_
Lesvos đứng bên suối nguồn bất tử, tay đặt lên cổ tay, lặng lẽ đếm nhịp đập của mạch.
Khi đếm đến một con số nhất định, anh rút con dao mang theo bên mình, khắc một vạch lên tảng đá ở bờ sông.
Mỗi bốn vạch dọc lại có một vạch ngang cắt ngang, đây đã là dấu khắc thứ mười một hoàn chỉnh.
Họ đã vào nơi này được tròn năm mươi lăm ngày, nhưng vẫn chưa thấy hai ma cà rồng kia bước ra khỏi đền thờ.
Lesvos cất con dao găm, quay người lại, nhìn về phía Angela Rossi đang luyện kiếm.
Tóc của cô đã dài hơn, vừa đủ chạm vai, có thể thấy thấp thoáng chút dáng vẻ của một người phụ nữ.
Ánh mắt của Lesvos tối lại: "Chờ thêm năm ngày nữa."
Rossi dừng động tác luyện kiếm, quay sang nhìn anh.
Người đàn ông tiếp tục: "Nếu sau năm ngày nữa vẫn không có tin tức, chúng ta phải rời đi."
Sắc mặt của Rossi trở nên nghiêm trọng, cô liếc nhìn ngôi đền lộng lẫy, rồi gật đầu thật mạnh.
"Được."
Biến cố xảy ra vào ngày thứ năm mươi tám.
Hòn đảo không có sự thay đổi giữa ngày và đêm, luôn giữ một ánh sáng dịu nhẹ tự nhiên. Nhưng vào bình minh ngày thứ năm mươi tám, bầu trời về hướng ngôi đền bỗng tối sầm lại.
Đó là một loại bóng tối không thể diễn tả, đột ngột hút hết mọi ánh sáng. Rossi là người phản ứng đầu tiên, cô rút thanh kiếm dài của mình ra, sẵn sàng phòng thủ.
Lesvos đứng ngay sau cô, cũng chú ý đến bầu trời đột ngột tối sầm ấy.
Hàng rào trong suốt bên ngoài ngôi đền bất ngờ vỡ vụn, cánh cửa đen vốn khép kín từ từ mở ra, một cô gái bị bao phủ bởi làn sương đen bước ra từ phía sau cánh cửa.
Tóc đen, mắt đen, mặc một bộ trang phục được dệt từ những chiếc lông vũ nhiều màu sắc, nhưng cô mang lại cảm giác hoàn toàn khác với Nguyên Khánh.
Cô gái vươn vai, ánh mắt lướt qua Rossi và Lesvos đang cảnh giác với vẻ không mấy hứng thú.
Bỗng nhiên, cô mỉm cười, làn sương đen dần dần kết tụ thành hình dạng của những bậc thang, cô gái bước từng bước lên trên làn sương đen ấy.
"Cuối cùng cũng tự do."
Sau khi cô rời đi, ngôi đền trở lại trạng thái ban đầu, nhưng cánh cửa đen vẫn mở rộng.
Khi hàng rào trong suốt vỡ nát, những hồn ma trong suốt trước đó bám trên hàng rào mất đi điểm tựa, chúng vặn vẹo cơ thể, lao về phía Rossi và Lesvos.
Những bộ xương nằm rải rác trên mặt đất cũng ghép lại thành những sinh vật khổng lồ, tiến về phía hai người bên kia bờ sông.
Những hồn ma không bị giới hạn bởi khoảng cách, chúng gần như xuất hiện ngay bên cạnh Rossi trong chớp mắt. Nữ cướp biển tóc đỏ đâm kiếm về phía trước, nhưng bàn tay cầm kiếm xuyên thẳng qua cơ thể hồn ma.
"Hè hè hè." Hồn ma làm mặt hề, trêu chọc Rossi.
Lesvos lao tới, rạch tay mình trên thanh kiếm dài của Rossi và ấn lên hồn ma.
Hồn ma hét lên một tiếng chói tai rồi tan biến.
"Đi về hướng suối nguồn bất tử." Lesvos hét lên với Rossi, sau đó anh lại rạch tay kia lên kiếm của cô, "Tấn công vật lý không có tác dụng."
Rossi cau mày, bắt chước Lesvos tự cắt vào tay mình.
"Máu của cô vô dụng." Anh không quay lại cũng biết Rossi đang làm gì, "Chỉ có máu của tôi mới được. Đi về phía bờ sông!"
Rossi không chần chừ nữa, dưới sự bảo vệ của Lesvos, cô tiến về phía dòng suối, thanh kiếm của cô vẫn không ngừng ngăn chặn những đợt tấn công của các bộ xương.
Nhưng những sinh vật chết chóc chắn trước mặt họ quá nhiều, Lesvos mất máu quá nhanh, khuôn mặt anh trở nên tái nhợt, bước chân loạng choạng.
Rossi dùng một tay đỡ lấy cơ thể anh, tay còn lại nắm chắc thanh kiếm.
Dòng suối nguồn bất tử đã ngay trước mắt.
Tương truyền, dòng suối nguồn bất tử chảy từ cõi chết ra thế giới bên ngoài. Chỉ cần nhảy xuống suối, họ có thể theo dòng nước mà rời khỏi nơi này.
Đó cũng là con đường cuối cùng của họ.
Một bộ xương khổng lồ giơ cao cây chùy xương, Rossi không thể đỡ nổi, thanh kiếm tuột khỏi tay, cây chùy chứa đầy tử khí giáng xuống, Lesvos vươn tay ôm chặt lấy eo Rossi, quay lưng che chắn cho cô.
Đó là một vệt đỏ, đỏ đến đau nhói cả mắt.
Vòng lặp thứ ba.
Nguyên Khánh và Kim bước qua hành lang, nhìn thấy vầng hào quang phía đối diện và người phụ nữ tóc đen.
Kim bị áp chế, ý thức của Heine thức tỉnh.
Anh nhìn về phía cô gái tóc đen ngồi dưới vầng hào quang và thốt ra một cái tên.
"Lilith."
Sau đó, anh giải thích vài câu với Nguyên Khánh, rồi tiến tới lấy chiếc nhẫn và vương miện.
Mọi thứ lại chìm vào bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ cây quyền trượng Orvitz cung cấp nguồn sáng nhỏ bé, soi rọi hành lang đen kịt phía trước.
Nguyên Khánh cố gắng triệu hồi một ngọn lửa nhưng cô thất bại.
"Đừng cố nữa." Giọng của Kim vang lên.
Vòng lặp thứ tư đã bắt đầu.
Quỷ ăn xác, bán nhân lang, xà nữ.
Nguyên Khánh ấn tay lên trái tim đang đập loạn nhịp, nói ra những câu thoại quen thuộc. Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói rõ đó là điều gì.
"Biến thái." Kim lẩm bẩm một câu.
"Tôi?" Nguyên Khánh hỏi một cách máy móc.
"Chính là em!" Kim đáp lại đầy cáo buộc, "Đến mức ta còn ngại nhìn!"
Những câu thoại này thật quá quen thuộc.
Tim cô lại đập thình thịch—thình thịch—
Như theo thói quen, cô nói: "Nữ xà vừa rồi..."
"Ta không nhìn cô ta."
"Không phải chuyện đó. Anh không thấy răng nanh của cô ta... rất giống với chúng ta sao?" Nguyên Khánh để lộ cặp răng nanh của mình.
"Có thể đừng so sánh thứ xấu xí đó với A Khánh của ta không..." Kim xoay người, định đưa tay véo má Nguyên Khánh.
Cô né tránh, như thể đã dự đoán được hành động của hắn.
Kim sững sờ, Nguyên Khánh cũng sững sờ.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng trong chốc lát, rồi Kim ho nhẹ một tiếng: "Không giống, nhưng cô gái rắn quả thực có liên quan đến chúng ta."
"Sau này sẽ nói cho em." Nguyên Khánh thì thầm một câu.
"Sau này sẽ nói cho em."
Nguyên Khánh nhắm mắt lại.
Không sai, cô có thể chắc chắn đây là những chuyện họ đã trải qua, nên khi từng sự việc xảy ra, cô mới có cảm giác mạnh mẽ về quen thuộc. Nhưng cô vẫn chưa hiểu tại sao mọi thứ lại liên tục lặp lại.
Kim dường như không nhận ra điều đó.
Nguyên Khánh đưa tay đặt lên ngực mình.
Nhịp tim lạ lùng này là lời nhắc nhở duy nhất với cô, nếu không cô cũng sẽ giống như Kim, không nhận ra họ đang mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận.
Họ bị mắc kẹt mãi mãi trong khoảng thời gian này.
Nhận thức này làm Nguyên Khánh toát mồ hôi lạnh, cô liếc nhìn Kim bên cạnh. Hắn vẫn còn đang vui vẻ nghĩ về những trò chơi trước đó, trên gương mặt vẫn còn vương chút nụ cười, hoàn toàn không nhận ra họ đang rơi vào một hoàn cảnh đáng sợ.
Nguyên Khánh nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, rồi tiếp tục nói: "Tôi muốn biết ngay bây giờ."
Kim nhìn cô một cái, đưa tay xoa đầu cô: "Lần này em không né nữa." Hắn cười, "Cũng không có gì to tát, chỉ là chuyện liên quan hơi phức tạp thôi."
Hắn hỏi Nguyên Khánh: "A Khánh có biết câu chuyện về Adam và Eva không?"
Nguyên Khánh gật đầu.
"Khụ." Hắn ho nhẹ, rồi tiếp tục kể, "Có một người đã dùng đất sét để tạo ra Adam. Sau đó rút ra từ người Adam một chiếc xương sườn để tạo ra Eva. Nhưng thật ra, trước khi tạo ra Eva, người đó đã tạo ra một người phụ nữ khác từ chính đống đất sét tạo nên Adam, đó là Lilith."
Nguyên Khánh nheo mắt lại, cô mơ hồ nhớ mình đã nghe cái tên này ở đâu đó.
"Lilith là một người phụ nữ đáng ghét. Tất cả những rắc rối đều bắt đầu từ bà ta." Kim nhếch môi, "Bà ta là người vợ đầu tiên của Adam. Vì không hài lòng với Adam, bà ta bị trục xuất khỏi Vườn Địa Đàng. Lilith ghen tị với Eva, nên đã hóa thành con rắn để dụ dỗ Eva ăn trái cấm, từ đó nhân tính mới ra đời."
"Người đó đã tức giận, đuổi cả Adam và Eva khỏi Vườn Địa Đàng, bắt họ phải chịu khổ cực ở trần gian. Adam và Eva sinh ra hai đứa con, một người nông dân là Cain và một người chăn cừu là Abel."
"Người đó không hài lòng với lễ vật Cain dâng hiến là ngũ cốc, nhưng lại yêu thích mỡ cừu của Abel. Thế là Cain giết Abel, trở thành kẻ đầu tiên phạm tội giết người thân, bị trừng phạt, trở thành kẻ thủ ác đầu tiên."
"Lilith sau đó quyến rũ Cain, đứa con đầu tiên của họ chính là một huyết tộc thuần chủng." Kim nhếch môi cười, nhưng trong mắt lại lạnh lùng, "Tương truyền rằng hình dạng nguyên bản của Lilith là một yêu nữ có đuôi rắn và tóc đen. Người con thứ hai của bà ta thừa hưởng hình dáng này, chính là một sinh vật đầu người đuôi rắn trong chủng tộc bóng tối."
"Vậy đứa con huyết tộc thuần chủng đó là tổ tiên của huyết tộc sao?"
"Đúng vậy." Kim trả lời, "Bà ta chính là Orvitz."
Rồi Kim tiếp tục tiết lộ một bí mật gây chấn động: "Dưới sự xúi giục của mẹ mình, Lilith, Orvitz đã quyến rũ cha mình là Cain và sinh ra một đứa con vừa là em gái vừa là con gái, đó chính là mẹ của ta, Elizabeth."
Nguyên Khánh nhớ lại bức tranh trong phòng của Heine, người phụ nữ trong tranh chính là Elizabeth Cassel.
"A Khánh." Kim xoay người lại, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nguyên Khánh, "Em có sợ ta không?"
"Không." Nguyên Khánh đáp lại đầy kiên định, "Tôi không sợ."
Kim bật cười, nụ cười của hắn rực rỡ đến mức có thể che giấu hết những bóng tối phía sau nó, cứ để mọi thứ tăm tối mãi mãi chìm trong quá khứ cùng với những người trong câu chuyện.
Tất cả sẽ thối rữa trong quá khứ.
Kim quay đầu lại, hai người cùng bước ra khỏi hành lang.
Trong đại sảnh, ánh sáng và hình ảnh của cô gái ấy lại kéo Nguyên Khánh trở về thực tại, Lilith đã xuất hiện, họ vẫn còn mắc kẹt trong vòng lặp này.
Heine lại một lần nữa xuất hiện, tiến về phía Lilith.
Vòng lặp lần thứ năm.
Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào bóng tối quen thuộc trước mắt rồi siết chặt nắm tay.
Một vòng lặp mới lại bắt đầu.
Tim cô đập dữ dội không thể kiểm soát, khiến cô đau đớn gập người lại.
Rốt cuộc là điều gì không đúng, cô đã bỏ sót điều gì?
Ánh sáng từ quyền trượng xuất hiện trước mặt cô, Kim vội vàng đỡ lấy Nguyên Khánh.
"A Khánh? Em sao thế?"
Nguyên Khánh nghiến răng: "Không sao."
Vòng lặp thứ sáu.
Vòng lặp thứ bảy, lần này Nguyên Khánh đã thay đổi một điều, cô không gọi tên Heine, chờ đợi Kim quay trở lại bình thường.
Nhưng ngay khi Kim ổn định lại, bóng tối lại bao trùm một lần nữa.
Họ lại trở về điểm xuất phát.
Nguyên Khánh bật cười, cuối cùng cô đã có thể xác định được chìa khóa khiến vòng lặp này không ngừng tái khởi động.
Nhịp tim ngày càng dữ dội, dù chỉ đứng yên không làm gì, cơn đau cũng không thể chịu đựng nổi.
Nguyên Khánh một lần nữa đưa tay đặt lên ngực mình.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Cô phải đặt cược tất cả, dùng dũng khí non nớt để đặt cược với mụ phù thủy bóng đêm trong truyền thuyết.
Kim đưa tay ra.
Lần này, Nguyên Khánh không đưa tay cho hắn, cô quay người lại với vẻ nghiêm túc và đầy quyết tâm.
"Kim."
"Hửm?" Kim cúi xuống nhìn cô.
"Đã có chuyện xảy ra, chúng ta đã rơi vào vòng lặp vô tận, đây là lần thứ tám rồi. Tôi biết anh có lẽ không hiểu tôi đang nói gì, nhưng bây giờ, tôi muốn nhờ anh tạm thời giao cơ thể cho Heine."
Nguyên Khánh ngập ngừng, cô không dám nhìn vào mắt Kim, "Ở phía bên kia hành lang, có một đại sảnh, chỉ cần chúng ta bước vào đại sảnh đó, thời gian sẽ quay trở lại khoảnh khắc anh và tôi vừa bước vào đây. Tôi đã thử rất nhiều lần, dường như có thứ gì đó ở đó có thể gây hại cho anh."
"Em không cần giải thích." Kim cười, "Ta đại khái biết đó là gì rồi. Nếu đúng như những gì ta nghĩ, thì Heine chắc chắn sẽ phù hợp hơn ta."
Hắn trao quyền trượng cho Nguyên Khánh, từ từ nhắm mắt lại và giao quyền kiểm soát cơ thể cho Heine.
________
Lời tác giả: Sợ rằng mọi người không hiểu nên tôi xin nhắc trước một chút, đầu chương này là một đoạn ngắn về sự hồi tưởng, dòng thời gian diễn ra nhanh hơn so với góc nhìn của Nguyên Khánh.
Đây thực chất chỉ là một quá trình lặp đi lặp lại, không phức tạp như mọi người nghĩ đâu, cứ tiếp tục đọc sẽ hiểu.