Mãi một lúc sau, cửa phòng cấp cứu chợt mở. Vị bác sĩ già với chiếc áo màu trắng khoác trên người bước ra. Hắn đứng bật dậy, vội vã hỏi:
-Thưa bác sĩ, bạn của cháu…bạn ấy có làm sao không ạ? Cháu xin bác, xin bác hãy cứu lấy bạn ấy! Cháu xin bác!
-Cháu cứ bình tĩnh đã. Bạn cháu đã được tiêm vacxin cầm máu và hiện đang truyền máu ở trong phòng. Cũng may là đưa đến viện kịp thời nếu không sẽ khó mà qua khỏi vì mất máu quá nhiều. Bác phải nói với cháu điều này, bạn cháu mắc một chứng bệnh rất nguy hiểm, đó lá “máu không đông”. Chỉ cần bị chảy máu mà không có cách nào ngăn lại thì sẽ dẫn đến mất máu và nguy cơ tử vong là rất cao. Bạn cháu cần được quan tâm và chăm sóc nhiều hơn. – Nói rồi vị bác sĩ bước đi.
Hắn nghe xong những lời đó thì cảm thấy lòng xe lại, chợt buốt nhói. Hắn bước vội về phía giường nơi nó đang nằm. Giờ thì nó có vẻ đỡ hơn nhiều rồi. Thấy động, nó mở mắt và thấy hắn đang ngồi cạnh bên mình với ảnh mắt trìu mến đầy yêu thương. Nó hỏi:
-Cậu đưa tôi vào đây sao?
-Ừ. Cậu mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, cứ nằm nghỉ đi. Tập vở của cậu tớ sẽ chép giùm cho, đừng lo lắng điều gì cả. Có tớ ở đây rồi. Ngày mai cậu không cần đến lớp đâu, cứ nằm đây nghỉ cho đến khi sức khỏe hoàn toàn hồi phục rồi hẵn đi học. Giờ tớ phải về nhà rồi. Trên bàn có đồ ăn tớ đã mua sẵn rồi đấy. Nếu cậu đói thì lấy ra ăn nhé! Tạm biệt. – Nói rồi hắn giơ tay chào tạm biệt nó.
Nó ngồi thẫn thờ. Nhớ lại chuyện lúc trưa, nó đau lắm. Không chỉ về thể xác mà cả về tinh thần nó nữa. Người bạn đã cũng thề với nó dưới ánh trăng rằng sẽ bên cạnh nhau mãi mãi… Là mãi mãi đấy! Giờ đây…chẳng còn gì nữa rồi. Nó nhắm nghiền mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má.
***
Buổi sáng tại lớp học…
Tụi chúng nó khoái chí khi nghe được cái tin cái gai trong mắt của tụi nó bị đánh trọng thương đến nhập viện. Dù là hôm qua có phần hơi e dè khi đối diện với Minh nhưng giờ tụi nó chả lo lắng mấy khi đã có Nhi chống lưng rồi. Thật hạnh phúc biết bao khi hôm nay không phải thấy nó trong lớp nữa. Đang vui vẻ thì Minh bước vào lớp. Ánh mắt của hắn hôm nay rừng rực lửa khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ. Quăng cặp xuống ghế xong, hắn bước nhanh về phía bàn Nhi, kéo tay nhỏ đứng dậy. Mặt đối mặt, nhỏ không chút sợ hãi giằng tay mình ra khỏi bàn tay hắn.
-Sao vậy? Mới sáng sớm mà cậu đã muốn gặp tớ rồi sao. – Nhỏ thản nhiên mỉm cười.
-Là cô hại Song Song, đánh cậu ấy đến mức nhập viện vì mất máu cấp phải không?
-Cậu gặp tớ là để nói cái chuyện vớ vẩn này sao? Tớ không làm. – Nhỏ cười khểnh.
-Cô… Sao lại có cái thể loại con gái như cô chứ! Thử đem so mặt cô với mặt đường đi. Đồ mặt dày!
-Cậu đừng nói người khác như vậy chứ Minh. Cậu làm tớ buồn thật đó. Việc của Song Song tớ cũng vừa nghe nói đây. Nói thật tớ cũng buồn vì hôm nay cậu ấy không đi học. Mà cậu nói tớ đánh cậu ấy là sao chứ? Tớ đã nói rồi, tớ không có làm. Chắc là cậu nhầm tớ với ai đó trong trường thôi.
Đám chúng nó phải nói là phục sát đất với tài diễn xuất quá hay của Nhi. Tụi nó thấy thật buồn cười khi thấy ánh mắt giả tạo rơm rớm nước mắt kia đang nhìn hắn như là vô tội vậy. Hắn quay sang phía đám tụi nó như để dò xét:
-Hôm qua các người cũng có mặt ở đó, đúng chứ! Ai cũng thấy cô ta đánh Song Song phải vậy không?
Đám tụi nó im thin thít. Không ai dám hé nửa lời. Hắn như phát điên lên chẳng khác gì con thú hoang. Ánh nhìn giận dữ in rõ trên khuôn mặt.
-Được! Là các người tự chọn kết cục cho mình đấy nhé!
Nói rồi hắn bực tức bỏ đi, để lại nỗi ám ảnh cho những đứa tụi nó. Thực ra ngày hôm đó hắn đã nhớ hết mặt từng đứa nhưng vẫn muốn cho tụi nó một cơ hội để biết ăn năn, hối lỗi. Nào có ngờ rằng tụi nó lại cư xử như vậy. Nói là làm, hắn bước thẳng lên phòng hiệu trưởng. Dù là con của gia đình có thế lực nhất tỉnh nhưng đối với thầy cô trong trường hắn vẫn luôn giữ thái độ lễ phép, kính trọng vì hơn hết, hắn không muốn làm cha mẹ hắn mất mặt. “Cốc cốc”.
-Vào đi! – Tiếng thầy hiệu trưởng nghiêm nghị vang lên từ trong phòng.
-Em chào thầy. – Chưa để thầy hiệu trưởng nói gì thêm, hắn tiếp.
-Thưa thầy, theo quy định của nhà trường thì đánh nhau sẽ bị hạnh kiểm yếu phải không ạ? Em muốn thầy hạ hạnh kiểm bạn Bảo Nhi và một số bạn khác trong lớp em vì tội cố ý gây thương tích. Đây là danh sách em đã liệt kê. Mời thầy xem qua.
Hắn chìa tờ giầy đã chuẩn bị trước ra trước mặt thầy. Còn ông, vừa nhìn thấy hắn là đã có phần e dè. Dù là hắn giữ khuôn phép vậy thôi chứ nếu chuyện gì hắn muốn mà không làm được thì người đó chỉ có thể nghĩ đến hai từ “yên phận”. Biết vậy, ông chỉ nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, không thắc mắc gì thêm. Hắn yên tâm chào thầy rồi bước ra khỏi phòng…
Thời gian trôi qua, tiết sinh hoạt lớp cũng đã bắt đầu. Cô bước vào lớp với vẻ mặt không chút vui vẻ. Ngồi xuống ghế, cô lấy ra một tờ giấy để trước mặt.
-Bảo Nhi! Em đứng dậy cho cô. – Ngưng một lúc, cô tiếp. – Em rủ các bạn khác đánh hội đồng bạn Song Song phải không? – Ánh nhìn cô chứa đựng vẻ nghiêm nghị pha lẫn bực bội.
-Em…là bạn ấy đánh em trước, thưa cô. – Nhỏ vẫn dửng dưng trước sự thật.
-Gây ra lỗi phải biết nhận lỗi chứ em! Theo cô được biết thì ba năm học vừa qua, không phải em và bạn ấy chơi rất thân với nhau sao? Giờ tự nhiên em vô cớ đánh bạn ấy đến suýt mất mạng. Đã vậy, em còn đổ lỗi cho bạn nữa. Em đã biết nhận lỗi chưa?
-Em và bạn ấy không phải thân thiết gì hết! Tụi em là kẻ thù, là kẻ thù của nhau! – Như chạm trúng vào vết thương trong lòng của nhỏ, nhỏ nghiến răng thật chặt rít lên từng chữ. Đôi mắt đã đỏ ngầu vì tức giận.
-Đến mức này mà em vẫn chối bỏ trách nhiệm, vậy cô sẽ làm theo quyết định của thầy hiệu trưởng. Bảo Nhi, em và các bạn có tham gia đánh hội đồng Song Song, mỗi bạn bị hạ ba bậc hạnh kiểm. Nếu các em không biết sửa chữa lỗi lầm vào học kỳ tới thì hạnh kiểm của các em sẽ là hạnh kiểm yếu toàn năm và tương đương với việc rớt tốt nghiệp. Cô mong các em nhớ điều này. Ngồi xuống đi!
-….