• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Câu chuyện còn chưa kết thúc ở đó.
Dường như lời tiên tri về nguồn bệnh hủy diệt thế giới sắp linh nghiệm...
Ba mươi năm trước, Hội Khoa Học bắt đầu mở két bảo mật, lấy ra hộp lưu trữ và bắt đầu hạng mục tái tạo người nhân tạo.
Mở đầu hạng mục, có mười nhà khoa học phụ trách.
Trong đó...Ờm, có Bạch cẩu...
Đứa trẻ nhân tạo đầu tiên được sinh ra chính là Cố Niếp Tranh.
Đương nhiên, khi ấy tên của anh ta không phải là Cố Niếp Tranh.
Những nhà khoa học hưng phấn muốn điên, ngày ngày ngồi ghi ghi chép chép, đến độ tăng xông luôn.
Chỉ riêng Bạch cẩu là không!
Phản diện trời sinh ghen ghét với nam chủ...
Ông ta nghĩ mẩm, trên thế giới bộ thiếu người tài hay sao?
Mắc gì phải ngồi tái tạo lại gen của một kẻ đã chết?
Đúng là kẻ xấu bệnh tâm thần!
Nghĩ cái gì không nghĩ, não toàn nảy ra mấy thứ dở hơi...
Với quang hoàn chói loá của nhân vật phản diện, Bạch cẩu đã thành công lọt qua mắt quân đội...
Thực hiện phi vụ phá hỏng hạng mục một cách thần không biết, quỷ không hay...
Ông ta làm như thế nào?
Ai biết được...
Chỉ là 001 đã may mắn được cứu thoát khỏi ma trảo của ổng.
001 khi ấy là một đứa bé nhỏ tuổi, được người cứu thả bên cô nhi viện.
Số phận long đong lận đận của 001 bắt đầu.
Được nhận nuôi bởi một gia đình họ Cố tốt bụng.
Và từ đấy, thân phận Cố Niếp Tranh ra đời.
Bố mẹ nuôi đối xử với anh ta y con ruột.
Ngay từ thuở bé, anh đã không ngần ngại gì bộc lộ thiên phú cùng niềm đam mê nghiên cứu của mình...
Bố mẹ cũng rất ủng hộ anh...
Song hạnh phúc lại chỉ kéo dài hai năm...
Ai có ngờ được đâu, tai nạn đột ngột ập đến...

Cả gia đình đều chết...
Ngoại trừ Cố Niếp Tranh...
Đây chính là một câu chuyện đau thương...
Khi tất cả những người mình yêu quý đều đồng loạt chết đi...
Chỉ riêng mỗi bản thân cô đơn ở gian thế này.
Cớ sau hạnh phúc mới được hai năm đã phải chịu cảnh ngộ âm dương cách biệt.
Đứa con nuôi Cố Niếp Tranh được đưa cho bên họ hàng săn sóc...
Không lâu tiếp theo, họ hàng đem ảnh trả về cô nhi viện...
Quanh đi quẩn lại, cô nhi vẫn chỉ là cô nhi.
....
[ Đó, tiếp đó là quá trình nam chủ phấn đấu không ngừng để đậu Bắc Đại.

Gặp gỡ được nhóc và the end! Câu chuyện này không biết có hạnh phúc mãi mãi về sau không nữa! ] Kết truyện, Thần Đèn còn không quên xúc động chấm chấm nước mắt đọng lại nơi khoé mi...
Lão ta xúc động là thế...
Nhưng vẻ mặt của Bạch Lạp Sa lại trái ngược hoàn toàn...
Bé lúc này như kiểu vừa bắt gặp cảnh tượng người ngoài hành tinh nhảy disco trên Nhà Trắng vậy.
Năm giây sau khi ngạc nhiên ngỡ ngàng và bật ngửa...
Cô vỗ tay bem bép, chép miệng.
"Hảo kịch bản, nếu để tôi gặp biên kịch thế giới này, chắc chắn tôi sẽ cúi mình nhận sư phụ!"
Cam bái hạ phong!
Cam bái hạ phong!
Nghĩ ra cốt truyện thế này, tác giả vất vả nhiều! ( Con không phải khen ta, ta cái gì cũng không vất vả, con gái iu à!:333).
"Thần Đèn, cụ lưu lại cái kịch bản này cho tôi.

Để sang thế giới nào đó, tôi sẽ viết tiểu thuyết, cho quần chúng ngốc theo luôn!" Cô xem, bọn họ cũng phải xem.
[ Ô kê con dê! ] Thần Đèn tấm tắc gật gù, đem kịch bản cất trữ...
Chậc, mặc dù sang thế giới sau, khế ước giả nhà lão sẽ chẳng nhớ gì đâu.
"Niếp Tranh có phải kiếp sau của Edward không?"

Không phải các nhà khoa học chỉ tái tạo gen thôi sao?
Thế nào lại kéo theo cả linh hồn đâu!
[ Nam chủ chỉ kế thừa bộ gen của Edward thôi.

Có lẽ hắn đang lợi dụng chuyện quá khứ để chọc tức phản diện.

Trong kịch bản đã phủ nhận rõ ràng, Edward và nam chủ là hai cá thể khác biệt.

] Cụ Ấm Nước nghiêm túc giải thích.
"Thế còn 002 Bạch Kiêu?"
[ Bọn họ là những phiên bản lỗi do mình Bạch cẩu tái tạo.

Giống như một chiếc bánh dùng công thức khiếm khuyết, vĩnh viễn không thể so sánh với chiếc bánh hoàn hảo.

]
"Tại sao 002 tên Bạch Kiêu?"
[ Sao ta biết được? ]
Vừa nhắc đến 002, tâm trạng Bạch Lạp Sa trùng xuống hẳn.
Thần Đèn nín thinh, hồi lúc mới tiếp lời: [ Thực ra thì, số phận 002 sớm muộn cũng sẽ chết.

Gã đó lỗi quá nhiều, không có Bạch cẩu, sẽ không ai duy trì sinh mệnh cho gã.

]
Lão nói, cốt chỉ để cho nhóc con nọ buông tâm...
Có hàng xịn không thích, lại cứ nhớ nhung hàng giả là thế nào?
Đương lúc Bạch Lạp Sa đang chán nản với đời, thì nam chủ đã lăn về.

Anh cởi áo khoác ngoài ra, vào nhà tắm vệ sinh một lượt...
Xoay một vòng trước gương, chắc chắn trên người không còn mùi tanh nữa...
Người đàn ông mới vui vẻ nhảy ton tót vô phòng ngủ, đè bé yêu của mình ra mà hôn hôn.
Nha, không gì sung sướng bằng việc sau khi đi làm về mệt mỏi rồi sà vào lòng bé cưng cầu yêu thương.

( Hẳn là đi làm mệt mỏi! ಠ,_」ಠ)
Nhưng hôn một lúc, Cố Niếp Tranh mới phát hiện...
Tinh thần cô ngốc nhà anh có vẻ hơi sa sút...
Có gì không vui sao?
Anh còn chưa kịp mở miệng hỏi, Bạch Lạp Sa đã vươn tay, ôm lấy eo anh...
Cô u sầu: "Anh yêu, em vừa ngủ dậy..."
"Sao thế?" Cố Niếp Tranh giọng điệu cùng sắc mặt cơ hồ đều vẽ ra hai chữ "lo lắng"...
So với điệu bộ yêu ma quỷ quái chuyên đi hành hung người ban nãy đúng là khác hơn nhiều.
"Em khó chịu ở đâu sao? Vẫn đau bụng à?"
"Không có..." Uể oải vùi đầu vào ngực anh, cô tựa con thú nhỏ buồn bã cụp tai cầu xoa đầu từ chủ nhân...
Một con thú nhỏ nói dối: "Em vừa ngủ dậy xong!"
"Em mơ ác mộng?" Cố Niếp Tranh tức khắc đoán được...
"Em mơ thấy anh...đêm đó, vì đỡ đạn cho em mà chết..."
"..."
Không khí như thể bị ấn nút tạm dừng...
Đây vẫn luôn là chủ đề cấm kị giữa hai người họ...
Một lúc sau, âm điệu của Cố Niếp Tranh lạnh hơn phân nửa: "Em biết đó không phải là anh mà!"
"Nhưng trong giấc mơ của em là anh." Bạch Lạp Sa ôm eo anh càng thêm chặt: "Niếp Tranh...em khó chịu lắm...khó chịu lắm...Anh cũng đừng ghen tuông vô cớ nữa được không? Người lạ đấy đã cứu em một mạng mà..."
Cố Niếp Tranh trầm mặt...
Mặc dù con tim của anh đang phải chịu nỗi dày vò rất khó chịu...
Thế nhưng vòng tay anh vẫn ôm bé ngốc thật chặt...
Như muốn đem em khảm sâu vào xương cốt mình...
Cố Niếp Tranh có điểm hối hận...
Đáng ra trước đó anh không nên đánh ghen một cách bốc đồng như thế...
Đều nói lửa ghen thiêu đốt lí trí...
Giờ ngẫm lại, chính mình thế nào lại ấu trĩ như vậy đâu?
IQ đại tài của anh khi ấy trực tiếp bị bản thân quăng ra chuồng gà rồi!
Chợt, trong đầu họ Cố, một suy nghĩ mới mẻ nảy sinh...

002 là nhân loại...
Còn anh là Tang thi...
So với anh, 002 vẫn hợp với cô hơn...
Chỉ chốc nữa thôi, sự thật trần trụi sẽ được phơi bày...
Tất cả nhân loại lần đầu tiên sẽ biết mặt vị Tang thi vương này - vua của chúng tang thi...
Bé ngốc sẽ ghét bỏ anh sao?
Cố Niếp Tranh đại khái chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề đây...
Tại ảnh đã sớm mặc định cô ngốc là của mình...
Đúng vậy...
Cố Niếp Tranh thầm gật gù...
Lại ôm thân hình mềm mại của Bạch Lạp Sa chặt thêm chặt...
Lạp Sa, em là của anh...
Là của anh...
Anh yêu em như vậy mà...
Anh ngộ ra một điều...
Thế giới này là của anh...
Ngoại trừ bên anh, cô chẳng còn lựa chọn nào khác đâu.
_____________________________
.
MC: "Nếu Bạch tiểu thư theo phe nhân loại diệt trừ anh thì sao?"
Cố Niếp Tranh: "Cô ấy theo nhân loại, tôi diệt nhân loại, cô ấy ra vũ trụ theo người ngoài hành tinh, tôi sẽ đuổi cùng giết tận.

Cứ cho là cô ấy trốn vào hố Đen, tôi cũng phải chui vào hố Đen truy cô ấy cho bằng được.

Cô ấy là của tôi!!!"
Bạch Lạp Sa: "Lòng chiếm hữu cũng thật lớn.

Vũ trụ nghe ảnh nói vậy chắc buồn ghê gớm!"
Mấy vị đại lão trên khán đài: "..." Ai vỗ tay cho lão tam đi.
Bạch Kiêu: "Tôi không biết vỗ tay."
Khương Trạch: "Vỗ á, thôi! Tôi cảm thấy không nên khuyến khích bệnh nhân tâm thần làm việc ác!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK