Chương 7: Tỷ đấu
Tỷ đấu lũ Lão giả mặc một thân đạo bào màu xanh, chính là Chân Linh Biệt Viện viện trưởng, đoán đan kỳ chân nhân Huyền Dung.
Vị Huyền Dung đạo trưởng này ra vẻ hòa ái dễ thân cận, bộ dáng bình dị gần người, rất được biệt viện đệ tử cùng các tiện trưởng tôn kính. Chỉ thấy ông ta đứng trên lôi đài, bên người còn có hai vị trung niên tu sĩ ăn mặc theo dáng đạo gia.
Huyền Dung đạo cười dài nói: “Các đệ tử tu luyện khắc khổ, công của chư vị Lĩnh đội tiên trưởng không thể không kể a!”
Các vị tiên trưởng vội vàng cảm ơn.
Huyền Dung đạo trưởng chỉ hai người bên cạnh, nói: “Hai vị này xem ra các ngươi cũng nhận biết, nhưng đệ tử phía dưới e rằng còn chưa, cần phải giới thiệu một phen.”
Dứt lời, chỉ vị tu sĩ cao gầy bên trái mình, nói: “Vị này là Huyền Tố chân nhân.” Tiếp theo chỉ tu sĩ đỏ mặt phía bên phải, nói: “Vị này là Huyền Sách chân nhân.”
Chúng đệ tử trong lòng đều lấy làm kinh hãi, lại là hai vị chân nhân!
Những đệ tử này ngày thường ngay cả vị đoán đan kỳ chân nhân duy nhất biệt viện, Huyền Dung viện trưởng, cũng là khó gặp, tuyệt đại đa số đệ tử đều là vào dịp năm năm tỷ thí mới gặp một lần. Lần này lại có ba vị chân nhân giá lâm, sao không khiến chúng đệ tử hưng phấn? Nếu là trong lúc tỷ thí biểu hiện su dị, bị bất kỳ một vị chân nhân nào vừa ý, lập tức liên có thể trở thành nội môn đệ tử, Dung huyết kỳ có hy vọng rồi.
Lục Bình nhìn ba vị chân nhân trên đài, tuy nội tâm cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng trong lòng bảo trì một tia thanh
minh. Ba vị chân nhân giá lâm một cuộc tỷ thí của Luyện khí kỳ tu sĩ, xem ra lần tỷ thí này quả nhiên không giống tầm thường!
Chẳng qua là điều khiến cho Lục Bình nghĩ không hiểu là, có chuyện gì có thể để cho đoán đan kỳ chân nhân chú ý tới cuộc tỷ thí của những Luyện khí tu sĩ nho nhỏ này chứ?
Hơn hai trăm đệ tử sau khi rút thăm, bắt đối đánh chém, địa điểm tỷ thí đang ở trên tám tiểu lôi đài. Vòng thứ nhất sẽ phải quyết ra một trăm hai mươi tám người đứng đầu. Một ngày hai đợt, ngày thứ nhất lựa chọn ra top sáu mươi bốn người đầu.
Trên tám tiểu lôi đài dâng lên vòng bảo hộ nhỏ. Lục Bình biết vòng hộ tráo này là một loại trận pháp vận dụng, có thể tránh cho Dung huyết kỳ trở xuống đích công kích ngộ thương đến người ngoài lôi đài.
Trên mỗi lôi đài, một vị Dung huyết kỳ tiên trưởng chủ trì tỷ đấu.
Huyền Dung chân nhân cũng không dài dòng, trực tiếp tuyên bố tỷ thí bắt đầu. Chúng đệ tử đi đến trước trung ương lôi đài trang có lon chưa hai dãy thăm màu hồng lam rút thăm.
Lục Bình còn không có hy vọng xa vời là có vận khí rút được thăm không, không đâu mà cũng vượt vòng. Nhưng hắn lại hy vọng rút được thăm không gặp phải các huynh trưởng Luyện khí tầng tám, chín tầng. Dù sao trong hơn hai trăm người này, có hơn một nửa đều là Luyện khí tầng bảy tu vi.
Đối thủ vòng thứ nhất của Lục Bình là một vị đệ tử Luyện khí tầng bảy trung kỳ thuộc phân đội thứ mười hai. Tên đệ tử này có tuổi nhìn qua nếu so với Lục Bình còn nhỏ hơn, khoảng chừng mười lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, gương mặt ngây thơ nhưng lộ ra ngạo khí nhè nhẹ.
Lý Thắng đúng là có cái đáng để kiêu ngạo. Hắn năm nay mới mười lăm tuổi mà đã đạt đến Luyện khí tầng bảy trung kỳ. Trong tu luyện hắn chẳng những có thiên phú, khắc khổ cố gắng cũng không kém chút nào so với những đệ tử khác. Không chỉ có gia tộc, ngay cả phân đội tiên trưởng cũng khen ngợi hắn tiến vào Dung huyết kỳ cơ hồ không có vấn đề gì.
Ở trong hàng đệ tử cấp hai có năm thiên tài. Bọn họ là Lâm Thịnh thuộc phân đội thứ nhất, Triệu Lang thuộc phân đội thứ năm, phân đội thứ bảy Sử Linh Linh, phân đội thứ mười bốn Lãnh Thiến, phân đội thứ mười tám Tiền Phi. Năm người này được xưng “Ngũ tú”, đều là nhân vật đạt đến luyện khí tầng tám, tầng chính. Bởi vì năm người này đều ở trước mười bốn tuổi đã tiến vào Luyện khí hậu kỳ tầng thứ bảy.
Lý Thắng luôn luôn cho mình là “Đệ lục tú” gần sát với năm người này. Lần này tỷ thí nghe nói tông môn tưởng thưởng phong phú, gia tộc càng chuẩn bị thêm một
món cấp thấp pháp khí thượng hạng, ngoài ra còn trang bị thêm rất nhiều phụ lục, có thể nói là thân gia phong phú. Bản thân Lý Thắng càng hùng tâm bừng bừng, tự cảm thấy cho dù đụng phải huynh trường Luyện khí tầng tám cũng có thể chiến thắng. Cho dù gặp đệ tử luyện khí chín tầng tầm thường cũng không phải là không thể thử đấu một phen.
Cho nên khi gặp vị đệ tử luyện khí tầng bảy đứng trước mặt là Lục Bình đây, Lý Thắng rất tự nhiên cho là đây là viên đá lót đường cho mình tiến lên vòng kế tiếp.
Lục Bình nhìn hài tử mới lớn này, không khỏi bật cười một tiếng, rút ra thượng cấp pháp binh của mình, bày một thức mở đầu trong “Dong huyết luyện cốt kiếm”, hướng Lý Thắng nói: “Học đệ, mời!”
Lý Thắng nhìn Lục Bình không ngờ lại dùng bộ kiếm pháp cơ sở này, có thể thấy được đây là một đệ tử bình thường không có gia học sâu xa đích, trên mặt vẻ khinh
miệt càng sâu, “Thang lang lang” một tiếng, huyền diệu tự đắc lấy ra một thanh đỉnh cấp pháp binh, bày ra thức mở đầu của một bộ công phu do gia tộc truyền xuống, thầm nghĩ, phụ thân nói bộ “Cuồng phong nhị thập tứ kiếm” này ở Luyện khí kỳ uy lực rất là khả quan, tên đệ tử không có xuất thân bối cảnh tầm thường này e rằng là ngay cả tên của kiếm pháp này cũng chưa từng nghe qua.
Lục Bình quả thật chưa từng thấy qua bộ kiếm pháp này, chẳng qua là nhìn nó rất giống món đồ chơi của hài tử hay tiểu tu sĩ đem ra khoe khoang, cảm thấy hết sức buồn cười. Nhưng hắn vẫn thông qua kiến thức xa lạ này, đem nguy hiểm tích chứa phát hiện ra chút ít.
Lý Thắng đem đỉnh cấp pháp binh cầm trong tay chớp động, một đạo bạch quang như thất luyện thoáng qua, Lục Bình nhất thời cảm thấy một cổ pháp lực giấu ở trong đạo bạch quang phát ra từ pháp binh này nhanh chóng hướng mặt hắn đánh tới, chiêu thức chưa tới, gương mặt đã bị cắt nhói đau rồi.
Lục Bình bình tĩnh ứng chiến, quay người lại tránh thoát khỏi đạo bạch quang, pháp binh trong tay biến thành một đạo kiếm khí chém ngược lại cổ tay của Lý Thắng.
Lý Thắng không chút để tâm, ỷ vào pháp binh sắc bén, đem pháp binh của Lục Bình hất hướng qua một bên, tay trái bấm một đạo thủ quyết, đồng thời trong miệng nói lầm bầm, một ngọn lửa dâng lên, chờ cho phép binh của Lục Bình bị tách ra sau, lộ ra chỗ trống liền đánh cho hắn trở tay không kịp.
Không ngờ hai món pháp binh đụng vào nhau, Lý Thắng chợt cảm thấy một đạo pháp lực hùng hậu truyền tới trên pháp binh của mình, nhất thời hậu lực không đủ, chăng những không đem pháp binh của đối thủ hất ra, ngược lại còn bị cô lực đạo này đây lui về phía sau hai bước mới hóa giải được.
Hỏa diễm quyết trong tay Lý Thắng bị cổ pháp lực này đẩy tới, đánh trật phương hướng, bị Lục Bình dễ dàng tránh thoát, bạo tán ra một ngọn lửa, bị Lục Bình phát ra một đòn Thanh Phong quyết thổi tắt không còn một mống.
Về khinh thị trên mặt Lý Thắng thu liễm không ít. Người này pháp lực hùng hậu như vậy, không ngờ không thua kém chi minh, xem ra đáng đấu một trận rồi. Bất quá khi nghĩ đến những món đồ trong trữ vật đại của mình, Lý Thăng nhất thời phấn khích hơn nhiều.
Lục Bình nhìn thanh kiếm thượng phẩm pháp binh trong tay mình bị chém mở ra một miệng rộng như hạt đậu, không khỏi trên mặt có chút cười khổ. Pháp binh này tới tay hắn bất quá ba tháng, chỉ đấu được hai lần đã bị hư hao nặng như vậy rồi.
Pháp binh trong tay Lý Thắng quật ngang, công đến lần nữa, một bộ “Cuồng phong nhị thập tứ kiêm” kiêm sau mau hơn kiếm trước, kiếm nào cũng nhanh, đồng thời pháp thuật trong tay hết đạo này tuôn ra đến đạo khác, thỉnh thoảng còn có mấy đạo phù lục xen lẫn ở trong đó, vỗ đầu phủ mặt đánh tới Lục Bình.
Lục Bình trong lúc nhất thời thật đúng là có chút luống cuống tay chân. Kiếm pháp của đối phương như cuồng phong quá cảnh, đơn giản là vô không bất nhập, bên trong còn kèm theo Hỏa Diễm quyết, Băng Phong Quyết, Phong Nhận quyết, Kim Kiếm quyết, Cự Mộc quyết các loại pháp thuật. Khi Lục Bình vất vả ỷ vào cơ sở vững chắc đạt được một thoáng để thở dốc, chưa kịp phản kích được một chiêu nửa thức, đối phương lại một đạo phù lục bổ tới.
Lục Bình nhìn từng đạo hạ phẩm thậm chí trung phẩm luyện huyết phù lục, coi như đó là những thứ không phải tốn tiền vậy đối với mình đánh tới, giống như từng cục linh thạch vụt qua trước mắt mình theo nước trôi đi, trong lòng hắn mắng to thứ cái đồ phá của phá nhà.
“Điều tốt cái là Lý Thắng coi như có chút lý trí, không đem thượng phẩm phù lục cũng làm thành nước trôi.” Đang lúc Lục Bình cảm thán, một lá Băng Nhận phụ lục ở trước người hắn nổ lên, linh lực dao động cực lớn, dọa cho Lục Bình giật mình, hận không tiến tới tát cho tên kia một tát, đây rõ ràng chính là một tờ thượng phẩm phù lục!
Lạnh buốt khí lạnh, khi ba đạo băng đao trong suốt lung linh còn chưa đụng tới trên người hắn, lông tóc trên người Lục Bình bị dọa sợ đến dựng đứng cả lên.
Chương 8: Đánh cuộc
Lục Bình vừa thầm mắng mình đúng là mồm quạ đen, vừa từ trong ống tay áo lấy ra một lá thượng phẩm huyết phù “Kim cương phù”, vỗ vào trên người, một màng ánh sáng màu vàng kim mang theo nhè nhẹ tơ hồng từ trên người Lục Bình thấu đi ra, giống như mặc vào một bộ khôi giáp màu vàng vậy.
Ba đạo băng nhận trong suốt liên tiếp đụng vào phòng thủ kim quang, chỉ nghe một trận thanh âm chói tai vang lên, ba đạo băng nhận biến thành mảnh bằng vụn rơi đầy đất, còn kim quang trên người Lục Bình tuy cũng mờ đi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn có một tầng thật mỏng bao quanh người Lục Bình như cũ, bền bỉ bảo vệ sự an toàn cho hắn.
Lý Thắng vốn còn nghĩ một lá thượng phẩm phù lục của mình phát ra, tất nhiên sẽ khiến cho Lục Bình hết sức phòng thủ thậm chí bị thương, như vậy hắn có thể chiếm cứ tuyệt đối thượng phong. Không ngờ Lục Bình cũng lấy ra một lá thượng phẩm phù lục, triệt tiêu thế công bằng phù lục của hắn, để cho thủ đoạn chuẩn bị tiếp theo đạo phù lục này không còn dùng được nữa, giống như hoàn toàn hết sức chuẩn bị đánh ra một quyền, không ngờ đánh vào bông gòn, khiến cho Lý Thắng buồn bực muốn ói cả máu.
Lý Thắng vốn định sửa đổi thế công, tiếp tục hướng Lục Bình làm áp lực, lại đột nhiên phát hiện hiệu quả pháp thuật của thương phẩm phù lục trên người đối thủ còn không có biến mất, một tầng kim quang nhàn nhạt lộ ra như cũ, làm sao có thể?
Khi Lục Bình lấy ra phù lục vỗ ở trên người, Lý Thắng nhìn rất rõ ràng, đó chính là một lá thượng phẩm phù lục, hai tờ thượng phẩm phù lục tạo ra hiệu quả pháp thuật phải triệt tiêu lẫn nhau mới đúng chứ?
Đang lúc Lý Thắng bị hai chuyện ngoài ý muốn diễn ra liên tục cắt đứt thế công của mình, Lục Bình lại không do dự. Lục Bình bây giờ chẳng những không do dự, ngược lại còn có chút tức giận. Huyết phù lục là thủ đoạn áp đáy rương của hắn, nhưng không ngờ ở trận đầu đã bị bạo lộ ra, huống chi một lá thượng phẩm phù lục mất hết bao nhiêu linh thạch? Ba! Một lá thượng phẩm huyết phụ lục thì sao? Bảo thủ suy đoán, cũng phải tốn năm khối linh thach!
Đây là cầm linh thạch ném xuống nước cho trôi đi a!
Lục Bình gần mười năm kham khổ tu luyện, lãng phí tư nguyên tu luyện là chuyện không thể tha thứ! Nếu như nói mới vừa rồi Lý Thắng sử dụng phụ lục như không mất tiền ném ra khiến cho Lục Bình khó chịu, thì bây giờ hắn chính là thẹn quá thành giận!
Thừa dịp phù lục hiệu quả vẫn còn, đối thủ thế công bị nhục, Lục Bình sử xuất cảnh giới “Thuật”trước đây không lâu lĩnh ngộ ra, đem “Dung huyết luyện cốt kiếm” múa thành một quang cầu lớn, hướng Lý Thắng nghiền tới.
Lục Bình tu vi vốn cao hơn Lý Thắng, hơn nữa cơ sở vững chắc, mới vừa rồi chỉ là bởi vì trên pháp binh có khuyết điểm, hơn nữa Lý Thắng sử dụng chiến thuật dội phù lục dồn dập, mới khiến cho Lục Bình rơi vào thế hạ phong. Lần này Lục Bình chiếm cứ chủ động, nhất thời phản kích, thế công như sóng dồn, đợt này cao hơn đợt trước.
Lý Thắng bây giờ mới hiểu đầy đủ cái gì gọi là biệt khuất. Mới vừa rồi y còn chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, chí hài lòng phải, nhưng trong nháy mắt, công thủ dịch hình, y trở thành đối tượng bị áp chế.
Lý Thắng chiếm cứ hạ phong cũng coi như xong, cũng không phải là không có cơ hội, dù sao y còn có vài tờ thượng phẩm phù lục, thậm chí còn có một pháp khí còn chưa dùng đến. Nhưng vấn đề bây giờ là y căn bản không có thời gian phát động kiện pháp khí kia. Y bị chiêu thức của đối thủ hoàn toàn áp chế.
Đích xác là hoàn toàn áp chế, Lý Thắng không nghĩ ra “Dung huyết luyện cốt kiếm” chỉ là một loại cơ sở kiếm pháp thôi, thế mà làm sao có thể đem “Cuồng phong nhị thập tứ kiếm” của mình áp chế. Huống chi cái “Dung huyết luyện cốt kiếm” này y cũng rất thuần thục! Tại sao đối thủ có thể đem thứ cơ sở kiếm pháp này sử dụng nhanh như vậy, uy lực lớn như vậy chứ?
Lý Thắng có chút bối rối. Hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử không tới mười lăm tuổi.
Nếu như hắn có thể trầm trụ khí, cẩn thận xem xét kiếm pháp của Lục Bình, sẽ phát hiện kiếm pháp của Lục Bình đánh ra vô cùng mượt mà lưu loát, không có chút nào gượng gạo như phủ tạc ra. Có lẽ sự chuyển đổi giữa các chiêu thức cũng không phải là hết sức quy phạm, nhưng mỗi lần chuyển đổi trong nháy mắt đó lại rất phù hợp với bản thân tình huống gặp được tỷ đấu, có một loại cảm giác tùy tâm sở dục!
Có thể nói bộ kiếm pháp này lúc này không còn là cơ sở kiêm pháp của biệt viện nữa, mà là kiếm pháp của chính bản thân Lục Bình vậy.
Đây chính là cảnh giới của “Thuật”, thoát khỏi kiếm “Pháp” quy phạm chương pháp, dung vào hiểu biết của mình, khiến cho kiếm đánh ra trở thành kiếm “Thuật”!
Lúc này dưới đài, đám tu sĩ quan chiến cũng nhìn ra Lý Thắng phải thua. Hắn đã không có đường hoàn thủ, thua trận là vấn đề thời gian mà thôi.
Lý Thắng dù sao cũng là một tiểu thiên tài, ở biệt viện có chút danh tiếng, vì vậy người đến xem hắn so tài cũng có khá nhiều. Ngoài ra còn có đội hữu của Lục Bình ở phân đội thứ bảy. Khi thấy Lục Bình có hy vọng thủ thắng, không khỏi hoan hô lên, trong đó có đại huynh trường Diêu Dũng, nhị huynh trường Đỗ Phong, còn có tứ học tỷ Sử Linh Linh.
Tự học tỷ Sử Linh Linh cười nói: “Không ngờ tới thập đệ Lục Bình cũng lĩnh ngộ “Thuật cảnh giới, lần trước cùng Lý Thành tỷ thí không ngờ lại nhìn không ra.”
Diêu Dũng nói: “Lần trước giao thủ ngắn ngủi, hai người chẳng qua là hai ba mươi chiêu liền phân thắng bại. Huống chi Lục Bình lúc ấy ắt là mới vừa lĩnh ngộ được “Thuật cảnh giới, nếu không, Lưu tiên trưởng cũng sẽ không sau khi hắn cùng Lý Thành tỷ đấu hoàn thành rồi còn khai mở giảng đạo tắm táp cho hắn.”
Sử Linh Linh gật đầu một cái, nói: “Đại huynh trường nói rất phải, ta nhớ đại huynh trường cùng nhị huynh trường năm đó đều là ở Luyện khí tầng tám mới lĩnh ngộ “Thuật cảnh giới?”
Diêu Dũng đáp: “Đúng vậy, bất quá tứ học muội cũng là ở tầng thứ bảy mới lĩnh ngộ cảnh giới này, huống chi niên muối lúc đó tuổi tác mới vừa mười lăm tuổi.”
Sử Linh Linh từ chối cho ý kiến về điều này, chỉ nói: “Thập niên đệ trên người phụ lục xem ra là huyết phụ lục rồi, không nghĩ tới thập niên đệ lại có loại phụ lục này, quả là cũng chịu chơi!”
Diêu Dũng đạo: “Thượng phẩm huyết phù lục có uy lực lớn hai ba tầng so với thượng phẩm phù lục bình thường. Chẳng qua là luyện chế loại phụ lục này phải lấy lệ huyết dịch làm dẫn. Chân linh tu sĩ bọn ta một thân tu vi đều ở trong huyết mạch, nên rất ít sử dụng loại phụ lục này.”
Sử Linh Linh “Hắc hắc” cười, không nói thêm gì nữa.
Diêu Dũng tiếp: “Đi thôi, trận này lập tức sẽ phải kết thúc, buổi chiều còn có vòng thứ hai còn phải chuẩn bị.” Dứt lời, ba người hướng chỗ nghỉ ngơi của phân đội thứ bảy đi tới, mà Đỗ Phong thì từ đầu tới cuối đều không nói câu nào.
Thì ra là ba người đã sớm hoàn thành tranh tài.
Trên trung ương lôi đài, Lĩnh đội tiên trưởng của hai mươi phân đội tụ chung một chỗ, cũng đang nghị luận ầm
Lần này Lưu tiên trưởng có thể nói là tương đối hài lòng, vô luận là phân đội thứ bảy tính về nhân số lên cấp, còn là số Luyện khí hậu kỳ ở trong hai mươi chi phân đội đều là danh liệt hàng trước, được Huyền Dung chân nhân gia thưởng. Lưu tiên trưởng lấy được một khoản phong phú tưởng thưởng, bằng vào bút tài phú này, tiến vào dung huyết hậu kỳ chắc chắn không có gì khó. Như vậy tu vi của ông ta so với đoán đan kỳ còn khoảng cách gần lại một bước.
“Phân đội thứ bảy của Lưu sư đệ lần này thành tích đáng mừng rồi!” Người nói chuyện chính là phương tiện trưởng của phân đội thứ mười hai.
“Phương sư huynh quá tưởng, phân đội của sư huynh cũng không tệ, có đến mười người tiến vào Luyện khí hậu kỳ.” Lưu tiên trưởng ngoài miệng thì chậm rãi hồi đáp, trong mắt lại lóe lên tinh quang.
“Ha ha, hai vị không nên khách sáo như vậy, những lần tỷ thí trước, giữa các đội đều phải đánh cuộc một phen, lần này xem ra cũng không thể có ngoại lệ, chư vị nghĩ như thế nào?” Chính là Vương tiện trưởng phân đội thứ nhất.
Chư vị tiên trường còn lại cũng nhân cơ hội đó cổ võ: “Không tệ không tệ, đánh cuộc! Đánh cuộc!”
“Vẫn là quy củ cũ! Các đội đưa ra trung phẩm linh thạch hai mươi khối, Lĩnh đội tiên trưởng của năm chi phân đội thành tích tốt nhất sẽ phân hưởng số này, như thế nào?”
“Có thể, phân đội thành tích tốt nhất độc chiếm ba phần linh thạch, rồi mỗi vị trí giảm nửa phần linh thạch, phân đội đứng thứ năm vừa khéo chỉ phân được một phần linh thạch tưởng thưởng, như thế nào?”
“Thật tốt, cần phải có Huyền Dung chưởng viện chứng kiến!”
Chúng tiện trưởng mồm năm miệng mười, trong nháy mặt đem quy tắc đánh cuộc nói rõ ra hết, hiên nhiên mọi người chơi cái trò chơi này không phải là lần đầu tiên.
Huyền Dung chân nhân khẽ mỉm cười, nói: “Lão đạo đành làm chứng vậy, chẳng qua là chớ có quên nhiệm vụ sau khi tỷ thí, mỗi phân đội phải lựa ra mấy tên luyện khí hậu kỳ đệ tử, tham gia tông môn thí luyện.”.
Chúng tiên trưởng sắc mặt lập tức lộ về ngưng trọng, cùng lên tiếng đáp ứng.