Mục lục
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 768 NỤ CƯỜI CỦA LỤC OÁNH (1)

Tiếp đó hội nghị bắt đầu, không phải Lục Oánh chủ tọa, mà là một phó tổng hay chủ tịch gì đó khác, hẳn là người trong Tập đoàn Đại Đường, chỉ đứng sau Lục Oánh, người này khoảng năm mươi. tuổi, rất nghiêm túc, một bộ dạng cấp trên cao cao tại thượng. Tất nhiên, bình thường mấy loại doanh nghiệp lớn này tổ chức hội nghị người chủ trì không phải lãnh đạo cao cấp nhất.

Hội nghị rất dài, căn bản những gì nói ra đều không liên quan gì đến Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu, thật ra hiểu biết của anh về Tập đoàn Đại Đường chỉ giới hạn có Lục Oánh mà thôi, ngoài ra không biết gì nữa hết. Diệp Lăng Thiên ngồi chỗ đó, nghe mọi người nói chuyện, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, nếu không phải Lục Oánh mời mọc hai ba lần, anh cũng sẽ không bao giờ tới hội nghị này.

“Được rồi, tiếp theo, Diệp Lăng Thiên của công ty An Bảo, anh đến báo cáo công việc một chút đi. Chúng tôi đã đầu tư hơn 9000 tỷ vào công ty An Bảo. Đối với công ty An Bảo của các anh, chúng tôi đầu tư như thế là rất lớn, hy vọng anh sẽ có thể báo cáo cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng.” Trong lúc Diệp Lăng Thiên còn đang mơ hồ, người được gọi là Trương tổng đột nhiên chỉ vào Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó cười nói: “Các vị lãnh đạo, tôi không giỏi ăn nói, nhưng mà tôi đã nộp tài liệu báo cáo cho các vị về tiến độ công việc gần đây của công ty An Bảo rồi, các vị xem qua một chút là được rồi.”

Diệp Lăng Thiên thật sự không muốn phát biểu mấy dịp thế này, nên đã nhờ người của công ty An Bảo làm trước báo cáo, giao cho lãnh đạo của Tập đoàn Đại Đường, hơn nữa bản thân anh cũng tham gia viết báo cáo này, cũng coi như rất bỏ công sức rồi.

“Nếu chỉ nhìn vào tài liệu báo cáo vậy chúng tôi phải tổ chức hội nghị này làm gì chứ? Chúng tôi có rất nhiều người từ nam chí bắc đến đây, công ty lại chi nhiều tiền để tổ chức hội nghị này để làm gì? Mỗi người ở đây nộp bản điện tử cũng không phải đủ thông tin rồi còn gì? Anh thân là tổng giám đốc công ty An Bảo đến báo cáo anh còn không biết sao? “Trương tổng vẻ mặt rất tức giận nói với Diệp Lăng Thiên, hơn nữa còn nói rất khó nghe.

Diệp Lăng Thiên trong lòng rất không thoải mái, nhưng không nói gì, gật đầu, sau đó cầm lấy tài liệu trong tay bắt đầu báo cáo.

“Điều chúng tôi muốn là anh báo cáo, chứ không phải máy móc lệ thuộc sách vở, nếu như anh chỉ đọc tài liệu của anh, vậy tôi cần anh báo cáo làm gì nữa? Tôi trực tiếp đi xem là được rồi, còn để cho anh trì hoãn nhiều thời gian như vậy sao? “Diệp Lăng Thiên bị Trương tổng này ngắt lời chỉ sau vài câu.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, những người quen biết anh đều biết đây là biểu hiện tức giận của anh.

Lúc Trương tổng nói, mấy người bên cạnh đều bật cười, nhìn Diệp Lăng Thiên như xem một tên hề.

“Trương tổng, đúng không, chào ông, những tài liệu này đều do tôi viết, tôi đã gửi tài liệu báo cáo cho ông, ông nghĩ rằng tôi không nói là sai. Bây giờ tôi tự mình nói, ông cũng cảm thấy tôi nói giống y như bản viết là không được, không muốn tôi nói những gì đã viết. Vậy ngược lại tôi muốn hỏi, những tài liệu này do chính tôi viết, chúng đều là suy nghĩ thực sự của tôi, làm sao tôi có thể nói khác với những gì viết ở trên chứ? Ông muốn tôi nói bậy nói bạ sao? “Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói, đương nhiên, nói cũng coi như lịch sự, dù sao mấy dịp như vậy, anh cũng không muốn quá mức làm khó Lục Oánh, dù gì người gọi là Trương tổng kia cũng là lãnh đạo của mình.

“Thế nào? Anh cho rằng lời tôi nói có vấn đề sao? Anh tưởng rằng anh ghê gớm lắm không có ai trị được anh sao?” Trương tổng bị lời nói của Diệp Lăng Thiên làm cho càng thêm tức giận, trực tiếp đứng dậy, thả tập tài liệu xuống trước mặt nói.

“Tôi không có ý đó, tôi hoàn toàn không biết ông, đây là lần đầu tiên tôi đến Tập đoàn Đại Đường họp, tôi đã nói những lời này không có ý nhằm vào ai hết, cũng không cần thiết, tôi chỉ đang nhìn việc luận việc thôi. Nếu ông cứ cảm thấy tôi không nên nói giống như những gì tôi đã viết trong báo cáo, tôi có thể nói mà không cần nhìn, cũng không phải là vấn đề gì lớn. Tuy nhiên, nếu ông muốn tôi nói điều gì đó khác với những gì tôi viết, thật sự làm khó tôi rồi, dù sao một người không thể một người có hai cách nghĩ.”

Diệp Lăng Thiên không muốn đi quá xa, chỉ ngồi trên ghế nhẹ nói.

“Ý của anh là tôi cố ý làm anh khó xử?” Trương tổng hiển nhiên là không chịu buông tha cho Diệp Lăng Thiên.

Trong lòng Diệp Lăng Thiên đã rất tức giận, quay đầu nhìn Lục Oánh đang ngồi bên cạnh Trương tổng, Lục Oánh ngồi bất động, chỉ trầm mặt, một câu cũng không nói.

“Đừng quên bản thân anh là cái thứ gì, Tập đoàn Đại Đường chúng tôi là một trong những công ty lớn nhất trong nước, nhưng trong chế độ quản lý lại bị kiểm soát bởi một số người, một số người coi Tập đoàn Đại Đường như đồ đạc cá nhân, muốn đến là đến.

Mua lại công ty nào đó giá trị ban đầu chỉ có khoảng 300 tỷ cuối cùng lại tiêu tốn 2400 tỷ, đây là chưa kể, quan trọng hơn là việc bố trí chức vụ lại dùng người không khách quan, cho dù người không biết chữ, chỉ cần có thể làm hài lòng bà ta, bà ta cũng sẽ không ngại đưa lên vị trí quan trọng, căn bản là không để ý đến lợi ích công ty, không để ích đến lợi ích của các cổ đông chúng ta.

Cứ nói về người trước mặt chúng ta đi, người này là tổng giám đốc của công ty An Bảo mới được mua lại của chúng ta, mà chúng tôi đã đầu tư hơn 9000 tỷ vào đó, còn tổng giám đốc trước mặt đây đến báo cáo công việc còn phải dựa vào tài liệu mọi người biết anh ta có trình độ văn hóa thế nào không? Nói ra có lẽ mọi người không tin, người ta chưa tốt nghiệp cấp 2, cùng lắm là chỉ tốt nghiệp tiểu học.

Đưa công ty hơn 9000 tỷ cho một học sinh tiểu học quản lý, lại bỏ rất nhiều người ưu tú trong công ty của chúng ta sang một bên, tôi không thể hiểu nổi, mấy người đó trong lòng đang nghĩ gì chứ.

Tôi hôm nay nói điều này chỉ để nhắc nhở một số người rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Tập đoàn Đại Đường của chúng ta không còn bao lâu nữa sẽ phá sản thôi. Hơn nữa, xin đừng quên rằng Tập đoàn Đại Đường không thuộc sở hữu của một cá nhân, mà do tất cả các nhân viên và cổ đông cùng sở hữu.”

Trương tổng rất tức giận nói.

Diệp Lăng Thiên chờ ông ta nói xong, liền đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, hiển nhiên vị Trương tổng này không có ý kiến với cá nhân mình, người mà ông ta có ý kiến chính là Lục Oánh, ông ta chỉ mượn chuyện của mình để lái sang Lục Oánh, mượn mình làm cái cớ để gây rối Lục Oánh mà thôi.

Sau khi nghe Trương tổng nói, Lục Oánh vẫn trầm mặc ngồi đó, không nói lời nào, cũng không có ý kiến gì, chỉ yên lặng ngồi ở đó, điều này làm khiến cho Diệp Lăng Thiên cũng có chút kinh ngạc trước định lực của người phụ nữ Lục Oánh này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK