Mục lục
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 97: XUẤT VIỆN (2)

“Giọng điệu nói chuyện này của cậu, tớ thật sự cảm thấy có chút dọa người. Nhưng mà tớ và Diệp Lăng Thiên thật sự cũng chỉ là trò đùa mà thôi, giữa tớ và anh ta thật sự không có tình cảm yêu đương gì cả. Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, bộ dạng của tớ với anh ta giống như nói chuyện yêu đương không? Ngày nào anh ta cũng đi theo phía sau của cậu, cậu đã từng nhìn thấy anh ta gọi cho tớ một cuộc điện thoại hay là gửi một cái tin nhắn gì chưa? Cho nên á, lời chúc phúc của cậu trước hết cậu cứ lấy lại đi, chờ đến một ngày nào đó tớ thật sự tìm được người kia rồi thì cậu lại chúc phúc tớ cũng không muộn mà.” Hứa Hiểu Tinh cười ha hả Nói.

“Chị dâu, chị Vũ Hân, trưa nay để em kêu anh trai em làm cá kho cho hai người, anh ấy làm có kho hoàn toàn là được truyền dạy từ mẹ của em đó. Ảnh nấu rất là ngon luôn, nhưng mà thật ra thì do em muốn ăn, ở bệnh viện mấy tháng rồi, em sắp thèm đến chết đi được.” Lúc này, Diệp Sương nở nụ cười cầm theo quần áo đi vào.

“Diệp Sương, ở trong nhà của em, ngoài em và anh trai của em ra thì còn có người nào nữa?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Sương rồi hỏi.

“Bây giờ cũng chỉ có hai người là em và anh trai thôi, ba của em là công nhân viên chức ở trong xưởng, là người miền ngoài, mẹ của em cũng vậy, cho nên nhà của bọn em ở đây cũng không có người thân nào khác.” Sau khi ngồi xuống thì Diệp Sương nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhíu mày, sau đó lại hỏi: “Vậy sau này em phải làm sao bây giờ đây? Anh của em chắc chắn không có cách nào về nhà ở được.”

“Không có chuyện gì đâu, một mình em cũng rất ổn mà, em lớn như vậy rồi không cần có người chăm sóc đâu. Trong khoảng thời gian mấy tháng nằm viện thì em đã nghỉ học, nếu như không nhờ chị dâu giúp việc học thì chắc chắn em sẽ phải đình chỉ thôi, làm năm nay sẽ bị chậm tiến độ, em có thể tự ôn tập và chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ ở nhà.” Diệp Sương hờ hững nói, nhưng cả Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đều nhíu mày.

Ba cô gái trò chuyện trong phòng bệnh, đợi một khoảng thời gian rất lâu rồi mới nhìn thấy Diệp Lăng Thiên làm xong thủ tục đi vào.

“Đi thôi.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vào trong phòng bệnh, một tay nhấc lấy cái thùng, một tay khác thì cầm túi quần áo, anh đi ra ngoài cửa trước.

“Diệp Lăng Thiên, nghe Diệp Sương nói là anh làm cá kho rất ngon, ngoại trừ cá kho thì anh còn biết làm cái gì nữa? Buổi trưa ngày hôm nay có chuẩn bị cho chúng tôi ăn một bữa tiệc thịnh soạn không?” Ngồi ở trên xe, Hứa Hiểu Tinh cười hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Tôi sẽ cố gắng, nhưng mà không đảm bảo tất cả đều ngon, đã lâu rồi tôi không làm thức ăn.” Diệp Lăng Thiên cũng cười nói, ngày hôm nay tâm trạng của anh cũng cực kỳ tốt, căn bệnh của Diệp Sương đã giày vò anh mấy tháng trời rốt cuộc cũng đã tốt, giờ phút này, tâm trạng của anh giống như đã hoàn toàn thả lỏng, tâm trạng của anh còn muốn vui vẻ hơn là so với bản thân của Diệp Sương nữa.

“Việc phá dỡ bên hông nhà của hai người chắc cũng đã xong rồi nhỉ.” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi, cô ấy đã đến nhà của Diệp Lăng Thiên một lần.

“Ừ, gần đó đã phá dỡ xong rồi, chỉ còn lại một mảnh đất chỗ căn nhà của chúng tôi còn chưa có phá dỡ, mảnh đất đó có quá nhiều người ở, dân số quá dày đặc, cho nên không có nhà đầu tư nào đồng ý đến đó để quy hoạch.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.

Lại lái xe mười mấy phút nữa, chiếc xe dừng lại ở một “khu ổ chuột” ẩm thấp và cũ kỹ.

“Chỉ có thể đậu xe ở đây thôi, đường bên trong quá chật, không thể lái xe vào được.” Sau khi Diệp Lăng Thiên dừng xe xong thì nói.

“Nhà của anh ở chỗ này ấy hả?” Xuống xe, Lý Vũ Hân cau mày nhìn thấy ngôi nhà đổ nát, bẩn thỉu và bừa bộn.

“Ừm, ở bên trong ấy. Đây là nhà vào những năm bảy mươi tám mươi, hiện tại đa số những hộ dân cư lúc trước cũng đã chuyển đi hết rồi, đa số những người ở đây đều là công nhân nhập cư thuê, đa số đều kéo theo gia đình đến đây ở cho nên khá là bẩn.” Diệp Lăng Thiên vừa cầm lấy đồ vừa nói, sau đó dẫn đầu đi vào con hẻm nhỏ trước.

Lý Vũ Hân vẫn luôn quan sát bốn phía, nói thật thì đây là lần đầu tiên mà cô đến một nơi như thế này, đây cũng là lần đầu tiên mà cô biết hóa ra ở thành phố A còn có một nơi như thế này tồn tại, điều này đã làm cho nhận thức của cô có phần sụp đổ. Cũng đúng thôi, ở đây có mấy tòa cao ốc vây quanh, nếu như không phải cố ý tìm kiếm thì phần lớn thật sự không có cách nào biết được tồn tại một nơi như thế này.

Đi vào trong hành lang tối tăm, Diệp Lăng Thiên để đồ xuống trước cửa nhà rồi mở cửa ra bước vào.

Mặc dù ở trong phòng chật chội không chịu nổi, nhưng mà lại dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều vì đã lâu rồi không có người ở, cho nên đã bị phủ một lớp bụi.

Lý Vũ Hân đi vào nhìn thấy căn nhà nhỏ này của Diệp Lăng Thiên thì lại nhíu mày lần nữa, cô thật sự không có cách nào tưởng tượng được mọi người sao có thể sống trong một căn phòng lớn chừng bàn tay như thế này, hơn nữa cô không hề nhìn thấy một thứ gì giống như là vật dụng gia đình ở trong nhà của Diệp Lăng Thiên, thiết bị điện duy nhất chính là chiếc tivi cũ kỹ kia, mẫu này có lẽ là đã ngừng sản xuất từ lâu rồi.

“Diệp Sương, em nhanh đi lấy cái khăn lau bàn ghế một chút đi.” Sau khi Diệp Lăng Thiên đi vào, nhìn thấy tất cả đều là bụi bẩn thì vội vàng dặn dò Diệp Sương, còn mình thì cũng nhanh chóng đi đến đến mở khung cửa sổ bằng gỗ kính thủy tinh ra, cái này vừa mới mở ra thì lại rớt xuống một lớp bụi.

“Xin lỗi nha, lâu rồi không có ai ở cho nên tất cả đều là bụi thôi, trước tiên cũng chỉ có thể đứng một chút.” Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc rồi nói, sau đó cầm lấy ấm điện đến vòi nước trên hành lang để vặn nước, sau khi trở về thì mở bếp ga lên bắt đầu nấu nước.

“Diệp Lăng Thiên, trước kia một nhà của anh ở trong căn phòng nhỏ này hả?” Lý Vũ Hân có chút không dám tin mà hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Ừm, tôi và Diệp Sương đều được sinh ra và lớn lên ở đây, trước kia ba và mẹ của tôi sống trong căn phòng đó, tôi thì ở đây. Sau đó Diệp Sương lớn lên một chút nữa, con gái mà, có chút chuyện riêng tư, không thể ngủ trong phòng khách giống như con trai được. Cho nên ba của tôi đã ngăn ra một căn phòng nhỏ cho Diệp Sương ở chỗ này, đây cũng là căn phòng của em ấy.” Diệp Lăng Thiên vừa cười vừa giới thiệu với Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh, sau đó lại nói tiếp: “Mặc dù là ở đây tuy nhỏ nhưng mà rất ấm áp, không phải người ta hay nói, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình à.”

Lý Vũ Hân vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng nhẹ nhàng gật đầu, xem như là là đồng ý với lời nói của Diệp Lăng Thiên, nhưng mà ánh mắt của cô lại đang quan sát bốn phía.

“Diệp Sương, anh lau cái bàn này xong thì em đi châm trà cho hai chị đi, nước anh đun ở trên bếp lửa ấy, anh đi chợ đây. À đúng rồi, nấu cơm luôn đi nha.” Diệp Lăng Thiên lại dặn dò Diệp Sương lần nữa, sau đó ra ngoài đi chợ.

“Để tôi đi cùng với anh. Diệp Sương, em đón tiếp chị Vũ Hân cho thật tốt đó nha, chị ấy chính là sếp của anh trai em đó.” Lúc Hứa Hiểu Tinh đi ra khỏi cửa thì vẫn không quên nói móc Lý Vũ Hân một chút, sau đó chạy ra ngoài cùng với Diệp Lăng Thiên.

Lý Vũ Hân đối với sự mỉa mai của Hứa Hiểu Tinh thì hoàn toàn không thèm để ý, trong lòng của cô đã hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng ngày hôm nay cô nhìn thấy. Thế giới trong ngôi nhà này chính là thế giới từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chạm qua, cảnh tượng trong “khu ổ chuột” như thế này là điều mà một cô công chúa từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên giống như cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, cô hoàn toàn không biết Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương làm như thế nào lại sinh sống và lớn lên ở nơi này.

“Chị Vũ Hân, chị ngồi đi, em đã lau xong rồi, sạch lắm đó.” Diệp Sương lau ghế xong lại nói với Lý Vũ Hân.

“Được rồi, không sao đâu, em không cần phải vội, nghỉ ngơi một chút đi, em vừa mới xuất viện mà, sức khỏe vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, để chị lau giúp em cho.” Lý Vũ Hân nghe thấy lời nói của Diệp Sương thì mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng nói với Diệp Sương.

“Không sao đâu không sao đâu, sao có thể để cho chị làm chuyện như thế này được chứ. Chị dâu cũng đã nói rồi, chị chính là sếp của anh trai em, em phải đón tiếp chị cho thật tốt. Không sao đâu mà, sức khỏe của em rất tốt, chỉ lau cái bàn mà thôi, không có gì đáng ngại.” Diệp Sương vội vàng từ chối, nói đùa, Lý Vũ Hân cũng không có cười thì bản thân cô ấy lại bật cười trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK