- Phú Phú à, hôm nay học xong rồi nhé - Cô nhìn cậu bé và cười thật dịu dàng -
Cậu bé thích nụ cười của cô, cậu cho rằng nụ cười ấy nhìn giống như một thiên thần, giống cô bạn mà cậu rất thích ở lớp. Cậu thấy vui khi thấy nụ cười của Mạc Danh.
- Chị về nhé. - Cô đi nhẹ nhàng ra cửa -
- Chào chị.
Sau khi đóng cửa phòng của cậu bé, cô bước xuống cầu thang thì gặp anh, ánh mắt đầy lạnh lùng kiêu ngạo, tay khoanh trước ngực, còn đầu dựa lan can cầu thang mà nhìn cô. Cô chưa bao giờ thấy ánh mắt đấy của Hiểu Minh, ánh mắt làm người khác phải sợ run. Cô nhìn lướt qua và cuối đầu xuống đi như chưa từng thấy chuyện gì.
- Cô đang giận à?
- ....
Anh hung dữ đẩy cô mạnh vào tường cầu thang, ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn cô một cách giận dữ, cô tóc buông xõa, khuôn mặt hơi cúi, nhìn hai người bây giờ khung cảnh thật ám muội.
- Tại sao dạo này cô né tránh tôi?
- ..........
- Cô còn giận tôi về chuyện lần trước?
- .......
Sự nóng giận của anh càng ngày càng tăng tột độ vì sự im lặng của Mạc Danh. Đôi mắt sâu thẳm đỏ lên vì giận, bàn tay thì nắm chặt như muốn bóp nát cô.
Sau sự im lặng, Mạc Danh ngước lên nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút lòng người kia.
- Khi nào anh thực sự bình tĩnh thì hãy nói chuyện với tôi.
Cô đẩy con người to lớn ấy ra và bỏ đi. Thât sự, cô sợ, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ bình thường. Sau một hồi lấy hết dũng khí cô mới dám ngước nhìn đôi mắt ấy.
_oOo_
Ngoài trời cũng trở gió, anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khoác thêm chiếc áo khoác len bên ngoài, tóc anh cũng rối vì gió, sắc mạnh lạnh như băng, đôi mắt nhìn về xa xăm không hồn. Anh tựa trước cửa nhà Mạc Danh, anh muốn xin lỗi cô vì mình đã nổi nóng, nhưng không hiểu tại sao anh lại không dám. Mạc Danh không giống với mẫu người mà anh thích, sắc đẹp cô cũng không đến mức mặn mà rung động người nhìn. Nhưng cái cảm giác khi anh đứng gần Uyển Như không hề giống khi anh đứng gần Mạc Danh. Thật sự, một con người ngạo mạn như anh mà bây giờ đang khó xử vì một người con gái.
Hôm nay, Mạc Danh được lời mời đi dự party nhỏ của nhỏ bạn cùng lớp. Cô được anh bạn lớp cạnh là Hữu Diên đưa về tới nhà. Tâm trạng của Mạc Danh hôm nay thật sự rối ren, cái hình ảnh đôi mắt sâu thẳm ấy đỏ lên vì tức giận đối với cô cứ đeo bám trong đầu cô suốt từ chiều tối đến bây giờ.
Ai có thể tin rằng, con trai quý của một tập đoàn tài phiệt lớn với vẻ ngoài tuấn tú đang đứng chịu cái rét vì một cô gái, một cô gái mà chưa có mối quan hệ gì đến mình. Thấy Hữu Diên đưa Mạc Danh về tới nhà như vậy, trong lòng anh lại rất tức giận, một nỗi tức giận mà anh không hề biết lý do.
- Sao anh lại đứng đây? - Mạc Danh ngơ người hỏi -
- Cô đi đâu mới về vậy?
- Tôi đang hỏi anh đi đâu?
Trong mắt anh, hiện rõ được một chút buồn xen lẫn với một nỗi tức giận. Anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô và đẩy nhẹ cô vào trong cổng nhà cô. Đóng cửa cổng lại, lưng anh dựa vào cổng. Còn Mạc Danh ngơ người vì ngạc nhiên.
- Chúng ta đứng vậy nói chuyện đi. Tôi sợ khuôn mặt và nụ cười ấy.
- Anh.. Anh nói gì vậy? - Cô áp sát vào cổng để nghe anh nói -
- Tôi xin lỗi vì hồi chiều, cô đừng giận tôi nữa.
- Không sao.
- Và cô đừng đi cạnh người con trai khác trong đêm khuya như thế này nữa?
- Tại sao?
- Thật sự, tôi không biết lý do. Nhưng tôi cảm thấy buồn khi cô đi với người khác như thế.
- ....
- Lời tôi nói chỉ có vậy. Tôi về đây. Chúc cô ngủ ngon.
Anh bỏ đi, không gian dường như im lặng để nghe tiếng anh bước. Cô lặng im dựa vào cửa. Lời nói và hành động của anh, thật sự làm cô thấy khó hiểu. Khó hiểu về con người mà vô tình xuất hiện ấy.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com