Đèo nhau trên chiếc Vision băng băng qua những con đường Hà Nội cảm nhận cái lạnh thấm sâu vào lớp vải truyền đến da thịt nhưng cả hai vẫn cứ cười nói không ngớt đến nỗi cô nhi viện hiện ra trước mắt mới kêu lên.
- Ôi đến rồi á? Sao nhanh thế?
Hân Di cởi mũ bảo hiểm, kính, khẩu trang ra xách bọc trái cây đi vào, Hồng Nhung cất xe xong liền chạy theo. Nhìn thấy hai cô gái mấy đứa nhỏ la hét loạn cả một góc sân.
- Sơ ơi cô Di đến!
- Sơ ơi cô Nhung lại nữa rồi! Cái cô trăng trắng ấy.
Bọn con nít hồn nhiên một câu sơ hai câu sơ, tiếng bé Đào và bé Thắng la lớn nhất vì bọn nó lớn nhất mà. Nghe tiếng réo có ba sơ đi ra trông cũng khá lớn tuổi, thêm mấy chị giúp việc ở đây cũng chạy ra coi tụi nó gặp ai mà loạn lên như thế. Vừa thấy Hân Di và Hồng Nhung tất cả reo lên.
- Hôm nay hai đứa về chơi à?
- Di nhé mấy tháng rồi con chưa ghé về thăm sơ. - Một sơ lớn tuổi nhất nói nhưng lại chẳng có nét giận mà là nụ cười không ngớt.
- Nhớ sơ quá!
Hân Di bỏ bọc trái cây xuống chạy lại ôm, đây là người mà Hân Di mang ơn suốt cuộc đời, là người Hân Di thương nhất. Sơ Tuệ Tĩnh- người dành cả cuộc đời mình sống với những đứa trẻ mồ côi, tình thương luôn chỉ hướng về Chúa và bọn nhỏ.
- Con nữa? - Hồng Nhung cũng bắt chước chạy lại ôm.
- Sao về không nói mễ một tiếng hị để mễ chuẩn bị cơm!
Cô mới vừa lên tiếng là cô nấu bếp, họ biết Hân Di và Hồng Nhung từ tấm bé vì họ là người chăm sóc hai cô từng miếng ăn giấc ngủ.
- Tự nhiên nhớ mễ với mấy sơ nên về thôi cũng không dự định trước.
Hồng Nhung đáp sẵn tay kéo mấy sơ và mễ vào trong bằng tiếng thúc giục.
- Chúng ta vào trong thôi nắng quá!
Tất cả ngồi yên vị trên ghế bên trong nơi mấy sơ dành tiếp khách. Mấy đứa nhỏ cũng lũ lượt chạy vào theo, con bé Đào đi tới ngồi lên đùi Hân Di nũng nịu.
- Đào nhớ cô lắm! Sao cô lâu về thăm Đào thế?
Đôi mắt trẻ thơ làm Hân Di thương yêu, bé Đào năm nay lên 7 tuổi đã bước vào lớp 1 rồi. Năm cô nhìn thấy nó vẫn còn nằm nôi giờ lớn nhanh đến thế, con bé nói chuyện rất đáng yêu.
- Cô bận quá! Cô cũng nhớ Đào nữa.
Hân Di trả lời nó rồi hôn chụt vào má nó làm nó cười khúc khích, nó thích Di lắm.
- Bé Đào qua cô Nhung hôn nữa!
Nó nhảy phốc xuống chạy đến chỗ Hồng Nhung, bé Đào mở đầu cho màn nhoi nhoi của mấy đứa nhỏ đòi hôn, đúng là chúng nó dễ thương quá, nhìn chỉ muốn nâng niu chăm sóc.
Sơ Tuệ Tĩnh lắc đầu, chậm rãi nói nhằm dẹp loạn bọn nhỏ.
- Mấy đứa ra sân chơi để sơ nói chuyện với hai cô.
Nghe thấy thế bọn nó lên giọng phản động.
- Không được con muốn chơi với hai cô.
Hồng Nhung nhăn mặt vì bọn nó hét lớn quá, cô bèn xuống giọng năn nỉ.
- Ngoan hai cô ở đây chơi đến chiều luôn chịu không!
- Chịu ạ! -Bọn nó đồng thanh.
- Vậy mấy đứa ngoan ra ngoài chơi một lát hai cô dạy bọn con viết chữ và vẽ nhé!
- Vâng ạ!
Bọn nó ngoan ngoãn đồng loạt kéo nhau ra ngoài hết, trả lại không gian bình lặng vốn có.
- Hồng Nhung hiện đang làm gì vậy con?
- Thưa sơ con làm kinh doanh cho công ty của gia đình.
Sơ gật gật tỏ vẻ hài lòng lại hỏi.
- Thế ông bà Trương bao giờ về nước? Ông bà ấy tốt với cô nhi viện lắm năm nào cũng gởi tiền về chu cấp cho mấy đứa nhỏ ăn học. Ta rất biết ơn.
- Đó là chuyện nên làm mà sơ, chắc năm sau cha mẹ mới về thăm quê.
- Ừ!
Hân Di bưng lên ba cốc nước từ dưới bếp thêm dĩa trái cây mễ mới cắt cho. Cô ngồi xuống thuận miệng hỏi.
- Sơ dạo này còn đau lưng không? Nệm lần trước con mua sơ có nằm không hay lại cho mấy đứa nhỏ?
- Già rồi ốm đau là chuyện thường tình ấy mà con đừng lo!
Sơ Tuệ Tĩnh xua tay, Hân Di không hài lòng cãi.
- Không được, sơ phải chú ý sức khỏe, để con gọi điện kêu người mang đến hai bộ.
Nói là làm cô rút điện thoại ra gọi cho ai đó, sơ căn ngăn cũng không được.
- Con bé này tính tình vẫn cứ như thế!
- Sơ cứ kệ nó!
- Sao tay Hân Di băng trắng thế kia?
Giờ mới kịp để ý đến bàn tay của Hân Di sơ liền hỏi, Hồng Nhung cười.
- Nó té nên thế sơ đừng lo.
- Thật là!
Ngồi nói chuyện bâng quơ một lúc cả ba di chuyển sang phòng ăn, đến giờ ăn cơm trưa. Bọn nhỏ đã ngồi vào bàn hát hò nhoi nhoi cả phòng ăn, chờ đợi mễ và mấy cô phát cơm.
- Hai đứa vào bàn ngồi đi con! - Sơ chỉ tay nhưng cả hai từ chối.
- Để con phụ cho mấy đứa nhỏ ăn xong rồi ăn sau cũng được.
Hồng Nhung nói xong liền sắn tay áo lên chạy vào chỗ mễ tiếp bưng canh, Hân Di thì xới cơm cho tụi nó. Khi cơm canh đã đầy đủ trên bàn, Hân Di vỗ vỗ tay nói to.
- Tay đâu tay đâu!
- TAY ĐÂY TAY ĐÂY!
Bọn nó đáp lại, cô tiếp tục.
- Rửa tay chưa ta?
- RỒI Ạ!
Cô gật đầu hài lòng, lại nói.
- Tay trái cầm chén lên.
Bọn nó làm theo.
- Tay phải cầm muỗng lên.... múc đồ ăn bỏ vào chén, lấy một ít cơm và đồ ăn cho vào miệng, nhai từ từ không khéo một lát nhai không kĩ đau bụng đấy.
- Nhoằm nhoằm....
Tiếng muỗng, chén, tiếng nhai của bọn nó vang lên, Hân Di hài lòng bắt đầu ngồi xuống ăn.
Xong xuôi Hân Di và Hồng Nhung phụ các cô rửa chén.
- Di làm xà bông bắn vào mặt mình rồi này!
- Nhung cũng vẫy nước vào mặt mình đấy chứ!
- Có đâu..
..........
Hai đứa lớn còn nhoi huống gì mấy đứa nhỏ, bé Đào cầm đầu mấy đứa khác núp sau cánh cửa lén nhìn vào che miệng cười khúc khích. Hai cô nhìn ra thì bọn nó kéo tay nhau chạy đi, tiếng cười vang khắp dãy hành lang.
Hết việc trong bếp cả hai sang phòng học tìm mấy đứa nhỏ, vừa bước vào bọn nó ở hai bên nhào ra tung kim tuyến lên, kim tuyến bay lấp lánh trên không. Hân Di che miệng cười, Hồng Nhung thì nhảy tưng tưng chạy đến chỗ bàn lớn ngồi xuống mở cái bọc xách theo ra.
- Qua đây cô phát dụng cụ vẽ cho mấy đứa, hôm nay ta học vẽ nhé!
- Woaaaa... đã quá cô ơi!
Bé Thắng reo lớn, mấy đứa nhỏ cũng vỗ tay bốp bốp mừng rỡ.
Khi mỗi đứa đã có dụng cụ trong tay, hai cô sắp chỗ ngồi. Hồng Nhung lên bảng vẽ mẫu trước để bọn nó vẽ theo, Hân Di chỉ có thể dạy bọn nó pha màu và sơn màu vì tay cô vẫn chưa khỏi.
- Cô Nhung vẽ xấu quá!
Con bé Mi chề môi chê tài nghệ của Hồng Nhung làm cô tức điên. Lại thêm mấy đứa kia hùa theo, đứa nào cũng đòi Hân Di vẽ vì Hân Di vẽ rất đẹp.
- Hôm nay tay cô đau không vẽ được các con vẽ theo cô Nhung đi!
- Mấy đứa làm cô tổn thương đấy nhé!
Hồng Nhung làm vẻ giận dỗi.
Hân Di đưa cái tay đau lên nói với tụi nó nghe vậy tụi nó mới thôi không quấy nữa.
Đến hành lang của cô nhi viện Đăng Nguyên đã nghe tiếng hát đồng thanh vọng ra của mấy đứa nhỏ và hình như của ai đó nữa. Tò mò anh nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến phòng tự học của bọn nhỏ. Đứng nép vào góc tường, Đăng Nguyên hướng mắt vào bên trong.
" Chú voi con ở bản Đôn chưa có ngà nên còn trẻ con từ rừng già chú đến với người vẫn ham ăn với lại ham chơi, voi con ơi, voi con ơi mau lớn nhanh có đôi ngà to......"
Từ bên trong anh thấy Hân Di đứng ở giữa, mấy đứa nhỏ ngồi thành vòng tròn, cô vừa hát vừa làm theo lời bài hát, mấy đứa nhỏ hát theo sau cô, Hồng Nhung cũng ở đó ngồi vỗ lục lạc, tất cả đều rất vui vẻ mà cười tươi. Ánh mắt Đăng Nguyên dừng lại ở Hân Di, giọng hát của cô thật ấm áp, các động tác minh họa trông đáng yêu vô cùng, nụ cười tươi tắn ấy lâu lắm rồi Đăng Nguyên mới có dịp ngắm lại, nụ cười ấy chỉ còn là hồi ức xuất hiện trong mỗi giấc mơ. Cô cứ thế hát hò rất tự nhiên chẳng còn dáng vẻ sợ sệt anh nữa, tất cả tính cách hồn nhiên thực sự của ngày xưa nay trở về, tất cả đều rõ ràng trước mặt anh. Trong đầu Đăng Nguyên hiện về dòng hồi ức đã rất lâu về trước.
" - Nguyên ơi sao bạn Lan cứ nhìn Nguyên mãi thế?
Hai đứa nhỏ một trai một gái ngồi cạnh nhau trên chiếc xích đu, giọng đứa con gái lanh lảnh nhưng vẻ mặt thì yểu xìu.
- Bạn ấy nói bạn ấy thích Nguyên!
Đứa con trai trả lời một cách tự nhiên làm đứa con gái càng ủ rủ thêm. Bất chợt nhìn sang thấy bé gái không vui đứa con trai bối rối hỏi.
- Di buồn à?
Đứa con gái lắc lắc đầu làm bím tóc đung đưa, rất lâu sau con bé hỏi, tiếng nói hòa vàng tiếng chim líu lo.
- Nguyên thích bạn ấy không?
- Tất nhiên là không rồi!
Không một chút do dự cậu bé trả lời ngay, câu trả lời làm đôi mắt con bé sáng rực lên.
- Thật không?
Cậu bé lại gật đầu khẳng định, cô bé bất chợt mỉm cười rất tươi một lúc thì rụt rè thì thầm.
- Vậy... Nguyên có thích... Di không?
Như suy nghĩ gì đó hồi lâu cậu bé bèn chậm rãi.
- Có Nguyên rất thích Di!
Nghe được câu nói ấy cô bé lại càng cười tươi hơn như thể nhận được quà to bự của ai đó tặng.
Trong nắng chiều nơi góc sân, tiếng cô bé líu lo.
- Nguyên hứa nhé hứa là chỉ thích một mình Di thôi!
- Ừ!
Bóng dáng cả hai hòa cùng ráng chiều in đậm xuống sân".
Đăng Nguyên cười nhẹ khi nhớ lại, đó chỉ là lời hứa thời bé thơ nhưng anh đã luôn thực hiện nó mười tám năm qua chưa một lần dám trái lời. Đường Hân Di là mặt trời trong anh, nơi nào có cô nơi đó đều sáng lên rực rỡ. Anh luôn tự dặn lòng sẽ hận cô nhưng chưa bao giờ anh làm được điều đó, chỉ cần cô hướng mắt về phía anh tim anh lại khẽ đập rộn ràng, chỉ cần thấy cô cười anh lại thấy niềm vui len lỏi quanh mình. Nhưng cũng thật khốn khổ vì ngoài câu nói năm mười tuổi ấy ra cô chưa hề nói yêu anh, chưa một lần cô chịu nhìn về phía anh bằng ánh mắt dịu dàng lúc ấy, có lẽ đó chỉ là cảm giác lúc bé. Người con gái ấy có thể đối tốt với tất cả mọi người duy chỉ có anh là không thể, cái quay đầu rời đi ngày hôm ấy đã khiến anh nhận ra anh chẳng là gì đối với cô. Cái quay đầu tuyệt tình bỏ rơi anh sống hay chết ấy ám ảnh anh khiến anh không biết đối với cô mình nên hận hay yêu. " Hân Di à cũng có một ngày anh gần em như thế nhưng chẳng thể chạm vào em. Em nói đi anh nên làm gì bây giờ? Anh không thể hận cũng không thể yêu."
Đăng Nguyên tựa đầu vào bức tường lắng nghe cô hát, mắt anh nhắm hờ, hôm nay anh muốn để trái tim lấn át lí trí một chút.
- Có ai ở ngoài kìa cô ơi!
Một cậu bé thấy bóng dáng Đăng Nguyên ẩn hiển sau bức tường liền chạy đến chỗ Hân Di. Cô ngưng hát đi ra ngoài xem thử là ai, lũ trẻ cũng kéo tay Hồng Nhung cùng ra ngoài.
Hân Di bất ngờ khi nhìn thấy Đăng Nguyên ở đây, anh mở mắt đứng thẳng dậy mở lời.
- Tôi đến thăm sơ!
- Ờ.... anh.. vào trong đi tôi đi gọi sơ.
Hân Di ấp úng quay đầu định chạy đi thì bị một cách tay kéo lại khiến bước chân cô khựng lại.
- Không cần!
Cô nhìn xuống cánh tay đang bị Đăng Nguyên nắm chặt, như biết được ánh mắt cô anh vội nhét vào tay cô bọc bánh trái mình mua rồi buông ta ra.
- Để tôi tự đi!
Anh quay đầu rảo bước về phía trước, Hân Di nhìn theo thở dài một cái, anh cứ giữ khoảng cách với cô như thế không muốn nhận bất kì sự giúp đỡ nào từ cô sao?
Hồng Nhung biết tâm trạng Hân Di không tốt bèn lên tiếng kéo mấy đứa nhỏ ra chỗ khác chơi để cô yên tĩnh.
Một mình dạo quanh khu vườn phía sau cô nhi viện, những kĩ niệm xưa lại lũ lượt kéo về cùng một lúc, Hân Di ngồi xuống phiếm đá bên cạnh nhìn về cây xoài phía trước bất chợt cười cô như ngược thời gian thấy Đăng Nguyên trèo lên trên đấy vẫy tay về phía cô, ngày ấy Đăng Nguyên từng làm thế...
Cô lấy điện thoại ra đeo tai nghe bật lên bản nhạc quen thuộc rồi nhắm mắt nhẩm theo lời bài hát.
Đăng Nguyên bước từng bước chậm rãi ra sau vườn bước chân anh chợt dừng lại khi nhìn thấy cô. Mái tóc cô bay bay theo làn gió nhẹ, gương mặt hiền dịu thoát ẩn thoát hiện dưới ánh chiều tà, Đăng Nguyên cứ đứng đó yên lặng ngắm nhìn. Hai người bọn họ kẻ trước người sau, chẳng ai dám một lần nhìn thẳng vào đối phương, chẳng dám một lần sống thật với tình cảm của mình. Hai người cứ tự tạo có mình cái vỏ bọc khác để đối phương không tài nào phát hiện ra tình cảm tận sâu trong đáy lòng của mình, cô chỉ sợ làm ảnh hưởng đến cuộc sống vốn dĩ đang yên ổn của anh còn thì sợ bản thân một lần nữa bị tổn thương bởi sự vô tình của cô.
Đang nghe nhạc cô nhận được điện thoại của Hồng Nhung liền đứng lên ai ngờ quay đầu lại thấy Đăng Nguyên đứng đó, cô lại tình cờ gặp anh. Hân Di đi đến mở lời.
- Anh đi dạo à?
- Ừ!
Đăng Nguyên ừ một tiếng khiến Hân Di chẳng biết nói gì nữa đành chào anh.
- Vậy anh cứ dạo đi tôi đi trước!
Khi cô định bước đi thì bị tiếng nói của anh làm cho dừng bước
- Tay cô sao rồi!
Không biết vì sao anh muốn giữ cô ở lại thêm một chút nữa. Hân Di có hơi bất ngờ vì câu hỏi quan tâm của anh. Cô ngập ngừng.
- Không sao... mai tôi sẽ đến phim trường, cũng không nên làm lỡ việc.
- Cô không khỏi thì đừng có đến không khéo lại gây phiền phức.
Đăng Nguyên lạnh nhạt, thẳng thừng nói, Hân Di yểu xìu.
- Tôi biết rồi! Tôi đi trước!
Hình bóng Hân Di xa dần xa dần rồi khuất sau hàng cây. Anh rất muốn nói lời quan tâm lại chẳng thể mở lời, lí trí cứ luôn nhắc nhở anh cô gái ấy đã vì tiền mà phũ nhận tình yêu của anh, vì công danh mà phá bỏ lời hứa, vì một người con trai khác mà mặc kệ anh sống chết anh còn trông đợi gì ở người con gái này.
Con người ta khi sống quá lí trí đôi khi đánh mất đi những cảm xúc đáng trân quý.
Con người ta khi sống quá lí trí đôi khi sẽ không nhận ra sự thật mà chỉ khi dùng con tim mới có thể cảm nhận.
Đăng Nguyên quay đầu đi về hướng ngược lại. Khoảng cách của cả hai cứ ngày một xa dần.
" Bởi vì trái đất tròn
Nên khi hai người quay lưng lại và đi về hai hướng khác nhau mỗi người phải đi một nửa vòng nữa mới có thể gặp lại.
Nhưng
Khi quay lưng lại rồi liệu có đủ dũng cảm để bước hết nửa vòng ấy không?"
( Trích dẫn)
...................................................................
#Từ chap sau Gấu sẽ ngược dòng thời gian quay lại 23 năm trước, về với tuổi thơ và câu chuyện thời thanh xuân của các nhân vật. Hứa hẹn sẽ có tình tiết đặc biệt, chờ nhé!!