Vừa tan học, Tiểu Thanh chạy ra nơi tôi đang đứng trước cổng trường. Với vẻ mặt lo lắng, cậu ấy nhìn một lượt người tôi rồi ân cần hỏi.
" Ừm. Không sao, chỉ là bệnh hen lại tái phát nên... mới phải nhập viện thôi. Cậu không cần lo nữa. Được rồi."
" Cậu thật là... sao lúc nào cũng khiến người khác lo lắng như vậy chứ."
Vừa nói, Tiểu Thanh vừa đánh nhẹ vào tay trái tôi, trong mắt tôi cậu ấy chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Tôi thấy cậu ấy như vậy, liền tìm cách để an ủi cậu ấy không lo lắng nữa.
" Tiểu Thanh cậu nghĩ mình là ai chứ? Tiêu cô nương từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện khiến cậu phải đau lòng. Ngoan. Không buồn nữa."
Nghe lời tôi nói, Tiểu Thanh liền cố gặng gượng cười, như vậy tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn.
" Cậu xem. Mình không sao nữa, Tiểu Thanh. Tối nay mình sẽ ngủ ở nhà cậu. Được không?"
Tiểu Thanh nhìn tôi liền không ngại ngần mà nói.
" Tốt quá. Tất nhiên là được rồi. Chu gia xin hân hạnh đón tiếp Tiêu cô nương hậu hĩnh. Nếu có gì không vừa ý xin Tiêu cô nương bỏ qua cho."
Tôi và Tiểu Thanh cùng cười. Cậu ấy là người đầu tiên cho tôi cảm giác ở bên thoái mái như vậy.
Ở một nơi khác...
Biệt thự Mộc gia
Lộ Thi Thi - Mộc phu nhân. Trên tay cầm lấy chén trà vừa nhâm nhi vừa nhìn Mộc Nghiễm Tường tỏ thái độ không hài lòng, nói.
" Nghiễm Tường, không phải con không biết Mộc gia chỉ duy nhất có 1 mình con là con trai trưởng. Tất nhiên, sau này quyền kế thừa công ty của ba con sẽ nằm trong tay không ai khác ngoài con. Nhưng con xem, thái độ và cách sống của con như vậy không phải quá chủ quan rồi sao. Con không sợ ba con sẽ cắt bỏ chức giám đốc của con sao?"
Nghiễm Tường ngồi tựa lưng vào ghế sofa. Vừa nghe Lộ Thi Thi nhắc nhở ý thức, liền quay sang nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng, hình tượng bây giờ của anh chẳng khác gì một ngôi sao tỏa sáng, nhìn là muốn động lòng, huống hồ Lộ Thi Thi là người mẹ nuôi anh từ nhỏ.
" Lộ tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Chẳng phải bây giờ con đang quản lý điều hành công ty giúp ba một tay rất tốt sao? Mẹ còn lo đứa con này sẽ gây ra chuyện gì làm Mộc gia phải mất mặt à? Mẹ không tin tưởng con gì hết."
Đoạn, Nghiễm Tường vừa nói xong, liền bước đến ngồi xuống cạnh Lộ Thi Thi, quàng tay ôm bà ra vẻ trẻ con nhõng nhẽo.
" Ta không nói. Chỉ là muốn con xem lại thái độ của mình. Tuy việc ở công ty con phụ ba rất tốt. Nhưng cách sống bên ngoài lại ăn chơi lêu lỏng như vậy, không phải ta, cũng không phải ba con, người ngoài nhìn vào, kỳ thị nói mồm nói miệng một chút thì danh tiếng của con cũng ảnh hưởng không ít đến gia đình này. Con liệu mà sửa chữa lại."
" Được rồi, đại tỷ. Con sẽ xem xét lại lời mẹ nói. Dù có gì đi nữa, nhất định con sẽ không làm Mộc gia ta mất mặt với người ngoài."
" Chỉ được miệng."
Lộ Thi Thi nghe Nghiễm Tường nói, tuy miệng nói không tin nhưng trong lòng cũng có chút cân nhắc.
Nghiễm Tường chỉ biết ngồi nhìn mẹ cười.
" Anh trai, nói được phải làm được. Em thấy anh cũng chỉ giỏi nói, còn làm thì chưa thấy gì."
Từ cầu thang, bước xuống một cô gái dáng người mảnh khảnh, da trắng, khuôn mặt xinh đẹp. Với giọng điệu pha chút kiêu căng, không tin lời anh trai.
" Tiểu nha đầu, em muốn chết à?"
Nghiễm Tường nhíu mày nhìn cô vẻ mặt hăm dọa.
" Anh lại muốn đánh em chắc, có mẹ ở đây xem anh dám làm càng không?"
Nói, cô chạy đến giành lấy Lộ Thi Thi về phía mình, không để Mộc Nghiễm Tường tiếp tục mạnh miệng.
" Mộc - Ưng - Nhu."
Nghiễm Tường thấy thế, liền dùng ánh mắt đáng sợ dời lên người cô mà cố gằn lên từng chữ tên cô.
Mộc Ưng Nhu - 18 tuổi. Là cô con gái xinh đẹp độc nhất của Mộc gia. Vì là con gái út trong nhà, nên sự kiêu căng của cô là điều có phần khó tránh khỏi. Tính tình ngang bướng, trẻ con, nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong lại là một con người khác, có phần trưởng thành, đa mưu hơn. Duyên trời, sau này lại là chị gái của Tiêu Thiên Nhai.
Nghiễm Tường giơ tay hù dọa định đánh, Ưng Nhu lại sợ mà la lên muốn Lộ Thi Thi thương đứng về phía mình mà làm chủ cho mình.
Lộ Thi Thi nhìn hành động của 2 đứa con trước mặt mình, chỉ biết lắc đầu im lặng bật cười.
" Được rồi, không nói nhiều với nha đầu em nữa. Mẹ, con có việc phải đi trước, giữ gìn sức khỏe, tối ngủ ngon. Còn tiểu nha đầu em, coi chừng anh, có thời gian nhất định sẽ dạy dỗ lại em."
Vừa nhìn 2 người nói, Nghiễm Tường vừa giơ tay hăm dọa lên trước mặt Ưng Nhu. Cô không sợ, lại còn vênh váo lè lưỡi chọc tức anh.
Anh chào rồi bước ra cổng phóng xe đi.