Pháo hoa tàn rồi, đám đông từ từ tản đi. Hai người nắm tay nhau dạo giữa phố xá sầm uất. Dương Diễm không còn hăng hái phấn khơi như lúc trước nữa, suốt dọc đường chỉ im lặng cúi đầu xuống lầm lũi bước.
"Dã Hề, ngươi nghĩ gì thế?" Vệ Trường Hiên kéo kéo tay y.
Dương Diễm chợt nhận ra mình mới thất thần, không trả lời ngay. Y quay nhìn về phía sông hộ thành. Bầu không khí vẫn còn thoang thoảng mùi khói khét. "Ban nãy bắn pháo hoa, xung quanh ngập tiếng hoan hô. Tuy ta không nhìn thấy nhưng cũng mong chứng kiến cảnh tượng thái bình thịnh thế như vậy." Y im lặng như có điều đắn đo, lại nói, "Nếu trận chiến lúc trước không bình ổn sớm, dù Kiến An không bị địch tàn phá nhưng chắc cũng hoảng sợ tiêu điều, đâu có được cảnh yên vui như thế. Dương Giải e là cũng chẳng ở tường thành Thái An cung mà tiếp nhận quần thần, dân chúng quỳ lạy. Vệ Trường Hiên, hoàng bình yên ấm của Đại Chiêu hôm nay đều là công lao của ngươi."
Vệ Trường Hiên có chút kinh ngạc, rồi lắc đầu, "Không đâu Dã Hề. Người thực sự cứu vớt Đại Chiêu không phải ta mà chính là ngươi." Chàng khẽ nói, "Nếu ngươi không dẫn đại quân Đông Hồ đẩy lui Yến Ngu thì e rằng lễ hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu hay pháo hoa rực rỡ trên cổng thành đều không có. Thậm chí, ngay cả ta cũng không đứng ở đây."
Dương Diễm quay đầu lại, ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Vệ Trường Hiên ngắm nhìn y, khẽ nói, "Ta biết kể từ khi về triều, ngươi vẫn luôn được người ta gọi là thái Phó, vương gia, đại tướng quân. Hiện giờ ngươi đã là người có quyền lực đứng đầu Đại Chiêu, thậm chí không thể coi là thần tử của Dương Giải nữa. Tuy nhiên, đây thực sự không phải những gì ngươi muốn. Ta không biết khi quyết định từ bỏ khát vọng mưu tính mười mấy năm, ngươi đã phải dằn vặt bản thân thế nào. Nhưng ta biết Hàn đại nhân từ quan rời kinh, khiến hoàng thượng và dân chúng ngỡ ngàng, chuyện này tất có liên quan đến ngươi. Ngươi không chỉ từ bỏ tâm nguyện lớn nhất mà còn cả người thầy đã dốc hết tâm tư vì ngươi, không chừng có một ngày ngươi sẽ hối hận. Tuy nhiên...."
Lời của chàng bỗng nhiên bị tiếng trẻ con cười đùa cắt ngang. Mấy đứa bé tóc quả đào cầm đèn hoa đăng chơi trò đuổi bắt, chạy ngang qua bọn họ. Phía sau là tiếng cười khanh khách và tiếng mắng vui của mấy người lớn trong nhà. Vệ Trường Hiên ngẩn ra. Chàng nhớ khi còn nhỏ, mình cũng được nghĩa phụ mua cho lồng đèn như thế, cứ cầm trong tay mà chạy tới chạy lui. Nghĩa phụ thở hồng hộc đuổi theo sau. Những người bán rong ven đường niềm nở mời khách, liên tục cất tiếng rao, thi thoảng còn có tiếng thiếu nữ khúc khích cười duyên.
Nhìn những gương mặt rạng rỡ ấy, Vệ Trường Hiên không kìm được, vỗ bả vai Dương Diễm, "Ngươi nghe thấy không, đêm Nguyên Tiêu, ai nấy đều cười. Dã Hề, một quyết định của ngươi không chỉ cứu vớt giang sơn Đại Chiêu mà còn cả những thương buôn nhỏ, những dân chúng bình thường. Dã Hề, đêm nay ngàn vạn người được quây quần yên ấm, tất cả là nhờ ngươi."
Dương Diễm hồi lâu không nói, một lúc sau mới lại nắm tay Vệ Trường Hiên, "Đưa ta đi xem hài kịch đi."
Tấm màn trong rạp kịch đã buông xuống, sân khấu trống trơn, càng lộ rõ không khí nặng nề hồi hộp. Vệ Trường Hiên biết như thế có nghĩa sắp đến tiết mục còn đặc sắc hơn nữa, liền kéo Dương Diễm lên lầu hai, đứng cách một tầng vách gỗ, nghe ngóng động tĩnh trên sân khấu.
Lần này, khai màn kịch không phải chiêng chống rộn ràng, mà là tiếng tỳ bà thánh thót tựa như châu ngọc rào rào rơi, rồi tiếng tiêu thăm thẳm vang lên, trong tiếng tiêu có bóng người thong thả bước lên đài.
"Hóa ra là Yến Cửu công tử, chẳng trách mà nhiều người im lặng chờ đợi như thế." Vệ Trường Hiên khẽ nói. "Ông chủ rạp này lỗ vốn rồi, dám mời y tới hát. Nghe tiếng nhạc thì có vẻ như chuẩn bị hát Giang Thủy Hành."
Dương Diễm đã từng nghe danh Yến Cửu, biết y thường được mời hát trong các lễ mừng công ở hoàng cung. Vì giỏi ca hát nên Vĩnh An đế vô cùng sủng ái. Nhưng không hiểu sao trong Tết Nguyên Tiêu, y lại chạy ra rạp bên đường biểu diễn, liền ngơ ngác hỏi, "Giang Thủy Hành là thế nào?"
Vệ Trường Hiên gãi đầu, "Nghe nói sau khi Thái Tông hoàng đế giành được thiên hạ đã từng đưa các quan viên tới bên sông làm lễ tế, nhưng không ai biết người Thái Tông hoàng đế tế là ai. Có người nói đó là nữ nhân Thái Tông từng yêu thích chết yểu bên sông, cho nên người ta thêu dệt thành truyền thuyết, biến thành khúc hát gọi là Giang Thủy Hành."
Lúc này, tiếng tỳ bà mỏng tang đã dừng lại, tiếng tiêu xa xăm dần, tiếng ca lại vút lên, trong trẻo thanh mát, bay bổng như mây.
"Ngàn dặm ngắm non sông, non sông nơi nào sáng
Đi đến tận chân trời, con đường dài thăm thẳm
Nâng kiếm giương cung thúc ngưa, kết thúc giấc mộng mười năm
Say rồi tỉnh gió sương bạc tóc, chỉ còn lại ly biệt chốn nhân gian."
Tiếng ca kết thúc, bao nhiêu người trong rạp đều nín thở. Người hát khẽ ngâm nga, ai oán lại thở than, khiến người nghe cũng tâm tình rạo rực, như si như say. Hai người nấp sau vách gỗ cũng lẳng lặng thưởng thức, không nói lời nào. Một lúc lâu sau, Vệ Trường Hiên mới lên tiếng, "Dã Hề, ngươi đọc nhiều sách vở, trên sách có nhắc chuyện Thái Tông hoàng đế tế sông không?"
Dương Diễm khẽ gật đầu, "Năm Kiến Nguyên, Thái Tông quả thật đã đến sông Thương, dùng ngọc tỷ làm vật tế, lập tế đàn ở bên sông." Y dừng một chút, "Nhưng ngài không tế nữ nhân mình thầm thương trộm nhớ nào cả, mà tế người bạn thân mà ngài đã bỏ lại trên con đường bá nghiệp."
Vệ Trường Hiên sửng sốt. Từ nhỏ chàng đã nghe những điển tích xa xưa, nói rằng Thái Tông là người trọng nghĩa, phàm những người theo ngài chinh phạt thiên hạ đều là huynh đệ gắn bó khăng khít, sao lại có chuyện bỏ lại bạn mình?"
Dường như nhận thấy thắc mắc của Vệ Trường Hiên, Dương Diễm lại từ tốn giải thích, "Người đó họ Lạc, tên là Lạc Nghiêu. Khi Thái Tông còn là thiếu niên, hai người từng làm bạn. Y học thức uyên bác, không khác gì mưu sĩ hàng đầu của Thái Tông. Trong chiến dịch ở núi Xuyên Âm, người này mắc bệnh nên đã rời quân ngũ, quay về Ký Châu tĩnh dưỡng."
Vệ Trường Hiên biết chiến dịch núi Xuyên Âm. Nhờ trận chiến này, Thái Tông hoàng đế lãnh binh phá Loan quan, đoạt được đô thành, cuối cùng thành thiên cổ đế nghiệp.
"Sau đó thì sao?" Chàng vội hỏi.
"Khi Thái Tông còn chưa kịp đánh tới Loan quan thì tiền triều là Viêm triều đã tấn công Ký Châu. Viêm quân biết Ký Châu là vùng đất Thái Tông yêu thích, muốn dụ ngài chi viện cho nơi đó để cầm chân. Lúc ấy, Thái Tông chỉ có thể lựa chọn giữa hai con đường, một là phái binh về cứu Ký Châu, hai là phá Loan quan đoạt đô thành. Ngài chọn điều gì, ta và ngươi đều rõ." Giọng Dương Diễm nhạt dần, "Viêm quân thấy Thái Tông không chịu chi viện cho Ký Châu nên dứt khoát đánh vào thành, đại khai sát giới. Vị Lạc tiên sinh đó và một số thuộc hạ gấp rút lui đến bờ sông Thương. Nghe người ta nói, cuối cùng y cười lớn rồi nhảy xuống sông tự tận."
Vệ Trường Hiên ngập ngừng nói, "Nhưng vì sao có nhiều truyền thuyết về Thái Tông như thế mà không một ai nhắc đến cái tên Lạc Nghiêu này?"
"Bởi vì Thái Tông ban lệnh không cho phép người nào nhắc đến chuyện Ký Châu, ngay cả chính bản thân ngài cũng chỉ nhắc tới duy nhất một lần trước lúc lâm cung. Đó là năm Kiến Nguyên thứ hai hai, một ngày một đêm trước khi Thái Tông hoăng thệ, thái giám trực tẩm cung chợt nghe thấy một tiếng thở dài, dường như đang nói mê, "Từ khi Lạc khanh mất, trẫm sống phí hoài hai mươi ba cái xuân thu, chẳng biết buồn vui là gì."
Nói tới đây, Dương Diễm lại cắn môi, "Vệ Trường Hiên, ngươi có biết khi đó vì sao ta lại không màng hết thảy mà xuất binh tới Lũng Châu, đuổi Yến Ngu mà ta muốn kết thành đồng minh ra khỏi Đại Chiêu không? Ban nãy ngươi nói đến nhờ ta mà dân chúng được quây quần yên ấm, điều đó có thể quan trọng có thẻ không. Ta chỉ sợ ngươi tử trận sa trường. Từ đó về sau, cả đời ta sẽ như Thái Tông hoàng đế, chẳng thiết buồn vui."
Vệ Trường Hiên giật mình nhìn y. Khúc hát trên sân khấu đã đi dần về hồi cuối, âm thanh vút cao, cao đến như cào rách cổ họng, nhưng lại nhẹ tênh như hóa thành từng làn mây khói, bay bổng lắng xuống.
"Một mình ngắm trăng tây lầu, sáng tựa nhan sắc cố nhân.
Không quen thì đâu ôm hận, hận gió tây miệt mài thổi bao năm."
Rõ ràng là khúc hát đã nghe bao lần, nhưng Vệ Trường Hiên lại cảm nhận thấy sự bi thương khác hẳn. Có lẽ do những lời Dương Diễm nói ra khiến chàng sực nhớ, giữa bọn họ đã từng thực sự có lần ly biệt như thế. Nhiều năm sau, chàng một mình ngắm trăng treo giữa chân trời, cũng nhớ đến ánh trăng chiếu lên vầng trán trơn bóng của thiếu niên nọ.
Dương Diễm cũng ngẩn ngơ nghe hai câu ấy, thấp giọng lặp lại, "Nếu không quen thì đâu ôm hận...." Nếu thật sự chưa từng quen biết, chưa từng gặp gỡ Vệ Trường Hiên, vậy thì hôm nay.....Y chợt thấy mình không còn can đảm nghĩ thêm nữa. Chỉ mới nghĩ tới cuộc đời mình không có sự hiện diện của Vệ Trường Hiên, y đã đau đớn đến không thở nổi.
Y đột nhiên nắm lấy tay Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên nhận ra lòng bàn tay y lạnh ngắt khẽ run rẩy, biết y lo lắng trong lòng, bèn vươn tay ôm y vào lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành, "Dã Hề, đừng sợ, chúng ta sẽ không như thế."
Dương Diễm vùi mặt vào ngực chàng, thấp giọng nói, "Nhưng lỡ có một ngày ngươi phải chọn giữa cứu người trong thiên hạ hoặc cứu ta, ngươi chọn bên nào?" Hỏi rồi lai cười khổ, "Ta đoán ngươi sẽ không chọn ta."
Trong lúc y nói chuyện, khách dưới đài đã trầm trồ vỗ tay, cả biển lời khen, lời tán tụng vang lên, nhấn chìm âm thanh của y. Người trong rạp đồng loạt đứng lên, ném hoa tươi lên sân khấu. Giữa bầu không khí huyên náo ấy, Vệ Trường Hiên ghé sát vành tai Dương Diễm, có chút nghi hoặc gọi, "Dã Hề?"
Dương Diễm không nhiều lời nữa, chỉ ngửa mặt lên, nở nụ cười yếu ớt thoáng vẻ cô liêu.
Danh Sách Chương: