_
Băng đã vỡ tan.
Thật ra cũng không có gì khác biệt.
Nguyên Khánh cúi đầu nhìn vào đôi mắt đầy thách thức của Heine.
Bất ngờ, vui vẻ, nhưng lại rất tự nhiên.
Thế này là tốt rồi, cô nghĩ.
Trường thân cũng nghĩ như vậy.
"Chưa xuống à?"
Nguyên Khánh lắc đầu, vùi mặt vào bờ vai và cổ của Heine, hít lấy mùi hương từ cơ thể anh.
"Em mệt rồi."
Cả ngày lẫn đêm cô chưa chợp mắt, điều này trái với thói quen sinh hoạt hơn trăm năm của cô.
"Vậy chúng ta đi nghỉ thôi." Heine ôm lấy Nguyên Khánh, xoay người bước vào khoang thuyền.
"Chỉ nghỉ thôi sao?" Nguyên Khánh hỏi anh.
"Chỉ nghỉ thôi." Heine gật đầu.
Nguyên Khánh nhếch môi, vòng tay ôm lấy cổ Heine.
"Được thôi." Cô trả lời với vẻ miễn cưỡng.
Cơ thể Nguyên Khánh thì mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Cô nằm trên chiếc giường gỗ, đắp trên mình chiếc chăn do chính cô chuẩn bị, giờ đây đã thấm đẫm mùi hương của Heine.
Thật ra cô không thấy quá mệt, nhưng thói quen sinh hoạt bao năm đã kìm hãm sự phấn khích của cô, nên chẳng bao lâu sau khi nằm xuống giường, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Nguyên Khánh đang nghỉ ngơi, tàu Thiên Thần Sải Cánh đã đón đợt tiếp tế đầu tiên.
Thực tế, họ vừa rời cảng Pisa chưa lâu, vật tư trên tàu vẫn còn rất dồi dào, không cần phải tiếp tế sớm như vậy.
Rossi chỉ huy tàu Thiên Thần Sải Cánh cập cảng để liên lạc với các đường dây tình báo địa phương và thu thập thông tin đầu tiên trên biển.
Cô chọn một cảng tư gần Genoa, mặc dù chi phí neo đậu ở đây cao hơn cả chục lần so với cảng chính thức.
Tàu cập cảng vào giữa trưa, Rossi đích thân dẫn đội lên bờ.
Khi mặt trời ngả về phía tây, cô trở lại tàu với vật tư, theo sau là một đội thủy thủ cao lớn vạm vỡ.
Heine và Aaron đứng trong bóng râm, lặng lẽ quan sát mọi việc diễn ra.
Aaron tiến lại gần: "Người dẫn đầu là thủy thủ số một của tàu Thiên Thần Sải Cánh, Gaiyus."
Ánh mắt của Heine dừng lại trên người đàn ông mạnh mẽ và lặng lẽ kia, anh ta toát lên một luồng sát khí nặng nề, là mùi vị được tôi luyện từ máu me.
"Rất mạnh." Aaron đánh giá.
Trong lúc họ nói chuyện, ánh mắt của Gaiyus chuyển qua, thoáng qua một chút nghi ngờ.
Rossi nhận ra sự nghi ngờ của anh ta, thuận miệng giải thích: "Một phi vụ từ Florence, rất nhiều tiền."
"Thuyền trưởng, trước giờ cô không nhận các phi vụ tư nhân..."
Rossi che miệng, hạ giọng: "Suối nguồn bất tử..."
Gaiyus hiểu ý cô, không hỏi thêm nữa và trở lại im lặng.
Heine khẽ nhướng mày, tâm trạng anh đang khá tốt, nên biểu cảm cũng trở nên phong phú hơn.
Thân vương huyết tộc nghiêng đầu, nói với Aaron bên cạnh: "Mỗi người trên tàu này đều rất thú vị."
Aaron cúi đầu thấp, gần như vùi vào sàn tàu, không đáp lại, cũng không đưa ra ý kiến gì.
Tâm trạng của chủ nhân rõ ràng không bình thường, rất không bình thường.
Heine không ở trên boong lâu, anh quay về khoang thuyền của mình.
Mọi lời nói trong phòng thuyền trưởng đều lọt vào tai anh không sót chữ nào.
"Công việc tôi giao cho anh thế nào rồi?" Rossi ngồi trên ghế của mình, chân gác lên bàn, trước mặt là một cuốn nhật ký hải trình mở rộng, trên đó tùy tiện viết vài ký tự, thể hiện rõ tâm trạng bồn chồn của cô.
Gaiyus đáp: "Đã thăm dò qua, tạm thời không có ai có thể giải mã bí mật của bản đồ."
Sắc mặt Rossi trở nên nghiêm trọng, cô hỏi tiếp: "Bên kia thì sao?"
"Chủ nhân của tàu Noah treo thưởng ba vạn đồng bạc Tây Ban Nha để mua lấy đầu của thuyền trưởng tàu Thiên Thần Sải Cánh, cô gái tóc đỏ Rossi." Gaiyus trả lời.
"Thật rẻ mạt." Rossi cười khẩy, "Bất cứ ai cung cấp thông tin về tung tích của tàu Thiên Thần Sải Cánh, dù là thật hay giả, đều sẽ nhận được một nghìn đồng bạc Tây Ban Nha. Hắn còn tung tin bản đồ suối nguồn bất tử đã bị tàu Thiên Thần Sải Cánh cướp đi." Gaiyus nói tiếp, "Hiện giờ cô là mục tiêu số một của các băng hải tặc lớn nhỏ trên khắp Địa Trung Hải lẫn Đại Tây Dương."
"Không có mồi béo, nhưng đầy ruồi muỗi." Rossi vươn vai, "Tình hình của chúng ta bây giờ không ổn lắm, Gaiyus."
"Ngay trong lúc này, cô lại để người ngoài lên tàu." Gaiyus nhíu mày, "Thậm chí, còn có một người phụ nữ."
Rossi nhướng mày, thản nhiên nói: "Phụ nữ thì sao? Trên tàu tôi chẳng thiếu gì phụ nữ?"
Phó thuyền trưởng Jimina, người canh gác Katarina, đầu bếp, thợ may, thậm chí cả trong số thủy thủ, một nửa là phụ nữ.
Gaiyus thở dài, anh đã nghe các thủy thủ ở lại trên tàu kể về câu chuyện của cặp vợ chồng thương gia: "Ít nhất, phụ nữ trên tàu bây giờ đều là những người có năng lực. Nhưng mấy quý cô tiểu thư đài cát... họ không thích hợp cho cuộc sống lênh đênh trên biển."
"Anh nghĩ người phụ nữ tóc đen xinh đẹp đó chỉ là món đồ trang trí tinh xảo trong lâu đài sao?"
"Những kẻ giàu có trong thành phố không thể chịu nổi khổ cực trên biển." Gaiyus nhấn mạnh.
"Người phụ nữ đó đã khiến Jim và Kat phải chịu thua." Rossi đứng dậy, "Chỉ qua một bước đi, cô ta đã nhận ra sự ngụy trang của Jim."
"Người hầu trẻ của quý tộc kia còn ẩn mình trong một cái rương gỗ nhỏ suốt cả ngày lẫn đêm, ngay lập tức khống chế Jim và Kat khi họ tấn công." Rossi nghiêm túc nói, nheo mắt lại, "Còn cậu thanh niên quý tộc trẻ tuổi kia, thì càng không thể dò xét nổi."
"Thương nhân bình thường làm sao dám lên một con tàu hải tặc?"
Gaiyus im lặng một lúc, rồi mở lời: "Vậy giờ cô định làm gì?"
"Định làm gì à." Rossi kéo dài giọng, "Cứ đi về hướng tây, kiểu gì cũng sẽ có kẻ mù mắt tìm tới."
Trên tàu đã trở nên nhộn nhịp.
Nguyên Khánh bước ra từ khoang tàu, ngay lập tức nhìn thấy Heine đang đứng trên mũi tàu. Cô nở nụ cười và nhanh chóng tiến đến bên cạnh Heine.
"Trưởng thân." Tiếng gọi trong trẻo vang lên khiến Heine quay đầu lại.
"Chào buổi tối."
"Chào buổi tối," Nguyên Khánh nâng váy hành lễ, sau đó đứng bên cạnh Heine.
"Ngài đang nhìn gì vậy?" Cô hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng và vui vẻ.
Tâm trạng của Heine càng tốt hơn. Anh ngẩng cằm ra hiệu: "Em nhìn xem."
Nguyên Khánh nhìn theo ánh mắt của anh, thấy trên boong tàu tầng một, các thủy thủ đang đứng thành hàng ngũ chỉnh tề, có cả nam lẫn nữ.
Sau hai ngày quan sát, Nguyên Khánh đã nắm bắt được tình hình của các thủy thủ trên tàu Thiên Thần Sải Cánh. Họ chia thành bốn ca làm việc luân phiên. Trong công việc hàng ngày, mỗi người đều có sở trường riêng, phân công rõ ràng. Khi nghỉ ngơi, họ thường uống rượu trong khoang tàu hoặc được trưởng thủy thủ chỉ huy luyện tập chiến đấu tay không để chuẩn bị cho những cuộc chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Khác với các nhóm hải tặc khác, trên tàu Thiên Thần Sải Cánh không chỉ có nam giới mà còn có cả nữ thủy thủ. Công việc trên tàu được phân chia theo cặp nam nữ. Trên tàu có kỷ luật nghiêm ngặt, nhưng trong các hoạt động riêng tư, thuyền trưởng không cấm thủy thủ giải quyết nhu cầu sinh lý với nhau, miễn là có sự đồng ý của cả hai bên. Nếu vi phạm quy định này, người phạm lỗi sẽ bị buộc đá và thả xuống biển, bất kể là nam hay nữ.
"Họ đang luyện kiếm." Heine giải thích.
"Luyện kiếm? Kiếm thuật?"
"Đúng vậy," Heine nhìn về phía Gaiyus, người đang dẫn đầu, và nói: "Một loại kiếm thuật La Mã cổ xưa."
"Khác với bây giờ sao?"
"Dĩ nhiên." Một giọng nói chen vào cuộc trò chuyện của hai người. Nguyên Khánh nhìn theo giọng nói thì thấy Rossi bước ra từ khoang tàu, trên vai cô là một con hải âu trắng tinh.
"Nếu phu nhân hiểu biết về vũ khí, chắc hẳn phu nhân biết rằng hầu hết các tín đồ Cơ Đốc quen dùng kiếm, trong khi những kẻ ngoại đạo thường sử dụng lưỡi liềm. Gaiyus không phải là tín đồ Cơ Đốc giáo, nhưng anh ta quen sử dụng kiếm, một loại kiếm thuật cổ xưa đã truyền lại hàng trăm năm."
Rossi nhìn sang Heine: "Có lẽ chồng của phu nhân cũng biết đôi chút về điều này."
Nguyên Khánh quay sang Heine, đôi mắt xám của anh cũng đang nhìn cô. Anh giải thích: "Một loại kiếm ngắn bắt nguồn từ đấu trường La Mã."
"Ngài rất uyên bác," Rossi thán phục, "Rất ít người có thể truyền thụ loại kiếm thuật cổ xưa này, Gaiyuslà một trong số ít những người xuất sắc nhất."
"Gladiator." Heine thốt ra một từ bằng tiếng Latin.
Mắt Rossi lóe lên sự ngạc nhiên: "Ngài còn biết cả tiếng Latin sao?"
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Rossi, Nguyên Khánh mỉm cười đắc thắng, tự hào nhìn Heine và nói một cách khoe khoang: "Tất nhiên rồi."
Rossi không để ý đến vẻ đắc ý của cô: "Gaiyus là hậu duệ của các võ sĩ giác đấu, trong số những đối thủ mà tôi từng gặp, kiếm thuật của anh ta thuộc top ba."
"Có vẻ như thuyền trưởng Rossi cũng là một cao thủ kiếm thuật."
"Dĩ nhiên rồi," Rossi tự tin nói, "Trên toàn Địa Trung Hải, không ai xứng đáng trở thành đối thủ của tôi."
Giọng điệu của cô rất kiêu ngạo, nhưng trực giác mách bảo Nguyên Khánh rằng cô ấy nói đúng.
Phía đuôi tàu, từ tháp canh, ánh mắt của Katarina tập trung vào một hướng. Trong làn sương mù dày đặc, thấp thoáng xuất hiện một cánh buồm.
"Cảnh báo —" Katarina trượt xuống dây buồm và hô lớn: "Phía nam phát hiện một con tàu đang tiến về phía chúng ta với tốc độ cao. Dựa trên hình dáng, đó là một chiếc tàu buồm Carrack, có tải trọng khoảng 600 tấn."
Katarina định thần và nói với người anh trai là phó thuyền trưởng Carlos: "Mặc dù đối phương treo cờ của tàu hàng Tây Ban Nha, nhưng trực giác mách bảo em rằng đó là tàu hải tặc."
Carlos quay đầu nhìn về phía Rossi đang đứng trên boong tầng hai, rồi ra hiệu cho một thủy thủ thay anh cầm lái.
"Về vị trí của em đi." Carlos bảo em gái, còn anh thì nhanh chóng bước đến bên cạnh Rossi.
"Chặn lại hay thả đi?" Rossi nhìn phó thuyền trưởng đang bước nhanh đến. Với thính giác nhạy bén, cuộc đối thoại giữa hai anh em họ đã lọt vào tai cô.
"Ý của thuyền trưởng là..."
"Quà dâng tận tay thì sao có lý nào không nhận?" Rossi hỏi lại, rồi quay sang Heine: "Có lẽ tối nay, ngài và phu nhân sẽ có cơ hội chứng kiến sự uy phong của kiếm thủ mạnh nhất Địa Trung Hải."
Nguyên Khánh lầm bầm: "Thật tự luyến." Cô cũng quay đầu lại, nhìn về phía chiếc tàu buồm đang tiến nhanh trong màn sương.
Thị lực của cô còn sắc bén hơn Katarina, thậm chí có thể nhìn thấy rõ những thủy thủ đang kéo buồm trên tàu ở phía xa.
Rossi và Carlos rời đi, Nguyên Khánh nhìn xuống boong tàu, các thủy thủ trước đó đang luyện tập đã tản ra, nhanh chóng lập đội, thả toàn bộ buồm của tàu Thiên Thần Sải Cánh để tận dụng hết sức gió.
Hai con tàu đang lao nhanh về phía nhau, Carlos điều khiển tàu theo sự chỉ đạo của Katarina.
Katarina đứng trên tháp canh, bình tĩnh ra lệnh cho Carlos điều chỉnh góc độ.
"Chệch 20 độ, mở pháo chính!" Giọng nói của Katarina vang lên.
Carlos xoay bánh lái, nhanh chóng điều chỉnh hướng tàu.
"Bắn!"
Ầm ầm ầm —
Pháo chính của Thiên Thần Sải Cánh nã ba phát liên tiếp, nhưng chỉ với phát thứ hai, cây cột buồm chính của đối phương đã bị phá hủy.
Lúc này, Rossi cũng bước ra khỏi khoang tàu. Cô đã thay một bộ giáp da mềm bó sát, thắt lưng đeo nhiều thanh kiếm dài lấp lánh ánh bạc.
Bộ trang phục mới khiến Rossi trông lạnh lùng và uy nghiêm hơn, mang một sức hút đặc biệt, vượt qua mọi ranh giới về giới tính.
Cô lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Khánh và Heine, rồi chống tay lên lan can, nhảy xuống boong tàu.
"Chuẩn bị chiến đấu tay không!" Rossi ra lệnh khi đứng trên boong, bên cạnh cô là trưởng thủy thủ Gaiyus.
Tàu Thiên Thần Sải Cánh dưới sự phối hợp ăn ý của anh em nhà Carlos càng lúc càng tiến gần hơn đến tàu đối phương.
Chiếc tàu mất cột buồm giống như con mồi sắp bị giết.
Rossi có thể ra lệnh nã pháo đánh chìm con tàu đối phương ngay lập tức, nhưng cô có ý tưởng hay hơn. Cô muốn gói món quà này lại và trả cho kẻ đã tặng nó.
Nữ thuyền trưởng trẻ đứng ở hàng đầu, tháo chiếc mũ ba góc trên đầu xuống. Gió biển thổi tung mái tóc đỏ của cô, trong màn đêm, mái tóc đỏ rực rỡ như đang công khai thân phận của cô.
Cô rút thanh kiếm bên hông ra.
"Thiên Thần Sải Cánh, tấn công!" Tiếng hét vang vọng giữa hai con tàu.
Khi tàu cập sát nhau, thủy thủ hai bên dựng cầu gỗ, lao vào cuộc chiến.
Rossi như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim kẻ địch.
Cô đã nói đúng, cô là kiếm thủ mạnh nhất Địa Trung Hải.
Không ai có thể cản bước.
Cuộc chiến diễn ra như một sự nghiền nát, thanh kiếm của nữ hải tặc tóc đỏ đâm xuyên qua chiếc mũ của thuyền trưởng đối phương.
"Hãy nói với Lesvos rằng tôi sẽ chờ anh ta ở vùng biển Caribe. Nếu anh ta có gan, thì hãy đến mà giành lại bản đồ của suối nguồn bất tử."
Khi bình minh ló rạng, kế toán của Thiên Thần Sải Cánh đã kiểm kê xong chiến lợi phẩm, đoàn thủy thủ đang bận rộn chuyển hàng hóa thu được về tàu của mình.
Khi mặt trời lên cao, Gaiyus ném ngọn đuốc đang cháy lên con tàu hải tặc, ngọn lửa bùng lên.
Rossi đứng ở mũi tàu của Thiên Thần Sải Cánh, gương mặt kiên định, nhìn ngọn lửa từ từ biến mất khỏi tầm mắt. Cô xoay người lại và hô lớn:
"Thay buồm!"
Thủy thủ lập tức bận rộn chạy đi, những cánh buồm trắng từ ba cột buồm nhanh chóng hạ xuống. Thay vào đó là những cánh buồm khổng lồ màu đen, biểu tượng của hải tặc.
Lá cờ của "Thiên Thần Sải Cánh" được kéo lên trên cột buồm chính. Trên lá cờ nền đen, một thiên sứ mở rộng đôi cánh trắng tinh để sẵn sàng bay lên.
Sự hài hòa kỳ lạ giữa đen và trắng.