- Chị còn về nhà làm gì nữa?
- Nhà tao, tao thích thì tao về!
Nói rồi, Phương phà khói thuốc lá vào mặt Dương làm cậu ho sặc lên một tràng dài. Cô không thèm để ý đến thằng em trai nữa mà quay đít đi thẳng lên phòng - căn phòng đã đóng kín suốt gần một năm nay.
Dương vuốt ngực một lúc rồi hỏi tiếp:
- Chị gọi đây là nhà, mà chị thích đi thì đi thích về là về à?
Phương dừng lại và bảo:
- Bây giờ lại đến lượt mày dạy đời tao à?
*****
Thành phố nào cũng có một vài gia đình lạ lùng như thế. Họ không nói với xã hội rằng họ đặc biệt, mặc dù cái đặc biệt của họ hoàn toàn có ích cho xã hội. Họ là những người bảo vệ thành phố khỏi ma quỷ, từ đời này qua đời khác, từ nghìn năm này qua nghìn năm khác. Qua những tài liệu mà họ sơ suất để lộ ra, người ta gọi chung họ là những "hướng nhật nhân" - tức là những người hướng về phía Mặt Trời, về phía ánh sáng, về phía chính nghĩa.
Gia đình ông Thiệp là một trong những dòng họ hướng nhật nhân lâu đời. Vợ ông - bà Chiêu cũng xuất thân trong một gia đình có mẹ là hướng nhật nhân. Tuy nhiên, cô con gái mười chín tuổi Nam Phương lại không thích cái nghề hướng nhật nhân này. Cô không thích đi trừ tà. Mặc dù trừ tà cũng có tiền. Nhiều tiền là đằng khác. Những quan chức cấp cao, những kẻ giàu có và thế lực nhiều biết về sự tồn tại của hướng nhật nhân sẵn sàng bỏ tiền ra để được sống yên bình. Thà mỗi tháng hụt đi dăm ba chục triệu còn hơn là đêm lo ngay ngáy không biết có con quái vật nào xồ ra cắn đứt đầu mình không.
Quay trở lại chuyện của Phương. Phương không thích nghề trừ tà của gia đình mình. Khi Phương ba tuổi, bà Chiêu sinh thêm thằng Nam Dương. Hôm ấy, bầu trời đột ngột chuyển sang màu đỏ như máu. Gia đình bà coi đó là một điềm báo, chỉ không biết đó là điềm tốt hay điềm xấu. Để chắc chắn, cả nhà bế đứa trẻ đỏ hỏn đến gặp Nhà tiên tri. Nhà tiên tri Văn Hữu - người được tất cả các hướng nhật nhân kính trọng về cả tuổi tác lẫn năng lực đặc biệt của ông, cũng đã đưa ra một lời tiên tri lạ lùng:
- Mười sáu năm sau, khi La Hầu nuốt chửng Thái Dương, Quỷ Vương sẽ thức tỉnh sau giấc ngủ nghìn năm. Chỉ có hướng nhật nhân vĩ đại mới có thể tiêu diệt Quỷ Vương vĩnh viễn. Nếu người anh hùng ấy thất bại, địa ngục sẽ tràn lên trần thế và yêu ma quỷ quái sẽ làm cỏ thế giới này mãi mãi. Hy vọng của chúng ta đặt cả vào đứa trẻ này.
Đó là lời tiên tri dành cho Nam Dương. Khi cậu mười sáu tuổi, sẽ có một ngày La Hầu nuốt chửng Mặt Trời, tức là hiện tượng nhật thực xảy ra. Cậu bé mười sáu tuổi sẽ phải đấu với Quỷ Vương, và cậu phải giành chiến thắng trước khi nhật thực kết thúc.
Chấp nhận số phận ấy, Hội đồng Hướng nhật nhân đã dốc sức đầu tư cả tiền của lẫn sức lực để đào tạo Dương. Cậu không chỉ được học trừ tà mà còn được học võ. Nói chung là học tất cả những gì cần thiết để bảo vệ thế giới này. Vận mệnh của cả hành tinh đặt vào tay một thằng nhóc mặt búng ra sữa, mà cái thằng nhóc mặt búng ra sữa lại thuộc quyền quản lý của gia đình ông Thiệp.
Ông Thiệp, bà Chiêu cưng con trai như cưng vàng. Dù họ không đối xử tàn tệ với con gái lớn, nhưng việc đặt hết hy vọng vào một đứa con trong khi họ vẫn còn một đứa nữa khiến Phương không khỏi cảm thấy buồn. Đó là nỗi buồn của người không thể nào chứng tỏ năng lực của mình với thế giới. Phương không giận Dương, bởi Dương chẳng làm gì cô cả.
Khi buồn lâu mà không có cách nào để nỗi buồn ấy tiêu tan. Con người dễ sinh ra tuyệt vọng. Và để chứng minh rằng mình đã tuyệt vọng, Phương nghỉ học sau khi kết thúc chương trình trung học phổ thông. Cô không giống Dương, cô chạy trốn định mệnh của mình, chạy khỏi cái công việc ăn vào dòng máu chảy trong huyết quản.
Dương còn nhớ rất rõ hôm đó, khi cậu mới đi học về, thứ chào đón cậu không phải là câu "Con về rồi đấy à" quen thuộc của mẹ mà là tiếng gầm như thét ra lửa của bố:
- Mày đi ra khỏi nhà này thì chỉ có nước làm đĩ thôi!
Phương cũng không vừa:
- Thế ông nghĩ cứ ai không làm hướng nhật nhân giống ông đều là đĩ cả à? Bà nội có phải hướng nhật nhân đâu?!
- Mày đừng có hỗn! Mày cứ bước ra khỏi cửa nhà xem tao có chặt chân mày không?
- Tôi đi đây! - Phương hùng hổ lôi xềnh xệch cái vali ra khỏi nhà. - Ông chặt đi!
Tất nhiên Phương không bị chặt chân. Bố Phương chỉ nói thế cho hả giận mà thôi. Cô cứ đường hoàng kéo vali ra đường. Ông Thiệp nóng máu đóng sầm cổng lại. Bà Chiêu ngồi lau nước mắt trong nhà.
Mấy tuần đầu, Dương vẫn hay gặp chị Phương. Chị sống cùng một thanh niên đang học đại học, thuê nhà trọ trong thành phố, ngay gần trường học của Dương. Ông Thiệp và bà Chiêu không hề hay biết điều đó, cứ ngỡ con gái đã đến thành phố khác sống. Về phần Dương, có lần cậu đánh bạo đến tìm chị, bảo Phương nên về nhà, đừng có trẻ con như thế nữa. Cậu xót xa nhìn căn phòng bé tẹo chất đầy sách vở, kê thêm cái giường đã hết nửa phòng của anh Minh và nói:
- Chị sống ở đây làm sao mà đảm bảo được?
- Có những cái mày không hiểu được đâu! Mày về nhà đi. - Phương hất hàm đuổi em trai về.
- Bố mẹ thương chị nên mới thế! Chị không hiểu à? Hướng nhật nhân không phải là lựa chọn! Đấy là định mệnh!
Chẳng ngờ câu nói đó lại khiến Phương nổi xung lên. Cô túm lấy cổ áo Dương, đẩy cậu sát vào tường và nghiến răng ken két:
- Ai là người không hiểu chuyện? Ai là người mặc định tao lớn lên phải là hướng nhật nhân? Ai bắt tao phải theo mày đi học đủ thứ võ vẽ trừ tà để giúp sức mày đánh lại Quỷ Vương? Tao không cần cái tình thương đấy! Tao không cần làm hướng nhật nhân! Đm định mệnh!
Rồi Phương quăng thằng em ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại. Dương chưa bị chị đánh một cách thật sự bao giờ, nên cậu không ngờ chị lại khỏe đến mức đấy. Vừa lúc đó, khi Dương còn đang bò lăn bò toài trên mặt đất thì anh Minh về. Trông anh không có gì đặc biệt. Mắt đeo cặp đít chai dày cộp, quần bò áo sơ mi, lưng đeo ba lô, đúng chất một nam sinh viên. Chắc anh vừa đi chợ về nên tay còn xách mấy thứ rau củ. Thoáng thấy Minh cầm một túi bóng đựng mấy hộp bao cao su, Dương ngượng ngùng đứng dậy và bỏ về, quên cả chào từ giã.
Sau lần đó, Dương không gặp chị Phương nữa dù cậu có thử qua phòng trọ của Minh mấy lần. Hình như chị Phương tự ý bỏ đi mà không nói với anh lời nào. Trông anh có vẻ chán đời. Thấy trong góc phòng trọ có mấy chục vỏ lon bia vứt lăn lóc, Dương chỉ biết thở dài. Cậu không hiểu về tình yêu. Từ bé đến lớn Dương luôn tập trung vào cái số phận anh hùng của mình và đón nhận nó một cách thản nhiên.
Vài tháng sau thì không khí trong nhà tương đối trở lại bình thường, ít ra là bề ngoài có vẻ ổn. Bố mẹ Dương tiếp tục đi trừ tà. Đôi khi họ đem về những cái đầu yêu tinh bé tí còn dính máu. Đôi khi lại chìa cho Dương xem một cái lọ đựng ác ma - con ma giãy giụa bên trong như một con con trùng bị tù hãm. Trước đây, bố mẹ cho cả Dương lẫn chị Phương xem. Xem xong, Phương sẽ nói mấy câu biết tuốt cho Dương nghe. Đại loại như:
- Muốn chém bất cứ sinh vật đứng thẳng nào, mày phải chém vào gót chân. Gót chân là nền tảng của sinh vật đứng thẳng.
- Một số nhà ngoại cảm còn cho rằng vàng và phân có những giao động tương đương. Bởi phân là sinh lực bên trong con người, tập hợp sức mạnh, thải ra rồi vẫn thu hồi lại được.
- Cổ tay là biểu tượng cho xảo thuật của con người.
Nhưng giờ thì chị Phương không còn ở nhà nữa.
*****
Phương về nhà nhưng ở lì trên phòng, nhất định không thèm xuống gặp bố mẹ. Ông Thiệp không nói gì. Bà Chiêu thì lo lắng hết nhìn chồng lại nhìn con trai, hết nhìn con trai lại nhìn cửa phòng con gái.
Sự lo lắng về Phương không kéo dài lâu. Bởi mọi người, kể cả Hội đồng Hướng nhật nhân, kể cả những Hướng nhật nhân khác trên thế giới cũng bắt đầu rục rịch, bắt đầu gửi đến những chiến binh giỏi nhất tới. TV đã dự báo, một tuần nữa sẽ diễn ra hiện tượng nhật thực.
Dương nghỉ học dài hạn. Những ngày cuối cùng này, cậu dốc sức luyện tập với thanh gươm quý. Đây là món quà Hội đồng Hướng nhật nhân Thế giới đã tặng tận tay Dương. Người đứng đầu nói rằng khi đấu với Quỷ Vương, thanh gươm sẽ bốc cháy.
*****
Thế giới dần tối sầm lại. Không ai biết là cuộc sống của họ đang bị đe dọa. Họ còn mải ngắm nhật thực qua chậu nước đổ đầy mực và những chiếc kính chuyên dụng.
Ngồi trong nhà, đeo đủ thứ bùa, Dương thấy thanh gươm trên tay nóng ran lên, lòng bàn tay cậu bỏng rát. Mấy chục người cả đàn ông lẫn đàn bà, tay lăm lăm vũ khí chờ đợi Quỷ Vương xuất hiện. Người duy nhất không chịu ló mặt ra là Phương.
Bỗng cả ngôi nhà ba tầng rung lên ầm ầm như thể động đất. Cánh cửa phòng Phương trên tầng hai bật tung ra. Từ trong phòng, một bóng người đen sì bay vụt ra.
Phương mặc áo choàng đen, da chuyển sang màu hung đỏ như quỷ sứ. Hai mắt cô mất hết lòng đen, chuyển thành màu vàng như mủ. Phương cố giãy giụa nhưng không được. Hình như cô đã bị trói chặt bởi cái bẫy làm bằng muối, cát, bạc trộn với thủy tinh rải khắp nhà.
Phương đã bị Quỷ Vương nhập. Chắc chắn là nhập từ trước khi Phương trở về. Khi hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh, quỷ khí bốc ra rất yếu đến độ không một ai nhận ra. Khi Quỷ Vương mạnh hơn, hắn lại dùng chính sức mạnh của mình để giấu quỷ khí đi.
Dương không do dự, cậu nắm chắc thanh gươm trong tay, chuẩn bị đâm xuyên qua trái tim của chị gái mình.
Ông Thiệp ôm chặt lấy vợ mình đang khóc tấm tức. Ông đã chuẩn bị cho tình huống Dương thất bại, nhưng ông không lường trước được điều này. Dù thắng hay thua, một trong hai đứa sẽ phải chết.
Một hướng nhật nhân nói nhỏ:
- Tôi xin chia buồn với gia đình. Nhưng xin hãy cân nhắc. Bởi nếu Quỷ Vương không bị tiêu diệt thì linh hồn cháu Phương cũng sẽ bị đọa xuống địa ngục.
Ông Thiệp quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Dương vung gươm lên. Cậu nín thở. Mọi người đếu nín thở.
Nhưng Phương nhanh hơn. Cô đã kịp đoạt thanh kiếm từ tay Dương. Trong tay Quỷ Vương, lưỡi gươm sáng bóng đột ngột đổi màu han rỉ. Từ trong cổ họng Phương phát ra tiếng ồm ồm như tiếng đàn ông:
- Chúng mày nghĩ tao sẽ bị bẫy bởi mấy cái bẫy vớ vẩn đấy à?
Rồi Phương khẽ động ngón tay làm tất cả mọi người trong phòng bất động. Cô tung hứng thanh gươm bằng một tay như đang nghịch một thứ đồ chơi.
- Tao nghe được suy nghĩ của chị mày. Nghe được cả những ký ức của chị mày. Mày có biết là con chị mày ồn ào lắm không? Kể từ khi tao nhập vào nó, nó không ngừng gào thét trong đầu tao.
Dương đứng như trời trồng, không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Cậu muốn tránh đi để khỏi nhìn vào bộ mặt quỷ đỏ rực và đôi mắt vàng ệch mà không được.
- Xem nào... Nền tảng của sinh vật đứng thẳng là gót chân. Achille cũng chết khi bị chém vào gót chân đúng không? Vậy tao xin một miếng gót chân của mày vậy.
Phương vung thanh gươm lên.
Tiếng thét tắc nghẹt ở cổ của những hướng nhật nhân trong phòng.
Nhưng cô không hạ tay xuống.
Cánh tay cầm gươm của Phương đã chuyển lại thành màu trắng. Lưỡi gươm báu lập tức cháy bùng lên, ngọn lửa xanh rực rỡ, huyền ảo.
Trước nỗi sửng sốt của mọi người, nửa thân bên phải của Phương chuyển thành màu da người thường. Con mắt bên phải của cô là mắt người, mắt đen lòng trắng 100%.
Cánh tay cầm gươm rực lửa đâm lút vào bụng Phương. Cả thân hình quấn vải đen ngã gục xuống. Nhật thực chưa kết thúc. Lời tiên tri đã ứng nghiệm.
Chỉ có hướng nhật nhân vĩ đại mới có thể tiêu diệt Quỷ Vương vĩnh viễn.
Hy vọng của chúng ta đặt cả vào đứa trẻ này.
Mười sáu năm trước, Nhà tiên tri Văn Hữu chỉ nói "Hy vọng của chúng ta đặt cả vào đứa trẻ này".
Mười sáu năm trước, cả gia đình ông Thiệp đã đến gặp Nhà tiên tri. Bao gồm cả Phương, khi ấy mới ba tuổi.
Khi mọi người trong phòng có thể cử động lại bình thường cũng là lúc toàn thân Phương trở lại bình thường. Máu chảy ra từ vết thương loang ra đầy sàn. Dương thét lên:
- Mọi người tránh ra! Mau gọi cứu thương đi!
Nhưng Phương chỉ kịp nở nụ cười méo xệch:
- Mày nói thiêng thật! Định mệnh mà! Đến bây giờ tao vẫn là hướng nhật nhân!
*****
- Bố vẫn chưa hiểu tại sao Phương lại có thể để Quỷ Vương nhập vào.
Ông Thiệp đã băn khoăn cái điều ấy từ hôm qua đến giờ. Người ta chỉ có thể bị quỷ nhập thông qua một thỏa thuận với quỷ dữ. Tất cả những hướng nhật nhân đến dự tang lễ hôm nay cũng có chung câu hỏi ấy.
- Cháu nghĩ là cháu biết tại sao, thưa bác.
Mọi người quay ra nhìn cái người vừa lên tiếng. Dương mừng rỡ nói như reo:
- Anh Minh! Sao anh lại biết nhà em mà đến?
Dương hỏi thế bởi nguyên tắc của hướng nhật nhân là phải giữ bí mật nơi ở càng kỹ càng tốt. Ngay cả đám tang theo đúng nghi thức cũng phải tổ chức sao cho kín đáo.
Minh đứng lẫn trong đám hướng nhật nhận. Tay anh bế một đứa trẻ bé xíu.
- Đây là con trai của cháu và Phương. Nó là cháu ngoại của hai bác.
Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, Minh nói tiếp:
- Sinh non, nên khi mới đẻ ra nó nặng chưa đầy một cân. Nó bị hẹp eo động mạch chủ bẩm sinh nên phải phẫu thuật sớm. Nhưng ca phẫu thuật đã thất bại.
- ...
- Khi biết mình có thai, Phương đã bỏ đi. Chỉ khi sinh xong, Phương mới cho cháu biết chuyện. Đến khi cháu tìm được đến bệnh viện thì Phương đã biến mất. Cô ấy gửi đứa bé cho cháu và dặn ngày hôm nay đến tìm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương đã thỏa thuận với Quỷ Vương. Cô cho phép Quỷ Phương ký sinh vào mình để đổi lấy sinh mạng của đứa trẻ.
Bà Chiêu xúc động đến độ bật khóc. Mặc dù sau cái chết của con gái, bà đã khóc nhiều. Bà đưa tay ra đỡ lấy đứa bé từ tay Minh và hỏi:
- Thế... thế Phương với cháu đã đặt tên cho đứa bé chưa?
Minh mỉm cười và đáp:
- Tên nó là Nhật. Hướng Nhật.
[Bọ Cạp vừa là bản tình ca trên chiến trường, vừa là tiếng thét chiến trận trong tình trường. Trong một xứ sở đỏ và đen như thế, Bọ Cạp giãy giụa trong xiềng xích của chính mình. Bọ Cạp chỉ trở về với chính nó khi rũ bỏ được những cơn điên của con quỷ bên trong nó. Thứ Bọ Cạp khao khát không phải là một cuộc sống tốt đẹp hơn mà là một cuộc sống được trải nghiệm nhiều hơn, kể cả vị chát hãi hùng khi sống giữa hai bên: lời kêu gọi của Chúa Trời và những cám dỗ của quỷ sứ. Bản tính bùng nổ này khiến cho người được Bọ Cạp chiếu mệnh giống như một con chim chỉ tự do bay giữa bầu không khí bão táp, giữa xứ sở của những bi kịch.]