• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngồi đùa nghịch chán chê, đầu óc bé Sa bắt đầu có xu hướng buồn ngủ rồi.
Bé mơ màng chớp mắt...
Ngáp dài một tiếng...
Lựa một chỗ êm ái cạnh Cố Niếp Tranh, Bạch Lạp Sa gục đầu, nhắm mắt, chính thức chìm vào giấc ngủ sâu của riêng mình.
...
Mặc dù thế giới này lấy mạt thế làm bối cảnh, không gian xung quanh luôn chìm trong trạng thái tiêu điều cô quạnh, thời tiết ngoại trừ một màu xám xịt...
Nhưng thật hiếm có làm sao, bữa nay bỗng dưng trời nổi nắng...
Nắng chói loá, nóng đến gắt gao...
Nắng chiếu thẳng qua cửa kính xe...
Chiếu thẳng vào mắt người thiếu nữ đang yên giấc ngủ gục trên ghế...
Bạch Lạp Sa khó chịu nhăn mày, quơ quơ tay...
Túm được một thứ...Hình như là áo khoác?
Đem áo khoác chùm lên đầu, cô lại tiếp tục đánh giấc khò khò đầy ngon lành.
Chỉ là chưa kịp định giấc, thằng bé con bên cạnh đã tè dầm rồi...
Bạch Lạp Sa: "..." Sao tôi mệt mỏi quá!
"Niếp Tranh à..." Bé nhọc nhằn nghiêng đầu, lầu bầu: "Anh thay bỉm cho con đi."
"..."
"Oe, oe...oe oe oe..."
Vẫn không nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó đáp lại.
"Niếp Tranh?"
"Oe...oe oe...."
Bạch Lạp Sa mở bừng mắt, ngồi thẳng dậy.
Cô nheo mi, xoay đầu nhìn quanh.
Nam chủ đâu?
Đoạn, cô lại nhìn chiếc áo khoác quân phục mình đang đắp trên người...
Anh ta đã ở đây mà nhỉ?
"Ây dà..." Hai tay xách nách nhãi con, Bạch Lạp Sa bĩu môi: "Cưng bao nhiêu tuổi rồi mà còn đái bậy vậy?"
Thần Đèn uốn nắn: [ Là đái dầm, không phải đái bậy.


]
Tay đóng tã cho đứa bé, đầu không thèm bận tâm gì tới lời uốn nắn của cụ Ấm Nước, bé Sa hỏi.
"Theo đồng họ sinh học thì giờ là mấy giờ thế cụ?"
[ Bảy giờ sáng.

]
"Má nó!" Bạch Lạp Sa bực bội, nhìn trời nắng gắt gao bên ngoài.
"Bảy giờ mà cứ như canh trưa thế?"
Thần Đèn nhún vai, từ chối trả lời câu hỏi của khế ước giả nhà mình.
Lão đổi chủ đề câu chuyện.
[ Tìm cho nhóc vị diện sau rồi.

Rất là tuyệt vời luôn.

]
"Oh..." Hiếm khi tâm tình nảy sinh hứng thú, bé Sa nhướn mày: "Tuyệt vời như thế nào?"
Không phải lại là hố gì đấy chứ?
Như thể đọc thấu suy nghĩ trong đầu cô, cụ Ấm Nước giơ ra giọng điệu "ta đây phi thường cam đoan, phi thường chắc chắn"...
Lão vỗ bụng, nói: [ Không hề lừa gạt nhóc đâu.

Nha, trông ta không đáng tin cậy vậy ư? ]
Năm giây im lặng của Bạch Lạp Sa: "..."
Ngài mà đáng tin, tôi nào phải hỏi câu đấy!
"Bối cảnh là gì?"
[ Thế giới Tu Chân nha.

] Thần Đèn tung bay, phấn khích vẫy đuôi mà hỏi đi hỏi lại: [ Sao? Kích thích không? Kích thích không? ]
"Tôi mong nó sẽ thú vị hơn mạt thế nhạt nhẽo này.

Nghe cụ nói mà tôi muốn chết thử để đi đầu thai luôn quá."
[...!] Chết thì ngoẻo con mẹ nó luôn chứ chết thử là khái niệm quỷ gì?
Cộc cộc cộc...
Đương lúc mải mê nói chuyện, cửa kính xe bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Là nam chủ đại nhân!
A, anh ta quay lại kìa...
Bạch Lạp Sa mở cửa...
Mở cửa ra xong cô bèn ngu người luôn.
"A...Niếp Tranh..."
Chỉ thấy người đàn ông đứng trước mặt, tây trang áo trắng quần đen giày da gọn gàng.
Chậc, đây cũng không phải là lần đầu cô thấy anh mặc tây trang...
Thế nhưng bé vẫn rất ba chấm...
Mạt thế mặc tây trang chỉn chu đẹp trai sáng láng thể làm quỷ a?
Ây, không đúng!
Vết thương trên bụng, trên tay sâu như vậy, khả năng tự hồi của Tang thi vương ghê gớm thế ư?
Còn cả cái vẻ mặt y hệt bãi phân heo đó nữa, bộ ai nợ tiền nam chủ không trả hay gì?
Bạch Lạp Sa tay cầm áo khoác anh, mở cửa xe ra ngoài.
Ai dè Cố Niếp Tranh mặt mày âm trầm như chảy nước...
Mắt vừa thấy chiếc áo trong tay cô...
Anh ta cơ hồ là muốn nhảy dựng lên.
Giơ tay thô bạo giật lấy chiếc áo đó, họ Cố nghiến răng nghiến lợi, cố không để cho chính mình bạo phát mà tàn nhẫn bóp chết người phụ nữ trước mặt này.
Bạch Lạp Sa chỉ cảm thấy ngày càng có cái gì đó không đúng.
Nhưng không đúng ở đâu tạm thời bé còn chưa có thấu được.


Mang danh IQ 120 mà bỗng dưng bị mất não.
Lật đi lật lại chiếc áo trong tay...
Đem lên mũi ngửi ngửi vài miếng...
Sau đó chẳng nói chẳng rằng, Cố Niếp Tranh trực tiếp quẳng mạnh cái áo xuống đất.
Anh ta bóp mạnh lấy cổ tay non mềm của người thiếu nữ, kìm nén tra hỏi.
"Em đã đi đâu?"
Bộ dạng nam chủ đại nhân lúc này phải nói là vô cùng vô cùng đáng sợ.
Là bộ dạng mà trước đó, bé Sa đã bao giờ thấy qua đâu.
Nhìn thấy những đường gân xanh nổi nhẹ trên vùng thái dương anh, Bạch Lạp Sa nuốt nước bọt.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu.
"Anh làm sao thế? Niếp Tranh?" Nghiêng đầu, Bạch Lạp Sa coi bộ dạng âm trầm quỷ quái này mà không thể tin nổi...
Cái người mỗi ngày đều luôn rạng ngời tươi cười, thần thái tựa vầng thái dương đây sao?
Cô tự hỏi: "Thật sự là anh sao?"
Cố Niếp Tranh dường như thấy rõ...
Nơi đáy mắt đen hút hồn ngây thơ của bé ngốc...
Đang phản chiếu lại dáng vẻ mặt mũi của mình...
Là dáng vẻ đến chính anh cũng căm ghét...
Anh đang tức giận với cô...
Tựa như một con quái vật điên cuồng vậy.
Thế nhưng...
Cố Niếp Tranh vẫn không thể nào chấp nhận được...
Việc bé ngốc dời bỏ anh...
Anh yêu cô không màng tất cả như vậy mà...
"Hứa Chinh!" Xách thằng bé kia, quẳng phát cho tên hầu, Cố Niếp Tranh thấp giọng: "Cầm nó và cút ra xa."
Hứa Chinh đương nhiên cút thật xa...
Thậm chí anh ta hận tại sao chân mình lại không gắn thêm mấy cái tên lửa vô.
"A...A..." Bạch Lạp Sa khoé miệng lắp bắp...
Hành động của Cố Niếp Tranh khiến cô cảm thấy không ổn.
Xác thực rất không ổn.
Cố Niếp Tranh đẩy mạnh Bạch Lạp Sa vào xe, hại cho thân thể yêu kiều của cô ngã mạnh với ghế phụ.
Đoạn, anh ngồi lên ghế chính...
Nhét chìa khoá vào xe, anh ấn nút...
Toàn bộ cửa trong xe bèn đóng lại luôn...
"Họ Cố kia..." Bạch Lạp Sa chống tay ngồi dậy, giọng điệu như thể hận chính mình không vung tay đấm chết nam chủ: "Anh thần kinh đấy à?"
"Lạp Sa à...Bé ngốc của anh..."
Cố Niếp Tranh không hề báo trước, hai tay siết chặt vai cô.
Kéo mặt cô lại gần mình...

Anh ta cười rất quái dị...
"Em là của anh, phải không?"
Bé Sa rụt đầu nom dáng vẻ không khác gì đà điểu rụt cổ.
Uể, nam chủ muốn chơi tình tiết máu chó gì đây?
Cô cũng không phải nữ chủ để diễn với anh...
Coi bộ dáng vẻ của anh ta tăng xông quá, bé đành dè dặt gật đầu.
"Có lẽ...thế...Có lẽ thế...chăng?"
"Không phải!" Cố Niếp Tranh ôn nhu đặt một nụ hôn lên vành tai bé, thì thầm trìu mến: "Là chắc chắn thế!"
Hơi thở từ đôi môi anh ta thật nóng bỏng! Chọc cho bé nhột.
Bạch Lạp Sa không biết thế nào, cũng hùa theo.
"Ừ ừ, là chắc chắn."
Song hành vi tiếp theo của nam chủ lại dọa cho cô muốn lên cơn đau tim luôn.
"Đúng vậy." Buông đôi vai người mình yêu, Cố Niếp Tranh nhẹ nhàng dịu dàng đằm thắm móc từ trong không gian ra một chiếc roi da và mấy cái...
Ôi mẹ ơi, là cái xích chân...và cả còng tay...
Oắt đờ heo, mặt tối của Cố Niếp Tranh đây à?
Tính chơi trò gì kì vậy?
Nâng roi da lên, vuốt ve trong tay...
Người đàn ông lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối xót xa.
"Em không nên như vậy...Anh không còn gì để mất nữa rồi, ngoại trừ em, biết không?"
Ai cho em tư cách bỏ anh?
Không gian trong xe thật ngột ngạt...
Nắng chói ngoài cửa cũng không thể xua tan cơn lạnh lẽo này.
Nhẹ nhàng nâng một tay lên bóp cổ Bạch Lạp Sa...
Cố Niếp Tranh cong môi, hiếm hoi biểu lộ ra vẻ mặt âm ngoan khát máu trước mặt bé ngốc mà cười: "Anh rất khó chịu, nhưng anh sẽ nhẹ tay nhất có thể."
Bạch Lạp Sa bị ép đối diện thẳng với ánh mắt hắc ám kia của anh...
Phảng phất như thể thấy được bóng dáng của ác quỷ Satan nơi ngai vàng Địa Ngục...
_____________________________________
????.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK