• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục Vũ Nghiên!”



“Con đừng nghĩ mẹ thương con thì con thích phá gì thì phá nghe”



“Lục Vũ Nghiên!”



“Con đừng nghĩ mẹ thương con thì con thích phá gì thì phá nghe”



“Vũ Nghiên xin..xin lỗi mẹ..mẹ Mạn Kha ạ”



“Tự lên giường thực hiện hình phạt”. Mạn Kha nhìn đứa con gái nhỏ của mình mặt tủi thân thì cùng đau lòng nhưng phải rèn dạy sớm chứ không sẽ hư hỏng mất



Cũng tại ban nãy Mạn Kha đang nấu cơm cho hai mẹ con thì Vũ Nghiên chơi đồ chơi riêng của mình chán thì mang những chiếc ly rồi hoa quả trên bàn vứt bừa bãi xuống sàn, cũng may Mạn Kha đã thay hết các đồ thủy tinh trong nhà lại bằng nhựa để tránh trường hợp con gái mình đụng đến rồi...




Vũ Nghiên trên giường úp mặt vào tường thỉnh thoảng lại lén nhìn sang mẹ mình đang dọn dẹp nhưng không dám lên tiếng



Năm năm qua Mạn Kha một mình tự sức mình nuôi Vũ Nghiên khôn lớn khỏe mạnh dù cuộc sống không phải quá tốt nhưng Mạn Kha đã cố gắng hết sức mang những gì tốt đẹp nhất cho Vũ Nghiên chỉ mong Vũ Nghiên lớn lên sẽ không cảm thấy tủi thân hay có sự đố kị với bạn bè của mình...



(.....)



“Vẫn chưa có tin tức?”. Chấn Nam ngồi xuống ghế đối diện hắn đang làm việc mà tò mò



“...Ừm”



“Không..không phải chứ? Ngao Dịch Vũ đã 5 năm rồi đó...”. Chấn Nam không tin hắn lắm, nếu ít nhất một năm chưa tìm được anh có thể miễn cưỡng tin nhưng đây đã năm năm chứ đâu ít..mà hắn cũng đâ phả kể vô tình tìm không được thì thôi đâu chứ



“Cậu càm nhàm quá đó, không qua chỗ Kiều An mà làm phiền đi”. Hắn nhìn Chấn Nam điệu bộ chán ghét, hắn cũng khổ tâm lắm chứ



“Nhắc gì đến tôi?”. Kiều An bên ngoài ôm tài liệu đến phòng hắn, Kiều An sau khi cho Chấn Nam cơ hội cũng được hắn mời mẽ thì cũng quay lại với đam mê của mình về làm việc ở công ty của hắn



Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!





“Mang thứ phiền phức này đi giúp tôi”



“Sếp, trong giờ làm việc nói vấn đề riêng tư không hay lắm”. Kiều An cười sượng hết mức nhìn đến hắn cũng không quên lườm Chấn Nam



“Được, được còn chuyện gì không ngài Chấn Nam và cô Kiều An”. Ngao Dịch Vũ nhìn qua Kiều An khuôn mặt méo mó, hình như ở căn phòng này hắn là hạt bụi chứ không phải sếp



“Ngao Dịch Vũ anh cũng đừng cao chạy xa bay tìm kiếm Mạn Kha vì chưa chắc Mạn Kha sẽ đi đến nhưng nơi đó”



“Cô biết em ấy ở đâu đúng không?”. Ngao Dịch Vũ đa nghi nhìn Kiều An, cũng không thể mấy năm trời hai người chưa có một cuộc gọi điện



“Tôi cũng thương con gái nuôi của tôi, nếu biết tôi sẽ bỏ hết mọi thứ đến đó rồi”. Kiều An là nói thật, Kiều An cũng đã liên lạc với số điện thoại cũ của Mạn Kha nhưng chẳng có hồi đáp. Kiều An nói với hắn như vậy cũng chỉ là suy đoán của mình thôi



“Vậy những nơi em ấy đến có thể là ở đâu chứ?”



“Do anh tự đi tìm thôi chứ sao tôi biết”



Kiều An bực bội đi ra ngoài, Chấn Nam thấy vậy cũng đi theo sau còn mình hắn ở trong phòng tự suy nghĩ…



Bây giờ chắc chỉ còn một người có thể giúp đỡ hắn thôi…



“Cô có biết nơi nào Mạn Kha có khả năng đến nhất không?”



“Cái này ta cũng không biết nữa”



Cũng trải qua khoảng thời gian dài, Ngao Dịch Vũ cũng dần có thiện cảm với mẹ cô, cũng không còn cáu gắt chán ghét như trước nữa…



“Có thể..có thể là quê của bà ngoại con bé đó, trước khi ta nhận nuôi con bé được bà ngoại chăm sóc..”



“Hình như ở…Lục Châu, cách đây gần 1 ngày đi xe thì phải”. Hạ Yến cũng muốn giúp đỡ hắn cũng như muốn gặp lại con gái mình còn cả cháu ngoại nữa, cũng chưa chắc chắn cô sẽ ở đây nhưng cứ nói để hắn cò manh mối mà tìm



“Có thông tin sẽ báo cho cô, cháu xin phép”. Ngao Dịch Vũ chẳng quan tâm có đúng không những chỉ cần là có người chỉ báo thì hắn sẽ đến tìm một căn nhà cũng không bỏ xót mà dù hắn chưa từng nghe qua thành phố này



(…)



“Vũ Nghiên chạy từ từ thôi con”. Mạn Kha vừa để ý đến xe đồ ăn đang được chiên kia vừa phải để mắt đến con gái mình đang nô đùa trong một vòng tròn cô đã chuẩn bị từ khi Vũ Nghiên lên bốn tuổi



Sinh Vũ Nghiên chăm sóc được hơn 1 tuổi thì Mạn Kha được mọi người trong xóm giúp đỡ trông nom Vũ Nghiên còn mình thì dành thời gian ít ỏi đi bán đồ ăn để có tiền mua đồ cho Vũ Nghiên



Vũ Nghiên từ 4 tuổi đã tự chơi một mình, dù có bạn chơi cùng nhưng rất ít nhưng Vũ Nghiên lại rất tự lập không tìm đến mẹ mình quấy rấy ngoan ngoãn ngồi một gốc chơi để mẹ còn làm việc



“A mẹ..mẹ bóng của Vũ Nghiên”



“Vũ Nghiên ngoan đợi mẹ một lát”. Mạn Kha nhìn qua con gài rồi vội gắp đồ đưa cho khách



*Kít..



“Vũ Nghiên!!!”



“Cháu có sao không?”



“Muốn chết hả? Có đứa con nhỏ mà để chạy lăng nhăng ngoài đường được”. Tài xế được một phen hú hồn, mở kính xe mà quát mắng hai người họ



“Xin lỗi chúng tôi bất cẩn”



“Cháu muốn lấy cái gì? Ba mẹ cháu đâu sao để chúa một mình như vậy?”. Ngao Dịch Vũ ôn nhu hỏi han đứa trẻ cũng kiểm tra tay Vũ Nghiên có bị thương không hắn sợ ban nãy hắn ôm Vũ Nghiên ngã ra một bên không may làm đứa nhỏ bị thương



“Bóng..hức..mẹ mẹ..”. Vũ Nghiên bị dọa đến sợ rồi được hỏi thì liền òa khóc



Ngao Dịch Vũ ôm Vũ Nghiên nhặt quả bóng rồi quay lại hướng kia xem mẹ đứa nhỏ là ai, không ngờ…



Mạn Kha đứng bất động nhìn về phía hắn, vừa sợ Vũ Nghiên vừa rồi sẽ gặp nguy hiểm giờ thêm cả hắn xuất hiện ở đây lại còn là người cứu con gái mình nữa..



Không biết hắn đến đây làm gì nhưng Mạn Kha một phần cũng cảm kích hắn



Ngao Dịch Vũ nhìn thấy cô thì cảm thấy có hi vọng rồi nhìn lại đứa bé trên tay mình..là con của hắn và cô! Thật may hắn đến kịp lúc không hắn chắc chắn sẽ càng hối hận thêm khi nhìn con gái mình xảy ra chuyện



“Vũ Nghiên ai bảo con chạy ra đó hả?”. Mạn Kha vờ như không quyen biết hắn, tay bế Vũ Nghiên đặt xuống khuôn mặt nghiêm khắc



“Tại..tại Vũ nghiên thấy..thấy mẹ đang bận, nên Vũ Nghiên mới tự đi nhặt đồ”. Vũ Nghiên thấy mẹ mình tự giận như vậy thì liền nín khóc khuôn mặt tủi thân



“Về mẹ sẽ phạt con”



“Mạn Kha..Vũ Nghiên cũng đâu phải cố ý, con cũng muốn em bớt vất vả thôi mà”. Ngao Dịch Vũ thấy con gái mình tủi thân như vậy nhìn cũng thấy thương



“Cảm ơn anh đã cứu con bé”. Mạn Kha bế Vũ Nghiên rồi quay đi về nhà, xe hàng thì để lại đó về sẽ nhờ người ra trông hộ



Ngao Dịch Vũ chỉ im lặng đi theo Mạn Kha và con gái mình, hắn không dám bàn luận với Mạn Kha chuyện gì sợ cô sẽ tức giận mà đuổi hắn đi



Vũ Nghiên về tới nhà đã ngủ trên vai cô chắc vì nỗi sợ ban nãy thêm cả khóc nên liền ngủ



Mạn Kha đắp chăn cẩn thận cho con gái mình rồi lấy tinh thần thoải mái đi ra nói chuyện với người đang lấp ló ngoài cửa kia..



“Sao anh đi theo tôi?”



“Mạn Kha chúng ta nói chuyện được chứ?”. Ngao Dịch Vũ gấp gáp nói chuyện với cô, hắn có rất nhiều chuyện cần nói với cô



“Chúng ta còn chuyện gì cần nói nhỉ”



“Mạn Kha..chúng ta đều thiếu ba thiếu mẹ khi năm tuổi, bây giờ em muốn con chúng ta cũng như vậy sao???”



adR

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK