Dương Minh Nguyệt- lớp phó học tập của lớp đã ngồi chờ sẵn ở đó đợi cậu đến.
"Hàn Liên đến rồi sao? Ngồi vào đây để tớ trang điểm cho!"
Hàn Liên nhanh chóng ngồi vào chổ
"Cậu tính trang điểm cho tôi sao? Sao không thuê người?". Hàn Liên thắc mắc hỏi.
"Là trường không cho chứ không phải không thuê, tôi có học chút ít về makeup chắc có thể giúp cậu!". Dương Minh Nguyệt thuần thục đem kem nền, phấn, cọ vẽ mắt.... Bày ra.
Hàn Liên kiếp trước dù gì cũng là một ảnh đến, trên mặt lúc nào cũng có makeup là điều đương nhiên cùng vì vậy cậu đối với mỹ phẩm cũng như là trang điểm điều biết có khi còn hiểu rõ hơn cả con gái.
Dương Minh Nguyệt tha kem nền cho cậu một hồi đến khi đánh đều hết mới nhận ra vốn dĩ da Hàn Liên đã rất trắng rồi tha lên lớp kem còn đánh thêm lớp phấn nhìn vào sẽ không còn tự nhiên nữa, nên cô không hề tiếc kem nền đắt tiền bao nhiêu mà xóa hết, xong thuần thục cầm kem che khuyết điểm lên rồi lại nhìn.
Dương Minh Nguyệt: (╯°□°)╯︵ ┻━┻ đm không có khuyết điểm để che luôn á má.
Không bỏ cuộc cầm bút kẻ chân mày lên.
Dương Minh Nguyệt: Σ(▼□▼メ) trời ơi cái mày liễu vừa đẹp vừa đều này không phải thật đâu đúng không? Là vẽ là vẽ chắc luôn.
Tự nhủ không có người nào hoàn hảo cả, cô cầm đồ kẹp mi lên
Dương Minh Nguyệt: ┻┻︵ヽ(`Д´)ノ︵┻┻ đm dẹp đéo trang điểm nữa.
Trái tim thiếu nữ của Dương Minh Nguyệt tiểu thư triệt để bị tổn thương. Huhu cô là con gái a mà không bằng một đứa con trai, thời này quả thật tiếng mỹ nhân không dành cho nữ nhi nữa ahuhu.
Hèn chi càng ngày đam mỹ càng phát triển, gái ế càng ngày càng nhiều.
"Sao vậy?".Hàn Liên hỏi
"Cậu...vẫn là không cần makeup". Dương Minh Nguyệt mang theo trái tim bị tổn thương trả lời.
Hàn Liên bất đắc dĩ cười cười:" Cậu dùng màu cam nhấn ở đuôi mắt giúp tôi đi".
Dương Minh Nguyệt nghe vậy mới thoát khỏi tình trạng bị tổn thương nhìn Hàn Liên rồi nhanh chóng lấy màu cam nhấn ở phần đuôi mắt cậu.
Bụp. Trái tim thiếu nữ lần nữa bị tổn thương lần này là bị mũi tên đâm qua.
Má ơi yêu tinh.
***
Hàn Diệp makeup xong đi ra khiến một đám người đứng trong phòng ngây ngẩn.
Lục Bạch:" A Diệp.." đẹp quá, may mà mấy tên kia về khối của mình hết rồi.
Hàn Diệp tỏ vẻ thẹn thùng:" Kì quá sao?".
"Không!!..A Diệp...rất...đẹp...". Càng nói giọng Lục Bạch càng nhỏ.
"Cảm ơn cậu." Mặt Hàn Diệp đỏ như muốn cháy.
"Đi thôi!". Lục Bạch chìa tay ra.
"Ừm.." Hàn Diệp nắm lấy.
Kiếp này làm lại lần nữa, y quyết đòi lại tất cả những gì bọn chúng nợ y.
Không biết là vô tình hay cố ý lúc bốc thăm chọn vị trí của tiết mục thì tiết mục của Hàn Diệp lại vô tình xếp trước tiết mục của Hàn Liên đều này khiến Hàn Diệp cười thầm trong lòng.
Trước khi trả thù y phải giải quyết cái "hàng lỗi" mang tên Hàn Liên này đã.
* * *
Trường mà mấy anh chị em Hàn gia đi học đương nhiên không phải là trường thường mà là trường có tiếng nhất đất nước này, tỉ lệ học sinh tốt nghiệp rất cao cũng như ai tốt nghiệp từ trường này ra không phải trở thành gia chủ của một gia tộc thì cùng là người đứng ở đỉnh cao vì vậy trường này có thể xem là mục tiêu phấn đấu của con em tầng lớp thượng lưu.
Vở kịch được diễn trên một tiểu sân khấu, nói nhỏ vậy thôi chứ cũng không phải nhỏ, ước chừng khoảng cái gara ở siêu thị. Đã vậy còn có cái màn hình siêu to siêu khổng lồ để những người ngồi xa nhìn rõ người trên sân khấu hơn.
Hàn Thuận cùng với 3 vị phu nhân của mình cũng có vé mời tới xem kịch dù gì thì con của ông cũng bước lên sân khấu mà.
Không giống như những gia tộc khác ba vị phu nhân sống với nhau rất hòa hợp, tình cảm còn hơn chị em ruột, có nhiều người bảo đây chỉ là bề ngoài nhưng sự thực chính là như vậy, có hôm ba vị phu nhân đều không cho Hàn Thuận vào phòng chỉ với lí do
"Tuần này anh ngủ ở đây rồi nên anh giành thời gian qua phòng chị/em ấy đi.."
Thế là Hàn papa khổ bức phải ngủ ở thư phòng.
Hôm nay khi thiệp mời tới nhà ba vị phu nhân háo hức đi mua sắm, đã vậy còn chơi đồ cặp nữa cơ¯
(ツ)/¯.
Hàn Liên vô cùng thắc mắc trong nguyên tác con của họ đấu với nhau đến chết vậy mà họ cũng không lật mặt với nhau sao? Câu trả lời là chính xác.
Trong nguyên tác của truyện, sau khi con cái lớn Hàn Thuận chia đều cổ phần rồi đưa ba vị phu nhân của mình đi nghỉ dưỡng còn tuyên bố thẳng thừng rằng sẽ không can hệ gì tới việc của con cái nữa.
Ôi đó là một truyền thuyết đẹp┐( ̄ー ̄)┌
Trở lại hiện tại, Hàn papa phải ngồi ghế trên với tài xế còn ba vị phụ nhân thì líu ríu, rôm rả nói chuyện ở ghế sau khiến Hàn papa khóc không ra nước mắt. Thiên a tại sao gia đình ta lại không giống gia đình bao người khác a 5555.
___________________________
Hé lô mị đã trở lại.
Tiểu kịch trường
Hàn papa: huhu số ta khổ quá mà.
ad: haha
ba vị phu nhân: haha
năm đứa con: haha
Tài xế: haha
Người hầu: haha
Chó con hàn gia: dụi đầu vào chân Hàn papa
Hàn papa: huhu chỉ có mi hiểu ta.
Chó con: quay mông, haha
Hàn papa:...
Nói đi tác giả ta không phải con người đúng không?
Ad: hình như mị lụm ngươi ở bụi chuối¯
(ツ)/¯
Hàn papa: ta khổ quá mà
5555555555555555