Vệ Trường Hiên cũng không biết, hành động trèo lên ngọn cây của mình ban nãy không chỉ kinh động nhiều người mà còn khiến cả Vĩnh An đế chú ý.
Ngự giá của Vĩnh An đế ở trong đình ngắm cảnh giữa hồ. Hắn chống cằm xem người ta múa hát, cảm thấy phát chán, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đang bám đu trên ngọn cây đối diện, tay vung vẩy chiếc diều ngũ sắc.
Nội thị ngự tiền thấy ánh mắt hoàng đế, vội hỏi, "Không biết tiểu tử nhà ai mà không biết quy củ như thế, dám thất lễ tại ngự tiền. Hay là để lão nô đến dạy bảo hắn mấy câu."
Dương Giải không trả lời, chỉ xốc một góc rèm che thủy đình, thấy cái người đang thoăn thoắt trèo cây đó chính là thiếu niên mà mình vừa mắt tháng trước trong chuyến đi săn. Ngày đó, sau khi chuyến săn kết thúc, hắn ra lệnh cho tổng quản nội thị đến Nhạn Đình tìm hiểu một phen. Nhạn Đình báo rằng không hề có người này đến ghi danh. Sau đó, hắn lại triệu thống lĩnh cấm vệ quân Mã Đông Dương cùng giáo úy Thần Võ vệ Lý Dục. Khi ấy mới hay thiếu niên tên gọi Vệ Trường Hiên đã được Mục vương thu nhận vào phủ làm việc, khiến Dương Giải có chút bực mình. Cho dù hôm sau, hắn đã tuyển thêm nhiều thiếu niên mỹ mạo nữa đưa đến Nhạn Đình, nhưng không có ai mang khí độ như Vệ Trường Hiên, khiến giờ hắn nghĩ lại mà không cam lòng.
"Người ngồi bên đó đều là người của Mục vương phủ?" Dương Giải liếc sang bờ bên kia hồ, giả bộ lơ đãng hỏi.
Nội thị chạy lên quan sát một phen, "Bẩm hoàng thượng, chính là vài vị công tử của Mục vương phủ."
"Ồ? Là con thứ mấy của Dương Diệp?"
Nội thị không dám phỏng đoán lung tung, gọi một tiểu nội thị hầu hạ trong yến hội đến hỏi vài câu, sau đó bẩm báo, "Nghe nói đó là nhị công tử Dương Tông, tam công tử Dương Quyết và vị tứ công tử kia nữa."
Dương Giải có chút ngạc nhiên, cười lạnh, "Sao cơ? Một tên nhóc mù lòa mà cũng đến dự tiệc?"
Nội thị cười bồi hai tiếng rồi thưa, "Tiểu tử trèo cây ban nãy chính là người hầu của tứ công tử."
Sắc mặt Dương Giải thả lỏng hơn, thấp giọng nói, "Hóa ra là vậy." Hắn thong thả ngồi lại trên ngự tòa, vẫy tay gọi nội thị đến gần, thì thầm phân phó mấy câu.
Khi Vệ Trường Hiên bị nội giám truyền gọi, chàng có phần bất an. Chàng nhận ra đây là nội giám ngự tiền, nhưng không biết vì sao lại gọi mình đến. Chàng vốn tưởng mấy tháng qua đi, hoàng đế sẽ không còn nhớ tới một kẻ vô danh như mình, nhưng giờ xem ra không phải vậy. Lòng đầy thấp thỏm hành lễ trước thủy đình xong, nội thị thúc giục chàng đi vào.
Dương Giải tựa người trên ghế lớn, mỉm cười nhìn thiếu niên, thấy chàng hình như cao hơn so với vài tháng trước một chút, dung mạo cũng thêm phần anh khí. Lúc trước, hắn sủng hạnh nhiều luyến sủng, luôn thích thiếu niên có dung mạo nhẵn nhụi mềm mại, xinh đẹp yêu kiều. Nhưng Vệ Trường Hiên lại không giống vậy. Chàng không như đám hoa cỏ phàm tục, mà cứng rắn, sắc bén như thanh bảo kiếm chưa rút khỏi vỏ.
Vệ Trường Hiên bị hoàng đế soi xét hồi lâu, càng lúc càng sốt ruột, đành phải mở miệng nói, "Không biết hoàng thượng gọi tiểu nhân đến có gì phân phó."
Dương Giải khẽ cười một tiếng, "Lá gan của ngươi không nhỏ. Lúc đầu là không tuân chỉ, giờ còn dám hỏi trẫm có gì phân phó?"
Vệ Trường Hiên nhận ra hắn có ý vấn tội mình, thầm hoảng loạn. Chàng đang định tìm lời bao biện thì hoàng đế đã đứng dậy, rời khỏi long ỷ, cúi xuống nhìn chàng.
"Ngươi không muốn hầu hạ trẫm, cho nên tìm Mục vương làm chỗ dựa." Dương Giải từ tốn nói, nhấc cằm thiếu niên, chăm chú nhìn thẳng vào mắt chàng, "Sao hả? ngươi tưởng trốn được vào phủ Mục vương là thoát khỏi bàn tay trẫm sao?"
Vệ Trường Hiên bị ngón tay hắn niết mà cảm thấy rét run. Chàng há miệng, cuối cùng chỉ cắn răng nói, "Nếu hoàng thượng trách tội, tiểu nhân cam nguyện chịu phạt. Nhưng hôm nay, tiểu nhân đã không còn nhậm chức ở cấm quân nữa, hoàng thượng có muốn phạt cũng nên hỏi ý chủ tử của tiểu nhân."
"Chủ tử của ngươi?" Dương Giải đương nhiên bị những lời này chọc giận. Hắn lạnh giọng cười nói, "Ngươi tưởng trẫm không biết chủ tử của ngươi chính là nhi tử bị mù của Dương Diệp sao?"
Hắn bỗng nhiên vung chân, đá thẳng một cú vào vai Vệ Trường Hiên, "Ngươi nghĩ mình là thứ gì mà dám dùng thế lực của Dương Diệp để chèn ép trẫm? Thiên hạ này là của trẫm, trẫm mới là chủ tử của các ngươi ! Ngươi đúng là thứ vô liêm sỉ."
Vệ Trường Hiên bị hắn đá, tuy trong lòng phẫn nộ nhưng vẫn thẳng lưng quỳ ở đó, không nói lời nào.
Thái độ này khiến Dương Giải càng tức giận hơn, túm cổ áo chàng xách lên, cắn răng cười lạnh, "Hôm nay, trẫm muốn giữ ngươi lại Y Lan viên hầu hạ. Mấy tên tiểu tạp chủng của Dương Diệp cũng chẳng cứu nổi ngươi."
Vệ Trường Hiên rùng mình. Chàng theo bản năng, nhìn về phía Dương Diễm, nhưng biết là vô dụng, Dương Diễm chẳng nhìn thấy mình. Mà dù thấy, y cũng không làm gì được.
Đúng lúc này, một giọng nói như cười như không vang lên từ bên kia bức mành, "Không biết người của Mục vương phủ đã làm gì chọc giận hoàng thượng, khiến hoàng thượng phẫn nộ như thế."
Vệ Trường Hiên chưa từng thấy ai dám chen ngang tại ngự tiền, không thể đoán ra thân phân, nhưng sắc mặt hoàng đế chợt thay đổi, bàn tay giữ cổ áo chàng cũng thả lỏng ra.
Người nói chuyện không chờ được truyền đã xốc rèm lên, chậm rãi bước vào thủy đình. Vệ Trường Hiên đánh bạo quay đầu nhìn, thấy người này mặc áo lông hồ tím sậm, quý khí ngút ngàn, tuổi còn rất trẻ, đôi mắt hẹp dài sắc bén, hiện rõ phong mang.
Người đó đến gần VĨnh An đế mà vẫn không quỳ, chỉ thong thả cúi mình hành lễ, "Thần Dương Đại bái kiến hoàng thượng."
Vệ Trường Hiên kinh ngạc. Hắn hóa ra là trưởng công tử của Mục vương phủ, Dương Đại!
Dương Giải dường như có chút e sợ vị đường đệ này, ho khẽ một tiếng rồi mới nói, "Hóa ra Ngọc Thiệu cũng đến dự tiệc."
Bên khóe môi Dương Đại chứa ý cười nửa thật nửa giả, "Tiết Hoa triêu, hoàng thượng thiết nhã yến, thần không dám chối từ." Hắn thong thả đi lại trước ngự tiền, tựa như bâng quơ nói, "Phụ vương vốn cũng muốn tới, nhưng hoàng thượng cũng biết, An Dương xảy ra chuyện không nhỏ, lão nhân gia đành phải tiếp hai vị Tiết Độ sứ, còn phải điều hành binh mã ở Tây Bắc Đô hộ phủ, bận đến không có cả thời gian chợp mắt, nên mới không thể dự tiệc vui này."
Nhắc đến chuyện An Dương, Dương Giải càng thêm bất an, ấp úng nói, "Việc này đành nhờ hoàng thúc lo liệu thích đáng."
"Phụ vương mệt nhọc thì thôi cũng đành, nhưng mà ban nãy thần nghe, dường như bệ hạ bất mãn với Mục vương phủ, thần lấy làm kinh hãi."
Sắc mặt Dương Giải lập tức xanh mét, không thể nói được tiếng nào. Nội giám bên cạnh nhanh nhẹn cười bồi tội, "Đại công tử quá lời rồi. Thường ngày, hoàng thượng vẫn không hết lời khen Mục vương phủ cùng chư vị công tử. Chẳng qua hôm nay chỉ uống mấy chén, vui miệng đùa vài câu, công tử sao lại cho là thật?"
Dương Đại nghe thế, trầm giọng cười, "Hóa ra là đùa. Nếu không để ý thì thần cứ tưởng là thật cơ đấy."
Vệ Trường Hiên quỳ ở một góc hẻo lánh, nghe hắn chế nhạo hoàng đế mà không kiêng nể gì, lòng không khỏi vui sướng. Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Đại chưa từng liếc nhìn chàng một cái, mà chỉ lầm lũi nói, "Lần này, Uất Trì Hiền đến Kiến An dâng lên vài vũ cơ người Hồ. Những nữ tử này không chỉ kiều mị đáng yêu, mà tài nhảy múa cũng độc nhất vô nhị, có thể múa Hồ Toàn Vũ. Thần không dám giữ làm của riêng, đang định dâng đến Thái An cung cho hoàng thượng thưởng thức."
Dương Giải thích những thứ mới lạ, nghe lời này thì sao mà kiềm chế nổi, lập tức cười nói, "Một khi đã vậy thì đành phiền Ngọc Thiệu." Hắn quay sang hai bên, lên tiếng, "Dâng tiệc. Hôm nay, trẫm sẽ dùng bữa với Đại công tử."
Dương Đại không chối từ, thong thả ngồi xuống. Khi đó hắn mới nhấc mắt lên, nhìn về phía Vệ Trường Hiên, "Người kia là ai, sao trông quen vậy nhỉ?"
Vệ Trường Hiên vội thưa, "Tiểu nhân là người hầu của Diễm công tử."
Sắc mặt Dương Đại chợt lạnh đi, "Hóa ra là ngươi. Ngươi không phải không biết, bên cạnh tứ đệ không thể thiếu người hầu hạ. Nếu hoàng thượng triệu kiến thì ngươi phải thông báo một tiếng. Bỏ đi không quy củ gì như thế, nếu tứ đệ xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh tội nổi không?"
Hắn rõ ràng đang cảnh cáo hoàng đế, Vệ Trường Hiên sao lại không nghe ra chứ. Chàng vội vàng dập đầu, "Trưởng công tử nói phải. Tiểu nhân đáng chết."
Dương Đại hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn chàng, "Không mau cút đi."
Dương Giải ngẩn ra, nhưng không thốt được lời nào, cuối cùng vẫn đành phải để Vệ Trường Hiên rời đi.
Vệ Trường Hiên lén lút trở lại bên bờ ao. Đám Dương Tông Dương quyết không biết đã đi đâu tìm vui, chẳng còn thấy bóng dáng. Chỉ còn mỗi Dương Diễm đang ngây người ngồi bên bàn nhỏ. Vệ Trường Hiên nhanh chóng chạy đến bên y. "Tiểu công tử, ta về rồi."
Dương Diễm quay sang phía chàng, hơi giận mình, sau đó mới cau mày, lã chã như sắp khóc, "Vệ Trường Hiên, ngươi vừa đi đâu vậy?"
Vệ Trường Hiên thấy hai mắt y đỏ lên, biết là ban nãy y lo lắng lắm, vội vàng ôm lấy vai y, kề sát bên tai mà nhẹ giọng dỗ dành, "Dã Hề, đừng giận. Ngươi xem, không phải ta về rồi sao?" Chàng không muốn nói cho Dương Diễm về những hành vi vớ vẩn của Vĩnh An đế, cho nên chỉ viện cớ tránh né, rồi chuyển đề tài, "Con diều tên tay ngươi đâu? Sao lại mất rồi?"
Vừa nhắc đến, Dương Diễm lại có chút buồn rầu, "Ngươi đi lâu quá không về, ta thấp thỏm trong lòng, cầm dây không chắc, bị tuột mất rồi."
Vệ Trường Hiên thấy dưới đất chỉ còn trục xoay chứ không còn dây, biết là dây đã thả hết, diều bay mất, liền nói, "Diều kia bay mới tốt, sẽ mang hết vận xấu đi. Từ nay về sau, ngươi sẽ được bình an, vô bệnh vô tai."
Dương Diễm nghe chàng an ủi, cuối cùng mới bình tĩnh dần, nhỏ nhẹ nói. "Vệ Trường Hiên, ta đói quá."
Vệ Trường Hiên hơi sửng sốt, "Ban nãy không ai hầu hạ ngươi dùng bữa sao?"
"Nhị ca phái thị nữ đến đút đồ ăn cho ta, nhưng trên người nàng sặc mùi son phấn, ta ăn không nổi." Dương Diễm cau mày lẩm bẩm.
Vệ Trường Hiên không khỏi bật cười. Chẳng hiểu sao mà Dương Diễm không ngửi được mùi phấn son, cho nên trong đám cận thị không có thị nữ nào trẻ tuổi.
Đồ ăn trên yến tiệc phần lớn là đồ nguội. Dương Diễm sức khỏe yếu, không thể ăn được gỏi thịt cá, cho nên Vệ Trường Hiên lấy bát múc canh, đút cho y. Bát canh kia được chứa trong bình gốm, duy trì nhiệt độ. Dương Diễm uống mấy miếng, màu môi mới hồng lên.
"Nhắc mới nhớ, nhị công tử và tam công tử đi đâu rồi?"
Dương Diễm nghĩ ngợi rồi nói, "Đám tôn thất còn đang bắn tên trong vườn. Bọn họ cũng tới đó tỷ thí."
Nhắc đến bắn tên, Vệ Trường Hiên khẽ cười một tiếng. Dương Diễm cảm thấy lạ, liền hỏi, "Vệ Trường Hiên, ngươi có biết bắn tên không?"
"Lúc ta còn ở Thần Võ vệ, Lý giáo úy tính tình không tốt, nếu có đám tụ tập đánh nhau thì sẽ bị bắt ra ngoài đồng cỏ, phạt bắn hai trăm mũi tên, Ngươi đoán xem, với số lần đánh nhau của ta thì có bị phạt bắn tên không?" Vệ Trường Hiên cười khổ, nhớ lại những ngày đó, liền cảm thấy xương bả vai ê ẩm đau. Cung trong quân đội cứng hơn mấy thứ đồ chơi của đám hậu duệ quý tộc nhiều. Kéo hai trăm lần xong thì cánh tay cũng chẳng còn là của mình nữa.
Dưỡng Diễm nghe những lời này của chàng mà bật cười, nhưng sau đó lại ảm đạm, "Đáng tiếc, ta vĩnh viễn không thể bắn tên."
Vệ Trường Hiên nao nao, quay sang nói với y, "Chuyện này có gì khó. Nếu ngươi muốn bắn tên, ta dạy ngươi là được." Chàng thì thầm bên tai Dương Diễm, "Dã Hề, đừng cảm thấy bản thân mình thua kém ca ca của ngươi cái gì. Ngươi chỉ thiếu đôi mắt, về sau ta sẽ làm đôi mắt của ngươi."
Dương Diễm nghe lời này, bỗng nhiên ngây ra. Y không biết phải đáp làm sao, chỉ đành cúi đầu.
Nhiều năm về sau, khi nhắc đến Mục Tĩnh vương Dương Diễm, đa số mọi người đều nói y từ nhỏ thân tàn nhưng tâm tráng, chí hướng rộng lớn. Người vô lễ một chút thì nhận xét y giỏi về tâm kế, tàn ác xảo quyệt.
Nhưng mà khi ấy, Võ Đế Dương Khanh nghe cận thần kể những câu chuyện về thời niên thiếu của Mục Tĩnh vương và Hoài Hóa tướng quân Vệ Trường Hiên, hắn đáp rằng, "Khi trẫm còn là thái tử, yếu đuối khiếp đảm, thậm chí còn định chắp tay dâng ngôi vị cho các huynh đệ. Hoàng thúc liền kể cho trẫm nghe chuyện thuở nhỏ. Người nói rằng, người sinh ra đã mù cả hai mắt, tuy lúc bé cũng từng mặc cho người khác bắt nạt mình, mãi cho đến khi được những lời này cua Vệ tướng quân làm cho tỉnh ngộ."
Hoàng đế nhắm mắt lại, vẫn nhớ như in sắc mặt Dương Diễm khi nhắc đến chuyện cũ. Y dường như không hề bận tâm đến đôi mắt mình, lời nói tràn đầy ý lạnh khiến kẻ khác kinh hãi. Y nói rằng: "Vệ Trường Hiên không sai. Ta không muốn thua các ca ca. Sau này, nếu bọn họ đoạt thứ gì trong tay ta, ta sẽ cướp nhiều hơn trong tay bọn họ."
Danh Sách Chương: