_
"Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy?"
Hồ Hợi ngừng nói lảm nhảm nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh. Hắn chậm rãi tiến lại gần, từ trên nhìn xuống Nguyên Khánh.
"Hình như có gì đó khác lạ." Hắn đưa tay lên vuốt một lọn tóc dài rồi xoắn lại bằng ngón tay.
Nguyên Khánh cố kìm nén cảm giác buồn nôn đẩy tay hắn ra: "Ta không có tâm trạng chơi đố chữ với ngươi, tốt nhất là nói rõ mọi chuyện."
Hồ Hợi cúi đầu nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Ngươi hỏi ta đáp án, mà lại chẳng muốn trả công."
"An Lạc, ngươi ngốc nghếch đến đáng yêu." Hắn thu tay lại.
"Ngươi muốn gì?"
Hồ Hợi không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà chỉ về phía tòa tháp cao: "Thấy tòa tháp kia không?"
Khó mà bỏ qua một tòa tháp như vậy.
Nguyên Khánh bực dọc nói: "Ta đâu có mù." Cô ngước nhìn tòa tháp sáng lấp lánh.
Tháp này giống với tháp Linh Lung mà cô thấy trong buổi đấu giá nhưng tòa này còn tráng lệ hơn nhiều.
"Đây là tháp Phù Đồ chùa Vĩnh Ninh, cao chín tầng." Hắn nheo mắt, ánh mắt dừng lại ở tầng cao nhất, "Ta muốn một vật ở tầng chín."
"Đổi lại, nếu ngươi có thể lấy được nó, ta sẽ nói cho ngươi biết những điều ngươi muốn biết, từng điều một, không sót gì cả."
Ánh mắt Nguyên Khánh dời lên tầng chín, tim cô bỗng đập mạnh một nhịp.
Cô mím môi, ánh mắt trở nên phức tạp.
Theo kinh nghiệm, mỗi khi tim đập mạnh như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện không tưởng xảy ra.
Đây là một loại cảnh báo.
Nguyên Khánh trở nên cảnh giác, cô không lập tức đồng ý với Hồ Hợi.
"Ta dựa vào đâu để tin ngươi?"
"Ngươi trở nên thận trọng hơn rồi, không còn bộp chộp như trước." Hồ Hợi nhún vai không quan tâm, ánh mắt dừng lại trên tầng chín của tháp một thoáng rồi không biểu cảm mà dời đi.
"Nếu giao dịch thất bại, ngươi sẽ chẳng nhận được gì từ ta."
Hắn bước ra ngoài cung điện, tùy hứng vung tay, Nguyên Khánh bị bao bọc bởi một làn sương xám.
Cô bị kéo vào một không gian đen tối, không hay biết gì, dần dần, một tia sáng xuất hiện làm tan chảy bóng tối.
Nguyên Khánh mở mắt, cô thấy mình đang nằm trong vòng tay của Kim.
Người này ngủ rất không yên, tay và chân đều đè lên người cô đến nặng trĩu.
Nguyên Khánh ngước nhìn chiếc đồng hồ.
Còn một giờ nữa trời mới tối.
Thường thì vào giờ này Heine đã tỉnh, nhưng giờ đây Kim vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc.
Cô nhẹ nhàng gạt chân và tay của Kim ra, chống tay ngồi dậy, Kim thì thào, nhưng lập tức nắm lấy cánh tay kéo cô trở lại vòng tay hắn.
"A." Nguyên Khánh khẽ kêu lên một tiếng.
"Muốn đi đâu vậy?" Kim tiến sát lại, cắn nhẹ vào tai cô.
Cảm giác tê dại lan tỏa.
Nguyên Khánh quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Giả vờ ngủ để lừa tôi à?"
Kim nhắm mắt ôm lấy cô, vặn vẹo cơ thể tìm một tư thế thoải mái.
"Không, ta vừa mới tỉnh dậy."
Nguyên Khánh mỉm cười, nằm lại vị trí của mình.
Chuyện vừa trải qua trong tòa tháp, cô hoàn toàn coi đó như một giấc mơ nên lặng lẽ quên đi.
Nhưng dù đã nằm lại cô cũng chẳng buồn ngủ chút nào.
Cánh tay của Kim đè lên ngực cô dần trở nên không ngoan ngoãn.
Nguyên Khánh đập tay hắn một lần, hắn ngoan ngoãn một lúc, rồi lại bắt đầu nghịch ngợm, đập hắn lần nữa, hắn lại ngoan ngoãn, rồi một lúc sau lại tiếp tục gây rối.
"Kim!" Lần thứ ba, Nguyên Khánh không chịu nổi nữa, "Không buồn ngủ thì dậy chuẩn bị "bữa sáng" đi."
Nhắc đến bữa sáng, Kim không kìm được nghĩ đến máu thiên nga, dạ dày hắn quặn lên, mặt mày lập tức sa sầm, "Ta không đi." Nói rồi hắn xoay quay lưng lại với Nguyên Khánh, "Ta chưa ngủ đủ, ta muốn ngủ tiếp."
"Hừ." Nguyên Khánh trượt tay xuống véo vào bên hông hắn, sau nhiều năm chung sống, cô đã quá quen thuộc với cơ thể này. Bình thường, khi Heine kiểm soát cơ thể, mỗi khi cô vô tình chạm vào bên hông anh, cô sẽ luôn cảm thấy cơ thể anh cứng đờ trong chốc lát.
Sau này, khi vui vẻ với nhau, cô cố tình trêu chọc vào đó khiến Heine mất tự chủ.
Đối phó với Kim cũng vậy, véo vào bên hông hắn, chắc chắn sẽ hiệu quả.
"Này." Kim bật dậy từ trong quan tài, nắm lấy cổ tay Nguyên Khánh, "Không dạy dỗ em, em lại muốn lên mặt à."
"Học khá lắm." Nguyên Khánh ngẩng cao đầu, đắc ý nói, "Còn muốn ngủ nữa không?"
Kim nghẹn lời, tức tối nằm lại rồi khoanh tay trước ngực, "Ngủ, tất nhiên là ngủ, ngủ ngay lập tức!" Nói xong còn giả vờ ngáp dài.
"Hừ." Nguyên Khánh lại dùng chiêu cũ.
Kim lại bật dậy kêu lên.
"A Khánh! Em là ma quỷ sao?"
"Không, là huyết tộc!" Nguyên Khánh chỉ vào khóe môi, để lộ hai chiếc răng nanh, "Tôi đói rồi, muốn uống máu."
"Đi đi." Kim bĩu môi, "Ta không đi. Ta thực sự không chịu nổi nữa, ta thà nhịn đói còn hơn, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không uống cái thứ đó nữa."
Nguyên Khánh bĩu môi, ánh mắt dần thay đổi, cô nắm lấy cánh tay của Kim, "Tôi đã từng nói với anh chưa, đừng bao giờ nói những lời như vậy."
"Từ khi nào em..." Kim quay đầu lại, bị ánh mắt quyến rũ của cô bắt lấy.
Hỏng rồi...
Suy nghĩ đó thậm chí còn chưa kịp hình thành hoàn chỉnh đã biến mất hoàn toàn.
Không ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của một nữ huyết tộc, nhất là người trước mặt hắn chính là vợ hắn.
"Chuẩn bị "bữa sáng" là trách nhiệm của thân vương Cassel." Giọng nói của A Khánh vang lên nhẹ nhàng.
"Đó là trách nhiệm của Heine..." Kim vẫn cố gắng chống cự.
"Hử?"
Giọng nói kéo dài khẽ chạm vào trái tim, Kim xấu hổ khuất phục trước sự đe dọa và quyến rũ của cô.
"Được, ta đi." Hắn vô thức bước vào một cái bẫy đã được sắp đặt trước.
Khế ước bằng lời nói hình thành ngay tại khoảnh khắc đó.
Nguyên Khánh khẽ cười, thu lại năng lực của mình.
Biểu cảm của Kim trở lại bình thường, hắn tức giận nói: "Chơi xấu."
"Có tác dụng là được." Nguyên Khánh nhảy ra khỏi quan tài, nếu là ngày thường, khi Heine còn ở đây, cô sẽ không dám tùy tiện như vậy, "Đi thôi, "bữa sáng" cần anh chủ trì."
"Đồ ranh con!"
Nguyên Khánh khựng lại một chút, "Lại học ở đâu ra câu này nữa vậy?"
"Không liên quan đến em!" Kim trút giận bằng cách lớn tiếng.
"Hừ."
Hôm nay, thân vương Cassel có vẻ không vui, trong suốt nghi thức bữa sáng, ngài luôn cau mày, tức giận nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trước mặt.
Như mọi ngày, trong đó chứa loại máu thiên nga mà ngài yêu thích nhất.
Nhưng hôm nay, ngài đã không chạm vào nó một lần nào.
Quản gia Danny đoán ý của thân vương nên mạnh dạn tiến lên hỏi: "Thưa cha, có phải món hôm nay không hợp khẩu vị không?"
Kim trừng mắt nhìn cô.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
"Không phải." Từ vị trí bên phải của thân vương, phu nhân Cassel lên tiếng, "Trưởng thân hôm nay không có hứng ăn, đừng nghĩ nhiều."
Danny gật đầu liên tục lùi về chỗ của mình.
Kim quay đầu giận dữ nhìn Nguyên Khánh, nhưng cô chỉ tập trung ăn món của mình mà không để ý đến hắn.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Nguyên Khánh dẫn Kim đến phòng làm việc của Heine.
"Làm gì vậy! Ta tuyệt đối sẽ không lục lọi đồ của hắn, cũng không giúp hắn làm việc."
"Tôi biết." Nguyên Khánh ấn hắn ngồi xuống vị trí của Heine, "Anh không làm được những việc này, nên tôi sẽ làm, còn anh chỉ cần ở đây nhìn thôi."
"Ta không muốn!"
"Anh không có sự lựa chọn." Nguyên Khánh mở cuốn sổ tay trên bàn ra, "Hãy thuật lại những gì xảy ra vào ngày diễn ra buổi đấu giá."
"A Khánh." Kim làm nũng, "Ta không thích sách vở, không muốn ở đây, chán chết đi được."
"Tôi biết." Nguyên Khánh liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Heine thường phải ngồi đây tám tiếng, hôm nay chúng ta chỉ ở đây bốn tiếng thôi, vì vậy, chúng ta cần phải nhanh chóng hoàn thành công việc."
"Ta không muốn ngồi lại dù chỉ một giờ." Kim nói, "Chúng ta ra ngoài chơi đi."
"Trời đang tối, chúng ta vào thành phố London chơi."
"Làm xong việc rồi chơi."
"Để cho Heine làm, chúng ta đi chơi là được." Kim tiếp tục nói.
Nguyên Khánh đặt bút xuống.
"Hôm nay, cách anh hành xử trong bữa sáng đã khiến nhiều huyết tộc lo lắng. Nếu tôi cùng anh ra ngoài chơi, có ai đó gõ cửa phòng này rồi phát hiện người cha mà họ tôn kính không ở đây, anh biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"
"Heine lúc nào cũng gây rắc rối." Kim nhíu mày, "Chỉ một ngày thôi, có chuyện gì đâu."
"Một ngày cũng không được." Nguyên Khánh bắt đầu đối chiếu sổ sách của nhà máy, "Huyết tộc nhà Cassel phải kìm nén bản năng mỗi ngày, nên họ dễ tổn thương hơn nhiều so với những huyết tộc khác. Thân vương là chỗ dựa tinh thần của họ, nếu họ mất đi người đứng đầu, những huyết tộc này có thể sẽ vượt qua giới hạn."
"Ra khơi nửa năm mà có thấy có chuyện gì đâu." Kim phàn nàn.
"Trong nửa năm đó, ở trang viên London đã xảy ra bốn vụ huyết tộc mất kiểm soát, trên tàu, ngay cả trưởng cận vệ cũng không tránh khỏi." Vẻ mặt của Nguyên Khánh nghiêm túc, "Heine tuy có địa vị cao, nhưng lại bị kiểm soát từ mọi phía, giống như hoàng huynh vậy."
Vừa dứt lời, Nguyên Khánh ngẩn người, cô không ngờ mình vô thức thốt ra từ "hoàng huynh".
Kim quay lại nhìn cô, nhớ đến sự việc tối hôm trước trong buổi đấu giá.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "A Khánh, có phải em nhớ nhà không?"
Nguyên Khánh lắc đầu.
"Không biết nữa."
"Hay để ta kể lại chuyện lúc chúng ta mới quen nhau nhé?" Kim đề nghị, "Chắc chắn thú vị hơn nhiều so với việc thay Heine làm mấy công việc nhàm chán kia."
Nguyên Khánh im lặng, cô ngẩng đầu lên, nhìn biểu cảm đầy tự tin của Kim, dường như hắn chắc chắn Nguyên Khánh sẽ không thể từ chối đề nghị của mình.
"Cũng được." Nguyên Khánh gật đầu.
"Ta biết mà, mấy việc này chán chết thì cứ để cho Heine làm."
"Kể ngay tại đây đi." Nguyên Khánh tiếp tục, "Anh kể, tôi nghe, tiện thể kiểm tra sổ sách luôn."
"A Khánh!"
"Hử."
Kim nghiến răng tự giận dỗi một lúc rồi thở dài: "Sao ta lại cưới một người như thế này..."
Nguyên Khánh ngẩng đầu.
Kim nuốt lại lời vừa định nói.
"Cảm ơn Caesar, ta thực sự rất biết ơn ông ấy."
"Hừ." Nguyên Khánh cúi đầu xuống.
Kim hắng giọng.
"Câu chuyện bắt đầu khi ta mới theo Caesar tới phương Đông. Khi đó ta vừa mới trưởng thành, có được năng lực của riêng mình. Caesar rất ngạc nhiên."
"Ngọn lửa, trong tộc chưa từng có huyết tộc nào có khả năng đặc biệt như vậy, ta là duy nhất." Kim nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Sự tự mãn của hắn không gây khó chịu, ngược lại còn khiến người khác ngưỡng mộ.
"Khi đó, sức khỏe của Elizabeth không tốt." Hắn nói tiếp, "Bà luôn rơi vào trạng thái ngủ mê man, rất hiếm khi tỉnh dậy. Ta rất mong chờ lúc bà tỉnh lại, háo hức muốn nói với bà về khả năng điều khiển lửa của ta."
"Elizabeth dường như nghe thấy mong muốn của ta. Bà thức tỉnh vào năm thứ hai sau khi ta trưởng thành, ta đã kể cho bà nghe tin này, nhưng bà không tỏ ra vui mừng như ta tưởng, ngược lại, bà còn lo lắng hơn."
"Sau đó, bà ngã bệnh, và không bao giờ hồi phục nữa."
"Huyết tộc không bao giờ bệnh, Elizabeth là huyết tộc bẩm sinh, là Nữ vương của gia tộc Cassel, vậy mà bà lại đổ bệnh."
"Ta không nhớ rõ những gì xảy ra sau đó, không nhận được lời khen ngợi như ta tưởng tượng, điều đó khiến ta rất thất vọng." Kim tiếp tục, "Ta nghĩ, ta không nhớ được khoảng thời gian đó, có lẽ là lúc Heine chiếm lấy cơ thể ta."
"Đó chắc chắn không phải lần đầu tiên Heine xuất hiện, Elizabeth luôn biết về sự tồn tại của hắn, nhưng bà không nói với ta, cũng không nói với Heine."
"Chúng ta không biết về sự tồn tại của nhau."