tai bù xù...
Gương mặt sạch sẽ thường lệ giờ bỗng trở nên đen đen bẩn bẩn kì kì...
Bạch Lạp Sa giương mắt nhìn ra xa...
Cả ô đất trống này, ngoại trừ Cố Niếp Tranh ra thì chẳng còn bóng ai cả.
"Lạp...Lạp Sa..."
Tiếng người đàn ông yếu ớt vang lên.
Bạch Lạp Sa tay ôm đao, tay mò lại gần anh, thần sắc mộng bức...
"Anh...anh...Niếp Tranh...Anh làm sao thế?"
Kẻ có đủ năng lực khiến cho Tang thi vương bị thương...
Là ai vậy?
Cô cứ ngỡ là yêu quái phương nào...
Ai dè, câu trả lời của nam chủ khiến cô mém xíu thì bật ngửa.
"Vừa...vừa nãy...!có một đợt tang thi triều ập đến...Anh bị...bị thương..."
Bạch Lạp Sa: "..."
Đùa nhau hay gì?
Tang thi vương thế nào lại bị đám con dân của mình dã thành cái hình dạng này đi?
Bạch Lạp Sa có điểm hoài nghi...
Cô tinh tế đưa mắt quan sát kĩ...
Ok, Tang thi vương đại nhân, mạt thế lâu dài, anh ta bộ nhàm chán đến độ phải đi làm diễn viên?
Ngoại trừ bề ngoài có chật vật đôi chút...
Thì trông Cố Niếp Tranh có vẻ nhẹ nhàng chán..
Bạch Lạp Sa không biết chính mình nên đưa ra biểu cảm gì.
Cố Niếp Tranh hình như hạ thấp IQ của cô quá thì phải!
[ Ôi thôi nào! ] Cụ Ấm Nước dường như đã nhìn thấu diễn xuất dở òm của nam chủ.
Lão khuyến khích: [ Nhóc nha, dẫu sao nam chủ cũng nuôi béo nhóc được mấy ngày.
Chiều lòng người ta tí đi.
Coi như báo đáp ân nuôi dưỡng, phải không? ]
"...Tôi không ngờ anh ta lại ấu trĩ như vậy." Người trưởng thành - bé Sa khoanh tay, lôi ra bộ dạng "ta đây bất đắc dĩ muốn chết", thở dài.
[...!] Mấy ai muốn làm người bình thường khi yêu.
________________________________
Mấy đứa đang nghĩ vị diện này hài sủng và sắp kết thúc một cách dễ dàng.
Sai rồi!
Đợi đi.
????????????
Câu chuyện sẽ không có kết đơn giản vậy âu! ????️????????️
Vị diện 3 rồi, không có drama đời không nể! ????.
Danh Sách Chương: