• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vệ Trường Hiên kinh ngạc nhìn y thật lâu, rồi mới lắc đầu, "Ta cũng không cho rằng mình có thể dùng tính mạng uy hiếp ngươi. Huống chi ta biết rất rõ khát vọng trong lòng ngươi. Ngươi muốn tiến đến vị trí tối cao, khiến người trong thiên hạ đều quỳ dưới chân mình. Có lẽ đây là nguyện vọng duy nhất trong đời ngươi, ta sẽ không ngăn cản, cũng không thể ngăn cản." Nói rồi, chàng thở dài, "Ta nhớ khi còn nhỏ, nghĩa phụ từng nói với ta, 'thân làm nam nhi sinh ra trong trời đất, mỗi một hành động đều không được thẹn với thiên địa.' Lời này cả đời ta không dám quên. Trước mắt, quốc nạn ập đến, nếu ta không đi thì từ nay về sau sẽ hổ thẹn với lương tâm, không còn mặt mũi nhìn đời."
Nhận ra sự kiên quyết trong lời chàng, Dương Diễm biến sắc. Y cắn môi đến trắng bệch, tựa như sắp chảy máu, "Vệ Trường Hiên, ngươi đừng ép ta. Ngươi biết ta sẽ không cho phép ngươi đi. Bây giờ ta có thể hạ lệnh phế bỏ chức quan của ngươi, tống giam ngươi lại cho tới khi mọi chuyện kết thúc."
Vệ Trường Hiên im lặng. Chàng cắn răng, lặng lẽ cười, "Ngươi đương nhiên có thể bắt giam ta, thậm chí làm giống những điều mà phụ vương và ông ngoại ngươi từng làm với cha ta, giết bỏ ta."
Dương Diễm ngẩn người, bỗng hét lớn, "Ngươi câm miệng!" Trán y nổi đầy gân xanh, lồng ngực phập phồng không thôi, "Hóa ra ngươi vẫn luôn ghi hận việc này. Thực ra trong lòng ngươi rất căm hận phụ vương và ông ngoại ta đúng không?"
Vệ Trường Hiên không biện bạch, hẳn cũng phẫn nộ tột cùng, hơi thở hết sức nặng nề.
Dương Diễm chỉ cảm thấy đáy lòng rét lạnh, nước mắt dường như không thể nào kiềm chế nổi, lặng lẽ trào ra. Y lẩm nhẩm, "Lúc trước ngươi từng nói việc này không liên quan đến ta nên sẽ không oán hận ta, nhưng ngươi rõ ràng luôn hân ta! Ta biết, phụ thân ngươi vĩnh viễn là tường rào chắn ngang giữa ta và ngươi. Dù chúng ta có che giấu thế nào cũng là lừa mình dối người mà thôi." Y nâng tay áo, cố sức lau nước mắt nhòe nhoẹt, giọng vô cùng nhỏ, "Vệ Trường Hiên, ta sẽ không giết ngươi, cũng không tước chức quan của ngươi. Ngươi muốn đi đánh giặc, muốn chịu chết thì đi đi. Ngươi nói đúng, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi."
Trong lòng yên lặng như tờ, không phát ra một âm thanh nhỏ, rồi chợt có tiếng kim loại vang lên. Dương Diễm không nhìn thấy cũng biết Vệ Trường Hiên đã bỏ thanh chủy thủ trong lồng ngực xuống. Cuối cùn, tiếng chân Vệ Trường Hiên vang bên cạnh y, hướng ra cửa, cuối cùng chỉ nói một lời, "Dã Hề, bảo trọng nhé."
Sau khi tiếng chân rời Mặc Tuyết các hồi lâu, Dương Diễm dường như mất hết sức lực, đầu gối mềm nhũn, ngã bệt xuống đất. Y mò mẫn nhặt thanh chủy thủ lên, trên đó vẫn còn vương hơi ấm từ lồng ngực Vệ Trường Hiên. Y còn nhớ một buổi chiều nọ, hai người ngồi sóng vai nhau trên bậc cầu thang cao nhất ở Mặc Tuyết các. Ánh tà dương từ cửa sổ rọi xuống, chiếu lên vai Dương Diễm một làn hơi ấm. Một bàn tay y chầm chậm lướt trên những trang sách khô khan, tay còn lại đặt ở bên cạnh, được Vệ Trường Hiên nắm lấy.
Vệ Trường Hiên lại tùy tay lật xem một cuốn binh thư ở tàn thư các. Chàng đọc rất nhanh, tiếng giấy soàn soạt liên tục. Ngay cả Dương Diễm cũng không biết chàng đọc có hiểu gì không, chỉ biết cuối cùng mình chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cuốn sách trên đầu gối nữa. Thời gian buổi chiều nhanh chóng trôi qua, y chỉ có cảm giác bàn tay kia bao bọc lấy mình. Lòng bàn tay Vệ Trường Hiên ấm áp, có lớp chai mỏng. Khi ấy y cảm thấy rất rõ ràng, còn giờ chỉ như một giấc mộng.
Y siết chặt thanh chủy thủ, càng lúc càng chặt, rồi ôm ghì nó vào ngực. Hơi lạnh của kim lại xuyên thấu lồng ngực y, khiến y đau đớn thở dốc.
"Cữu cữu." Độc Cô Hoàng loanh quanh ngoài cửa thật lâu, cuối cùng cũng quyết định xông vào. Thấy Dương Diễm ngồi quỳ trên mặt đấy, hắn trợn mắt kinh ngạc, "Cữu cữu sao vậy? Người cãi nhau với Vệ tướng quân à? Ban nãy ngài ấy vội vã rời khỏi đây, sắc mặt không tốt lắm...."
Dương Diễm chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói.
Độc Cô Hoành bị y dọa sợ, cúi xuống nhìn thì thấy sắc mặt Dương Diễm trắng như giấy, thân thể co cắp tựa như mảnh lá giữa gió đông. Hắn chưa từng thấy cữu cữu của mình như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ thong dong bình tĩnh thường ngày, mà vô cùng yếu đuối tội nghiệp, giống đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Cữu cữu...." Độc Cô Hoành khẽ gọi mấy tiếng, chậm rãi đỡ y dậy.
Thân nhiệt của thiếu niên rất cao, nhưng Dương Diễm vẫn run rẩy không ngừng. Y nhắm nghiền mắt, vươn tay đẩy cánh tay của đứa cháu, "A Nhĩ Thái, con đi ra đi. Để ta yên tĩnh một lát."
Mười bốn tháng năm, tại Hàm Thần điện, Kiến An.
Vĩnh An đế đang ngủ say thì sực tỉnh. Vị phi tử bị hắn làm giật mình thức giấc đang định nũng nịu trách móc, lại nghe thấy tiếng nội giám kinh hãi kêu lên, "Hoàng thượng, Tây Bắc báo tin khẩn cấp, nói quân Yến Ngu đánh vào!"
"Cái gì?" Dương Giải đột nhiên ngồi dậy, xốc màn lên. Vẻ mặt nội giám vô cùng thảm thiết, dâng chiến báo dính máu lên. Dương Giải không có tâm trạng mà ghê tởm, mở cuốn giấy nhớp nhúa ra. Vừa thấy nội dung bên trong, sắc mặt hắn tái mét, vội quát, "Mau, triệu tập quần thần, đến thiên điện nghị sự!"
Non nửa canh giờ sau, các vị quan viên đều có mặt trong đêm. Bọn họ vội vàng chạy tới, quần áo không chỉnh tề, ai nấy đều buồn ngủ, ỉu xìu đứng trong thiên điện của Hàm Thần điện.
Hoàng đế chỉ mặc thường phục, tóc cũng không búi đàng hoàng, nâng tay lên lệnh cho nội giám đọc chiến báo.
"Những ngày gần đây, hai mươi vạn đại quân Yến Ngu chia thành hai đường, trong năm ngày đã phá được Bàn Môn quan, Vân Hạp quan, đột nhập vào nội cảnh Đại Chiêu hơn hai trăm dặm. Nếu công phá được Lũng Châu thì sẽ đánh tới Kiến An, Đại Chiêu lâm nguy!"
Bỗng nhiên nghe được tin này, quần thần đều vô cùng kinh hãi. Có người lắp bắp hỏi, "Người Yến Ngu sao lại ồ ạt xuống đây? Chắc hẳn chúng đã có mưu kế từ trước, giờ phải mau cử quân ngăn địch!"
"Nào còn quân mà ngăn địch nữa. Bây giờ thành trì trống hoác, Lũng Châu chỉ có ba vạn nhân mã, ngăn sao được thiết kỵ Yến Ngu?" Người vừa nói là Binh bộ thị lang. Hắn quỳ xuống, thấp giọng thưa, "Hoàng thượng, thần tình nguyện dẫn mười vạn cấm quân đến Lũng Châu trợ chiến."
"Vớ vẩn! Bây giờ kẻ địch hung hãn, cấm quân phải phòng thủ kinh sư, bảo vệ sự an nguy của hoàng thượng. Nếu tùy tiện rời kinh, kẻ địch nhân cơ hội đánh vào đô thành thì làm sao?" Ung vương Dương Lâm quát lớn, rồi khom người nói, "Hoàng thượng, quân Yến Ngu dũng mãnh, chỉ e khó mà ngăn cản, chi bằng hãy nghị hòa. Bọn chúng ánh mắt thiển cận, chỉ cần đưa ra chút đất đai, bảo bọn họ lui binh là được."
"Hoàng thượng, vạn lần không thể !" Một vị lão thần bước ra khỏi hàng, "Bản tính Yến Ngu tham lam vô độ, khác gì loài lang sói. Mấy năm nay chúng liên tục đánh chiếm, bởi vì lúc trước triều ta tiến cúng cho chúng nhiều lợi lộc. Lần này lại mở lệ cắt đất đai cho chúng thì người Yến Ngu có thể từ cực Bắc xuống Trung Nguyên, tiến gần trung tâm lãnh thổ của Đại Chiêu, hậu hoạn khó lường."
Lễ bộ thượng thư Thang Trí Viễn cũng tiến lên nói, "Thần cho rằng cắt đất không ổn, chi bằng nghĩ cách ngăn địch mới là chính xác." Hắn do dự một hồi rồi nói, "Nhưng mà cấm quân kém cỏi, không thể đánh lại đội quân hổ báo của Yến Ngu. Theo tình hình trước mắt, vẫn nên tập kết đại quân Đông Hồ ở Hà Tây đi kháng địch là ổn thỏa nhất."
Hắn vừa dứt lời, người khác liền phụ họa, "Không sai. Quân Đông Hồ thường giao chiến với Yến Ngu, có thể chống chọi được."
Binh Bộ thị lang Diêu Thiếu Cầm có chút lúng túng, "Nhưng nếu không có thủ lệnh của Tây Bắc đại đô hộ là Mục vương điện hạ quân Đông Hồ thì khó mà điều động."
Việc này các vị đại thần đều rõ, nhưng Mục vương cáo bệnh đã lâu, một năm chưa vào triều. Ai cũng đoán giữa điện hạ và hoàng thượng có hiềm khích gì đây, cho nên không dám lớn tiếng trước mặt hoàng đế. Vĩnh An đế triệu tập quần thần để bàn cách ứng phó với đại họa, không ngờ nói qua nói lại một hồi vẫn vòng về Mục vương. Trong lòng hắn căm tức, nhưng không tiện nói ra, chỉ đàng cau mày in mặng. Một hồi lâu sau, hắn mới ủ rũ ngáp một cái, "Nếu các khanh không có kế sách gì tốt thì lui trước đi."
Sau khi đám thần tử đi rồi, Vĩnh An đế mới nghĩ ra điều gì, gọi Binh bộ thị lang đến, "Thiếu Cầm, chiến báo từ Lũng Châu truyền đến. Nhưng trẫm nhớ Lũng Châu tiết độ sứ tuổi cao sức yếu, sao có thể vững vàng thủ thành kháng địch. Chẳng lẽ trước nay trẫm vẫn luôn nhìn nhầm?"
Diêu Thiếu Cầm lắc đầu, "Hoàng thượng không lầm đâu ạ. Lũng Châu tiết độ sứ Hồng Tung đã bỏ chạy ngay sau khi quân Yến Ngu đánh vào Hà Tây. Người thủ thành Lũng Châu lúc này là Hoài Hóa tướng quân Vệ Trường Hiên. Sau khi Hồng Tung bỏ thành, lính trong thành cũng đào tẩu hơn nửa. Hiện giờ ba vạn quân trong thành cũng là do Vệ tướng quân tập kết lại cả."
Vĩnh An đế vô cùng ngạc nhiên, "Trẫm chưa từng lệnh cho hắn, vì sao hắn lại đến Lũng Châu? Hơn nữa quân Yến NGu mới chỉ đến xâm lược có mấy ngày, sao hắn nhanh chóng tập kết binh mã được như thế?"
"Chuyện này thần cũng không rõ, nhưng Vệ tướng quân vô cùng dũng mãnh. Ba vạn nhân mã mà chống đỡ lại được hai mươi vạn thiết kỵ Yến Ngu." Diêu Thiếu Cầm thấp giọng thở dài, "Nhưng chỉ e trận này lành ít dữ nhiều."
Tuy Vĩnh An đế không hiểu chiến sự nhưng cũng biết lợi hại. Hắn chậm rãi vỗ tay vịn long ỷ, thở dài, "Vệ khanh trung nghĩa. Nếu lần này hắn lấy thân đền nợ nước, đợi khi chiến chinh qua rồi, trẫm hậu táng hắn bằng quốc lễ."
Khi Bộ binh thị lang cáo lui thì đã canh tư. Đám nội thị mời hoàng đế về điện nghỉ ngơi. Hoàng đế lại không đứng dậy. Hắn uể oải dựa vào ghế, đôi mắt tỉnh táo lạ thường.
Nội giám Hoài Hỉ mang cẩm bào thêu long văn tới, rón rén khoác thêm cho hoàng đế, "Đêm khuya sương lạnh, hoàng thượng mệt nhọc vì quốc sự, phải bảo trọng thân thể."
Hoàng đế còn chẳng buồn nhấc mắt lên, hất áo xuống đất.
Nếu là cung nhân khác thì sẽ hiểu lúc này long nhan giận dữ, sẽ vội vàng lảng tránh. Nhưng Hoài Hỉ được thăng là nội Thường thị, đương nhiên không giống kẻ bình thường. Gã nhặt cẩm bào lên, nhân cơ hội ghé sát bên chân hoàng đế nói nhỏ, "Hoàng thượng đang lo lắng việc điều binh sao?"
Dương Giải bấy giờ mới nhìn gã một cái, "Sao, ngươi có lời muốn nói?"
Hoài Hỉ vội vàng cúi đầu, không dám đối mặt với hoàng đế, "Nô tài kiến thức nông cạn, nếu có gì sai, xin hoàng thượng thứ tội."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, không buồn đáp.
Hoài Hỉ cúi đầu chậm rãi nói, "Hoàng thượng, Mục vương điện hạ nhâm chức Tây Bắc đại đô hộ, nắm quyền điều hành quân Đông Hồ trong tay. Nhưng khi đất nước nguy nan y lại cáo ốm, không điều binh mã, cũng không màng đến an nguy của hoàng thượng. Một khi đã vậy, sao hoàng thượng không viện lý do này mà tước binh quyền của y?"
Dương Giải lạnh mặt, "Tước binh quyền?"
"Vốn dĩ bình quyền là do hoàng thượng trao cho y, chẳng phải quay về tay hoàng thượng thì ổn thỏa hơn sao?"
Hoàng đế đang bình tĩnh, bỗng nhiên cười lạnh. "Được, nói hay lắm."
Hoài Hỉ vui sướng đang định dập đầu thì bỗng bị đá một cú văng ra ngoài. Gã hoa mày chóng mặt bò lên thì thấy sắc mặt Vĩnh An đế xanh mét, nổi giận lôi đình.
"Lúc trước chính tên nô tài ngươi xúi giục trẫm, khiến trẫm và Mục vương bất hòa. Nay ngươi lại bảo trẫm tước đoạt binh quyền của Mục vương. Nếu trẫm thậm sự hoa mắt ù tai mà nghe theo ngươi thì không biết lũ Đông Hồ kia còn thác loạn thế nào. Ngay cả Tả Hữu Kiêu vệ trở trong thành cũng toàn người của chúng. Loại giặc ngoại xâm như Yến Ngu đã đủ khiến trẫm đau đầu, giờ ngươi còn muốn gây thêm nội loạn? Ngươi nghĩ giang sơn của trẫm yên ổn quá rồi à?"
Thấy hoàng đế giận ngút trời, Hoài Hỉ sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt ròng ròng, "Nô tài nói linh tinh, xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng khai ân!"
Hoàng đế không chút lưu tình, phất tay, "Lôi tên nô tài này ra ngoài, đánh chết."
"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!" Hoài Hỉ gào khản cổ họng, nhưng mau chóng bị lũ nội thị bịt miệng khiêng đi.
Tiếng hét thảm cùng tiếng gậy gộc nặng nề vang vọng khắp Hàm Thần điện. Đám cung nữ bên trong sợ đến trắng mét mặt mày, không dám thở mạnh. Vĩnh An đế làm ngơ, quay sang mã Lương Thuận. Mã Lương Thuận hiểu ý, theo hoàng đế vào góc thiên điện vắng vẻ.
"Lần này, bằng bất cứ giá nào trẫm cũng phải tự mình đến Mục vương phủ mời y." Hoàng đế chắp tay sau lưng, nhìn sắc trời âm u ngoài cửa.
Mã Lương Thuận hơi giật mình, liền thấp giọng nói, "Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, hạ mình đến phủ Mục vương đã là hết mức. Nếu Mục vương vẫn không chịu về triều, chẳng lẽ lại không nể mặt hoàng thượng. Đến lúc đó, dù giáng tội hay không cũng rất khó coi. Hành động này không ổn đâu ạ."
Hoàng đế giật mình, thở dài, "Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào? Bây giờ không giết được y, không động được y, không dỗ được y. Chẳng lẽ trẫm cứ phải giằng co với y thế này, chờ đến khi quân Yến Ngu đánh vào thành đô hay sao?" Hắn quay đầu giận dữ nói, "Lức trước ngươi hầu hạ bên cạnh y, hiểu tính nết y phần nào. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng sao?"
Mã Lương Thuận sợ bị giận cá chém thớt, cuống quýt quỳ xuống lắp bắp, "Nô tài....có ý kiến này, nhưng không biết có hữu dụng không."
"Nói!"
"Lúc trước, khi Mục vương ở lại Văn Hoa các, đã từng có duyên gặp thái tử điện hạ mấy lần. Mục vương dường như khá để tâm đến thái tử. Chi bằng để thái tử điện hạ tới phủ mời Mục vương một chuyến xem sao." Mã Lương Thuận ngập ngừng, cười lấy lòng, "Nói lời bất kính, thái tử dù sao cũng là vãn bối, dù không mời được y cũng không xem là mất mặt."
"Hủy Nô sao?" Vĩnh An đế có chút kinh ngạc nhướn mày, "Thường ngày nó lúc nào cũng khúm núm nhút nhát, đâu có chỗ nào hơn người, hoàn toàn chẳng bằng tam hoàng tử lanh lợi. Sao Mục vương lại để mắt đến nó?"
Hắn cũng chẳng buồn nghĩ thêm, phất tay nói, "Thế thì truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho thái tử đến Mục vương phủ, dùng lễ trọng phụ* để mời Mục vương về triều, bàn bạc đối sách."
*Trọng phụ : Cha nuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK