- Này, A Thi, cô định hù ta hả?
-Nô tỳ đâu dám, chỉ là, trắc phi nương nương đến tìm người
-Bây giờ á?Cô đó sao lại đến đây?
-Nô tỳ không rõ, nhưng nếu không gặp người thì cô ta không đi đâu
Tuy khó hiểu nhưng Nan Nan vẫn dậy thay đồ, rửa mặt và ra gặp Lạc Hy
-Thái tử phi tha tội vì thần thiếp đã mạo muội làm phiền..
-Sao mới sáng sớm cô lại đến vậy?
-Hồi thái tử phi, thần thiếp có chuyện quan trọng cần thái tử phi giúp, mời nương nương theo thần thiếp
Nan Nan tò mò, nên không chần chừ đi theo.A Thi cũng định đi cùng nhưng bị Các Từ ngăn lại
-Cô muốn gì?
-Chuyện này người khác không được xen, kể cả tôi cũng vậy
A Thi phật ý, gọi to Nan Nan,cô bé quay lại nhìn A Thi rồi nhìn sang ánh mắt của Lạc Hy.Hiểu ý, Nan Nan nói
-A Thi, cô ở đây dọn phòng cho ta, ta về ngay thôi
A Thi rất lo lắng cho chủ tử, nhưng không thể kháng lệnh được. Trong phủ Thái tử, có một tẩm viện mà Nan Nan không biết. Lạc Hy đang dẫn Nan Nan đến đó, nó cách cũng không xa cho lắm. Đây là Hoa viện, tẩm viện đẹp nhất nhất trong phủ. Nước hồ trong, sân rộng đầy cây, hoa, chỗ ở cũng khá là rộng..nhưng tiếc thay nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu. Vào trong tẩm viện, Nan Nan thấy một đứa bé đang nằm trên giường, người đầy vết trầy xước, có dính cả máu
-Đứa bé..đứa bé sao vậy?
-Hồi thái tử phi, cậu bé bị bóc lột.. không chỉ riêng cậu bé, mà dân chúng đều đang rất cực khổ
-Sao không ai biết vậy?
-Thần thiếp biết có một vị tham quan chặn thông báo từ phía ngoài cung, nên đế hoàng không hề biết gì hết
-Nên cô mới muốn ta giúp?
Lạc Hy gật đầy
-Vậy ta phải làm sao?
-Thần thiếp được biết ở ngoại thành có dinh cơ của một vị thương gia giàu có, ông ta rất thương người, nếu chúng ta góp cho ông ấy, ông ấy vừa giúp dân nhiều nơi và vừa giúp ta tra án
-Nhưng ta đâu có tiền
-Bẩm thái tử phi, kho phòng của người có 2 hòm vàng mà trước đây người được ban thưởng, người chỉ cần đồng ý, còn lại thần thiếp sẽ lo
Nan Nan đồng ý không chút lưỡng lự, Lạc Hy lấy một tờ giấy và hộp mực đỏ. Nan Nan chấm mực và ấn dấu vân tay vào đó, vậy là Lạc Hy có thể lấy danh nghĩa của thái tử phi để làm công việc. Gần trưa Nan Nan mới, A Thi thấy chủ tử, vội chạy ra
-Nương nương, nương nương..sao người về muộn vậy?
-Xin lỗi nhé
Nan Nan để ý giờ đã hết sáng, mới bắt đầu sờn gai ốc, hồi hộp
-Tên thái tử đó, sáng nay....
-Hồi nương nương, không biết sao thái tử điện hạ không tới
Nan Nan nghe nhẹ cả lòng, nếu hắn biết là Nan Nan trốn đi đâu đó, thì không phải hắn lại có cớ để bắt nạt Nan Nan hay sao. A Thi lại gần Nan Nan, nói nhỏ
-Cho phép nô tỳ vô phép, thái tử phi, sáng nay người đã làm gì thế?
-Ý ngươi là sao?
-Sáng nay lúc người đi, có vài người mang đến cho nương nương một hòm bạc đầy nữ trang đó ạ
Nan Nan rất kinh ngạc, cô bé vào phòng ngủ kiểm tra thì quả nhiên là vậy. Bên trong cái hòm bạc đó, không chỉ có trang sức, mà lụa,bào đều được láp vàng.Chúng rất hút mắt, tinh xảo và vô cùng đắt, không phải ai cũng có thể mua nó.Đột nhiên, có tiếng vang
-Thái tử điện hạ giá đáo!
Nan Nan giật mình, tự dưng có một cảm xấu vô cùng. Cô bé quay lại, ớn lạnh trước bộ mặt giẫn dữ của Phong Nghiêm. Hắn nhìn chằm vào mắt Nan Nan
- Quỳ xuống!
Nan Nan kinh ngạc trước lời nói đó, nó làm cô bé thấy lo sợ, Nan Nan lắp bắp nói
-Tại..tại sao ta phải quỳ chứ?
-Nhà ngươi còn chưa biết tội?
-Tội?
Nan Nan như tắc nghẽn, cô bé không phản ứng kịp với mọi chuyện đang diễn ra. Sau hồi bình tĩnh lại, Nan Nan thẳng giọng:
-Ta đã làm gì chứ?
-Mọi chuyện bày ra đấy ngươi còn muốn chối
-Chuyện gì chứ?!
-Không nhận? Được, để ta nói giùm ngươi vậy.Giang Lăng Y, ngươi nên nhớ rằng mục đích mà ta ở cùng ngươi, mới được buổi mà ngươi đã truyền tin đi khắp nơi là mình được sủng ái
-Sao cơ?
-Nhà ngươi còn dám phung phí tiền bạc nữa
-Ta..ta không có!
Phong Nghiêm bật cười mỉa mai, vào phòng của Nan Nan và chỉ vào cái hòm bạc đầy nữ trang
-Thế đây là gì? Những trang sức này, ngươi biết đến đế hoàng còn bỏ ra số tiền lớn mới mua được không
- Ta không hề mua nó
-Vàng trước đây được ban thưởng, ta tự hỏi tại sao nó không còn trong kho phòng của Uyển viện
Nan Nan bất chợt nghĩ lại, vội vàng nói
-Số vàng đó, là ta đã dùng để tích góp cho thương gia ngoại thành, ông ta sẽ giúp ta ban phát cho cảnh đói khổ,bị bóc lột của dân chúng..
-Thật vớ vẩn, Lượng Cửu ngày nào cũng ra dò xét, dân chúng sống rất bình thường.Hơn nữa ngoại thành không hề có thương gia nào cả
Nan Nan bấy giờ mới nhận ra cái bẫy mà mình bị sa vào. Thật thâm hiểm, cô bé không khóc được mà chỉ thay vào nụ cười thoáng qua chưa đến giây
-Là Lạc..à không, là trắc phi của ngài gài bẫy ta
-Được!Vậy mời trắc phi lên đây
Lạc Hy đến chính viện,nghe xong chuyện liền quỳ xuống
-Thần thiếp hôm nay không khỏe, nên vừa rồi mới ngủ dậy, thần thiếp cũng sợ sương mai lạnh buổi sớm nên không hề ra ngoài
-Cô nói láo!-A Thi quát lên- Rõ ràng sớm nay cô còn dẫn thái tử phi đi, còn không cho tôi đi cùng
-A Thi, ngươi có bằng chứng không?-Lạc Hy điềm nhiên hỏi
Thật tiếc vì sáng sớm không hề có một ai cả, cả những binh lính canh cửa cũng mơ màng ngái ngủ.Trời đầy sương sớm mùa thu nên không phải lúc nào cũng thấy vật gì đó phía xa, có lẽ mọi chuyện sẽ đi vào tuyệt vọng. Đã vậy, Lạc Hy còn bôi thêm. Cô ta giả vờ sững sờ, buồn bực:
-Thái tử phii..không lẽ nào người lại vậy chứ.Thần thiếp vô phép, nhưng thần thiếp đã khuyên người rất nhiều, tại sao người phải làm vậy chứ
-Làm gì cơ?-Phong Nghiêm hỏi
-Thái tử chưa biết? Là..là thái tử phi muốn dùng hương cấm..
-To gan!!
Phong Nghiêm đập mạnh bàn tay vào bàn và quát thẳng vào phía Nan Nan
-Ngươi...dù ngươi có không nhớ gì, thì lòng kiêu ngạo của nhà ngươi vẫn ở nguyên đó
Phong Nghiêm sai người lục tìm gì đó trong hòm bạc, một cung nô tìm thấy một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo. Phong Nghiêm chỉ tay vào đó, nói với Nan Nan
-Ngươi cần Xuân dược để làm gì?Loại dược hương đó đã bị tuyệt cấm ngươi biết không
Nan Nan không biết nói gì, cô bé có vẻ đang nghĩ gì đó, cũng vừa nhìn hoàn cảnh sự việc. Bỗng nhiên thái hậu bước vào, nhìn bà trông rất hoảng hốt
-Tiểu Y, con..con làm chuyện đó sao? Nghiêm nhi, con phải xét thật kĩ, đừng để con bé bị oan
-Tổ mẫu, bằng chứng, nhân chứng đều đã có, người nên lấy phép lý làm trọng
-Tiểu Y..Con còn gì để nói chứ?
Nan Nan nhìn thái hậu, bà ấy chảy lệ đầy thương cảm và thất vọng.Và bà ấy rất giống mẹ của Nan Nan, cô bé im lặng và mọi người có thể thấy được Nan Nan đang suy nghĩ.Sau đó, Nan Nan tiến gần đến gần thái hậu. Nan Nan mất hơn giây mới ngại ngùng quỳ xuống, nói
-Thái hậu, con bị oan, nhưng con không thể khiến ai tin con được. Nên, người có thể cho phép con được điều tra vụ án không?
-Ngươi điều tra chẳng khác nào tự làm mình thêm tội-Phong Nghiêm nói
-Vậy thì..ngài giám sát ta là được chứ gì-Nan Nan quay sang nói đầy miễn cưỡng
Phong Nghiêm nhăn mặt, nhìn sang thái hậu tỏ ý muốn xin ý kiến. Nhưng thái hậu có vẻ khá hài lòng
-Nghiêm nhi, đó là ý kiến không tồi
-Nhưng...
-Để tránh hại người vô tội, với cả là con giám sát ta lại càng yên tâm
Phong Nghiêm thấy cũng có lý, hắn im lặng không nói gì nữa
-Tiểu Y, con định sẽ tra bao lâu
-Cho..cho con 10 ngày
Nan Nan thấy hơi sợ, hồi hộp, và cô bé cũng chả biết thời gian đó có đủ hay không.Vậy là khép lại ở đó, tất cả mọi người đi về.Và dù có muốn hay không, Phong Nghiêm đã bắt buộc phải ở cùng Nan Nan từng giây từng phút cho đến hết thời hạn. Đừng nghĩ cô bé cấp 1 đó chưa biết gì, cô đang không ngừng suy nghĩ về những tập truyện Conan mình đã đọc đấy
* Các bạn nghĩ Nan Nan sẽ tra án như thế nào?