Mục lục
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Thiên gật đầu ngầm thừa nhận.

“Vậy khi nào chú cháu mới được thả ra, nếu chú cháu không phạm tội thì tại sao bọn họ vẫn chưa thả ra?”

“Không nhanh như vậy đâu dì, dù gì chú cũng là một trong những đương sự, nên không thể quay về trước khi vụ án kết thúc, nói đúng hơn là phải đợi tới khi bắt được người đó kết thúc vụ án, thì chú mới có thể quay về.” Diệp Lăng Thiên đành phải nói thật chuyện này, dù gì Hứa Thiệu Viễn hoàn toàn không thể quay về trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí giờ còn chưa biết liệu ông ta có quay về được không?

“Vậy phải mất bao lâu? Ông ấy lớn tuổi như vậy, nếu ở trong đó thì làm sao chịu đựng nổi, cháu đã gặp mặt ông ấy chưa?”

“Dì à, dì cứ yên tâm, cháu có một người bạn, cũng có thể xem là lãnh đạo, hôm nay cháu đã gọi cô ấy cùng tới trại giam, nếu không có cô ấy giúp đỡ, e rằng cháu đã không gặp được chú, cũng không thể hiểu rõ chuyện đã xảy ra. Cô ấy đã tới chào hỏi nói chuyện với người quản lý trại giam rồi, bọn họ đã đồng ý chăm sóc đặc biệt với chú, cũng sắp xếp chú ở riêng, không tiếp xúc quá nhiều với những người trong trại giam, hơn nữa, về chuyện ăn uống cũng sẽ có nhân viên trong đó nấu cho chú ăn, nên chắc chắn chú sẽ không quá cực khổ, nên dì cứ yên tâm.” Diệp Lăng Thiên lại an ủi mẹ Hứa Hiểu Tinh.

“Thế à, vậy thì tốt, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu Diệp, thật sự cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, mẹ con dì thật sự không biết phải làm thế nào.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh kích động rơi lệ.

“Được rồi, mẹ, nếu ba đã không sao thì mẹ đừng lo lắng nữa, việc ba ở trong đó thêm một khoảng thời gian cũng không còn cách nào khác, hơn nữa, theo lời Lăng Thiên, có người ở trong đó chăm sóc, nên ba sẽ không chịu khổ, mà chỉ ở thêm ít ngày thôi, mẹ đừng lo lắng nữa, bắt đầu từ ngày mai mẹ muốn làm gì thì làm, sau này mẹ cứ yên tâm giao chuyện của ba cho Lăng Thiên xử lý, anh ấy là đàn ông, nên biết phải làm gì, hơn nữa anh ấy cũng có quan hệ bạn bè, sau này mẹ đừng bận tâm chuyện này nữa. Giờ không còn sớm nữa, mẹ mau đi nấu cơm đi, Lăng Thiên tới nhà chúng ta vẫn chưa được ăn bữa cơm nào đâu.” Hứa Hiểu Tinh vội giục mẹ mình.

“Đúng đúng, tiểu Diệp, hôm nay cháu vất vả cả ngày rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để dì đi nấu cơm.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh nói xong thì vui vẻ chạy vào trong bắt đầu nấu bữa tối.

Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, rồi nói với anh: “Anh theo tôi vào đây.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, anh biết rõ, muốn lừa mẹ cô thì rất dễ, nhưng với cô thì khó.

Diệp Lăng Thiên đi vào phòng ngủ cùng Hứa Hiểu Tinh, đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô, mặc dù cô không thường xuyên ở đây, nhưng mỗi năm khi trở về nhà đều ở trong này, nên căn phòng vẫn thuộc về thiếu nữ, luôn tỏa ra mùi hương của phụ nữ.

Hứa Hiểu Tinh đợi Diệp Lăng Thiên đi vào rồi đóng cửa lại ngay, cô nhìn thẳng anh hỏi: “Lăng Thiên, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện ba tôi là thế nào?”

“Thế nào là sao? Chẳng phải tôi mới nói rồi à? Chuyện chỉ có như vậy, chứ chẳng có gì to tát, nhưng phải ở trong trại giam một khoảng thời gian.” Diệp Lăng Thiên giả ngốc nói.

“Anh có thể lừa mẹ tôi, nhưng không lừa được tôi đâu, anh cũng biết anh không biết nói dối, hơn nữa tôi cũng không ngốc, nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy sẽ đến nỗi không cho chúng tôi gặp mặt, ngay cả tin tức cũng không thăm dò được, anh cũng sẽ không về trễ như thế, quan trọng nhất là, trước khi anh chuẩn bị nói dối đã im lặng rất lâu, lúc nói cũng hơi mất tự nhiên.” Nói xong, Hứa Hiểu Tinh lại nói tiếp: “Anh cứ nói thật cho tôi biết đi, dù chuyện lớn cỡ nào tôi cũng có thể chấp nhận, tôi không phải mẹ tôi.”

Diệp Lăng Thiên lại thở dài, châm điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Quả thật chuyện lần này của chú không hề nhỏ, hôm nay tôi đã tìm một người bạn của tôi, rồi cùng tới cục cảnh sát, tìm người điều tra vụ án để hiểu rõ tình huống, buổi chiều lại tới trại giam gặp ba cô, tôi đã nói chuyện rất lâu với ông ấy, về cơ bản đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Năm ngoái ba cô gặp lại bạn cũ nhiều năm không gặp, trước đây quan hệ bọn họ cực kỳ tốt, nên ba cô rất tin tưởng ông ta, sau nhiều lần gặp gỡ ba cô bỗng bị ông ta đề nghị cùng mở công ty khai phá trang viên nghỉ dưỡng, ba cô bị ông ta lừa đầu tư hơn 6 tỷ, cũng trở thành người đại diện theo pháp luật của công ty, đây là điểm trí mạng nhất.

Mặc dù ba cô là người đại diện theo pháp luật, nhưng thực chất ông ấy chỉ đứng tên mà thôi, đối phương lợi dụng công ty để tiến hành góp vốn phi pháp ở khắp nơi, với tổng số tiền gần 120 tỷ, giờ đối phương đã cuỗm hơn 90 tỷ rồi bỏ trốn biệt tăm, hoàn toàn không tìm thấy người.

Mấy nhà đầu tư khác trong công ty đã báo cảnh sát, ba cô là người đại diện theo pháp luật nên phải chịu trách nhiệm bị bắt đầu tiên, hơn nữa theo lời ba cô nói, đến giờ ông ấy vẫn chưa biết mình đã phạm tội gì, thật ra ông ấy gần như không hề hay biết chuyện trong công ty, nhưng xét về mặt pháp lý, ông ấy mới là người đại diện theo pháp luật của công ty, nên phải gánh phần lớn trách nhiệm.”

“1… 120 tỷ?” Hứa Hiểu Tinh nghe xong thì trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, cảnh sát đã nói cho tôi biết tổng số tiền góp vốn phi pháp là gần 120 tỷ.”

Hứa Hiểu Tinh bỗng sửng sốt, một lúc sau mới từ tốn hỏi: “Nếu bị kết án thì tối đa là bao nhiêu năm?”

“Giờ vẫn chưa tới mức kết án, cũng không biết cụ thể là tội gì, nếu chỉ góp vốn phi pháp, thì còn dễ nói, nhưng nếu bị định nghĩa là lừa gạt góp vốn, thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.”

“Anh nói kỹ hơn đi, mà phải nói thật, anh yên tâm, tôi chịu đựng được.” Hứa Hiểu Tinh mạnh mẽ nói.

“Chiều nay tôi đã hỏi ý kiến luật sư chuyên môn rồi, theo tình huống của chú, nếu chỉ bị định nghĩa là góp vốn phi pháp, thì vấn đề vừa to lại vừa nhỏ, chỉ cần trả lại tiền cho nhà đầu tư, hơn nữa chú chỉ là người đại diện theo pháp luật, chứ không phải người thật sự nắm quyền, nhân viên công ty có thể làm chứng ông ấy không tham gia vào công việc cụ thể của công ty, ông ấy cũng hoàn toàn không biết chuyện trong công ty, tất nhiên, nếu có thể bắt được đối phương, sẽ có đủ chứng cứ chứng minh chú thật sự cũng bị lừa, vậy thì chú sẽ không sao cả.

Nếu bị định nghĩa là lừa gạt, thì điều kiện vẫn như thế, trả lại tiền cho người bị lừa, hơn nữa, phải giành lấy người bị hại, chứng minh chú cũng bị lừa, hoàn toàn không biết mấy chuyện này, là người đại diện theo pháp luật, tất nhiên chú phải chịu trách nhiệm, nhưng dựa vào tình hình thực tế, có lẽ trách nhiệm mà chú phải gánh chịu sẽ không lớn, dù bị kết án cũng chỉ một hai năm, hơn nữa xét tình huống của chú cũng không gây nguy hại cho xã hội, nên cũng có thể chấp hành hoãn án, vậy thì chú có thể ra ngoài mà không cần ngồi tù. Tình hình là thế đấy.” Diệp Lăng Thiên từ tốn nói thật cho Hứa Hiểu Tinh biết tình hình mà anh đã thảo luận với luật sư chiều nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK