-Mời các hạ lựa chọn thoải mái
Nan Nan nhanh chóng đáp lời:
-Ờ... bọn ta đến lấy món hàng giống lần trước ý
Bọn chúng nhìn nhau lầm bầm, sau đó, tên chủ hàng hỏi:
-Đồ hàng trước các người lấy, còn gì đặc biệt không
Nan Nan hoang mang không biết nói sao, nghĩ một hồi cô bé mới trả lời:
-Là...Xuân dược..?
Bọn chúng lúc này có vẻ thả lỏng hơn, một tên trông khá già, ra trước đám hỏi:
-Hai người là tay sai của....
-Trắc phi phủ thái tử
Nan Nan lòng đầy do dự nhưng vẫn liều đáp lời, tên đó mặt bình thản hơn, nói: Là loại lần trước?
Giờ đã có thể chắc chắn, Phong Nghiêm lập tức ra lệnh cho những người đi theo bắt hết những tên bán hàng đó để phỏng vẫn. Nhưng Nan Nan có vẻ bất mãn
-Sao tự dưng ngài bắt hết đi vậy hả?
-Không phải mọi chuyện quá rõ ràng rồi sao?
Nan Nan chớp mắt vài cái rồi nói:
-Ta định hỏi bọn họ... nhưng tự dưng ngài bắt hết đi..
-Hỏi gì?
-Xuân dược...là gì vậy?
Trước câu hỏi hỏi đó của Nan Nan, Phong Nghiêm không khỏi ngạc nhiên, câu hỏi này cũng không quá tế nhị, nhưng khá là khó giải thích trước khuôn mặt ngây của Nan Nan. Hai bên nhìn nhau được vài giây, Phong Nghiêm mới miễn cưỡng nói:
- Ngươi chỉ cần biết thứ dược đó xấu,rất xấu
-Xấu như nào?
Nan Nan bị ngay cái búng vào trán, Phong Nghiêm tỏ vẻ khá bực bội rồi đi trước và lại để cô bé đuổi theo. Thái hậu triệu khi Phong Nghiêm mới vừa hồi cung, hỏi:
-Thế nào rồi?
Phong Nghiêm nhìn thái hậu rồi nhìn xuống không nói gì
-Ta hỏi con, có phải con đã sớm nghi ngờ Lạc thị
-Con...
Phong Nghiêm khó nói, thái hậu khuyên mất hồi lâu mới thuyết phục hắn nói được:
- Thực ra trước khi đến Yến viện, con đã thấy một vào tiểu thái giám khênh trên vai một hòm bạc, và đi theo...
-Cung nữ của Lạc thị..?
Phong Nghiêm gật đầu, hỏi:
-Hoàng tổ mẫu cũng đã sớm nghi ngờ?
-Chuyện này ta nghi ngờ là rất bình thường, ta hiểu con, nếu con thực sự cho rằng Lăng Y phạm tội, thì chả nhẽ lại cho nàng ta cơ hội tự tra vụ án của chính mình hay sao?
Bấy giờ, Nan Nan đang ngồi ở Noãn Các đợi Phong Nghiêm nói chuyện với thái hậu, Lượng Cửu ở đó canh chừng,cô bé hiện tại đang thưởng thức những món đồ mình vừa mua.
-Ngươi vẫn còn rảnh rỗi nhỉ?
Phong Nghiêm bước vào
-Thử không?
Nan Nan đưa cho Phong Nghiêm miếng bánh
-Ngươi đường đường cũng là một thái tử phi, sao lại đi ăn mấy thứ bình dân tầm thường này chứ?
-Vậy ta hỏi ngài, không có thứ nhỏ thì làm sao làm ra được thứ lớn, không có dân thì vua đứng trên ai?
Phong Nghiêm nhìn Nan Nan, không hiểu sao, nhưng hắn nhìn cô bé với nét mặt dịu dàng hơn
-Trước đây ngươi chưa từng nghĩ như vậy, bây giờ thay đổi cũng nhanh thật, về thôi
Nan Nan nhìn Phong Nghiêm đi, rồi bỗng chốc giác ngộ ra được thái độ vừa rồi của hắn, không hiểu sao cô bé cảm thấy rất vui, vả lại cảm thấy được một cảm giác an toàn. Phong Nghiêm đưa Nan Nan về tận cửa Uyển viện, rồi đi không nói lời nào, cũng không ở đó canh nữa. Vừa ra khỏi, Phong Nghiêm đã chạm mắt Lạc Hy, cô ta hành lễ và hỏi:
-Thái tử, ngài.. không trông chừng thái tử phi sao?
-Nàng ta vô tội
Lạc Hy như sét đánh ngang tai, mở to hai đôi mắt, nói lắp bắp
- Sao.. thái tử.. chuyện này phải suy sét cẩn thận.. không thể nghe lời dụ dỗ của thái tử phi mà làm càn được
-Nàng cho rằng con người ta như thế nào mà lại nghe những lời dụ dỗ đó.. với lại nhân chứng vật chứng đủ hết rồi..
Nói xong, Phong Nghiêm đi thẳng qua Lạc Hy không nói lời nào. Các Từ lo lắng, nói với Lạc Hy về sự bất ổn
-Ngươi thấy được, chả nhẽ ta lại không thấy được, thái tử không công khai trừng phạt ta, là giữ thể diện cho ta rồi
Tối đến, Nan Nan chuẩn bị đi ngủ, A Thi cười vui vẻ nói:
- Lần này người được giải oan, nô tỳ thực sự rất vui cho người. Nhưng à Lạc thị đó, thái tử cũng không công khai trừng phạt, đúng là..
-Hả? Sao cơ! Cô ta hại ta ra nông nỗi này, mà tên thái tử đó vẫn dung túng sao?
Nan Nan rất tức giận, nhưng cũng bình tâm lại, nói với A Thi:
-Mỗi ngày đều phải phái Lạc Sườn đó đến chơi với ta
A Thi hiểu ta,bèn mỉm cười gật đầu
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Lạc thị luôn ra về với khuôn mặt dính đầy mực, Phong Mghieem biết nhưng cũng không nói gì, hắn ta cũng có phần áy náy với Nan Nan, biết cô bé chỉ đang muốn hả giận nên cũng không muốn bận tâm. Một chiều, Nan Nan đến thăm thái hậu, hai người nói chuyện được một lúc, sau đó thái hậu nói
-Mấy ngày này con không cần triệu Lạc thị đến cung con chơi nữa đâu, triệu nhiều sẽ khiến người khác dị nghị sang con
-Nhưng.. hoàng tổ mẫu..
-Ai gia biết con bị cô ta đổ oan, chịu uất ức, nhưng phụ thân cô ta gần đây đã giúp thái tử không ít việc, thái tử cũng phải nể mặt vài phần. Nhưng thái tử cũng đang thầm trừng trị Lạc thị rồi, con cũng không cần để bụng
-Dạ..
Nan Nan không hiểu rõ lắm lời nói của thái hậu, cô bé chỉ biết là thái hậu không muốn cô trêu Lạc thị nữa, nhưng mục đích thực sự của thái hậu khi gọi cô bé đến thực sự đâu phải chuyện này
-Tiểu Y à, con cung xuất giá được hơn 4 năm rồi, có lẽ cũng đến lúc sinh cho thái tử một bé con rồi
-Hả????