Cậu ta lấy hơi rồi lại nói: "Nghe nói hình như là vì Nguyễn Quốc Bảo thích đại ca Đỗ!"
Thế Minh ngơ ra, Đông Thắng nhanh nhảu hỏi: "Đại ca Đỗ là nữ à?"
Tuấn gật đầu: "Đúng thế! Đừng tưởng nữ mà dễ động vào, ghê phải vía! Ba năm thằng con trai cũng không là đối thủ của cô ta, hình như cô ta còn quen biết với Thanh Bang nữa. Nghe nói là tình nhân của đại ca Thanh Bang, cũng không biết thật hay giả nữa?"
Đông Thắng nghe vậy, cảm thấy mơ màng, vỗ vỗ đầu:
"Choáng thật đấy, phức tạp. Anh Minh nghĩ đi, em chịu rồi."
Tuấn cười, nói với Lê Thế Minh:
"Anh Minh, anh Hổ là tên đàn em đắc lực nhất của đại ca Đỗ, không ngờ lại bị anh đánh vài chiêu đã gục, nhưng nếu để đại ca Đỗ biết chuyện này thì chắc chắn không xong với ả ta đâu, anh Minh phải cẩn thận."
Thế Minh cúi gằm đầu không nói gì, chỉ nghĩ trong lòng. Đông Thắng nghe vậy thì khó chịu:
"Điên à? Binh đến tướng chặn, nước đến thì tao ngăn! Tao lại chẳng tin một đứa con gái lại đánh qua bọn con trai!"
Tuấn cười khổ: "Anh tưởng bọn em bằng lòng làm tay sai cho một đứa con gái à? Toàn là bị ép cả đấy! Nói thế nào nhỉ? Một câu thôi, ả ta không phải dạng vừa đâu. Đến lúc gặp rồi sẽ biết."
Sau đó cậu ta ngẩng đầu lên, nói với Đông Thắng như đang nói với chính mình:
"Cô ta như một bông hồng đen đẹp đẽ kiêu sa, gai có độc!"
Thế Minh biết sau khi đại ca Đỗ qua lại với Thanh Bang thì máu trong người cũng sôi sùng sục lên.
Thế Minh lên tiếng: "Nếu một bang phái nhỏ do một đám là hội bạn bè thân thiết lập thành hội, chúng chọc phá đầu đường xó chợ mà không chịu thiệt hay bị lợi dụng gì thì chắc chắn bang phái này thuộc mấy kiểu người dưới đây:
Một: Loại người thích gây chuyện: Loại người này rất thích gây sự, chúng cứ tham gia vào bang phái nào thì bang phái đó cũng đi đánh nhau cực kì nhiều. Nhóm chúng ta cũng có một người điển hình là Đông Thắng, tình tính nóng nảy, không nói đâu xa sáng nay chỗ nhà xe, chưa nói vài câu đã đánh nhau rồi.
Hai: Loại thích ra tay trước: Những người tấn công trước luôn có một số lợi thế về khí thế và chiến thuật, đa số những kẻ bị động đánh trả lại đều chịu thiệt. Mà tao chính là loại người như vậy, đã không đánh nhau thì thôi, mà đã đánh thì phải ra tay trước. Không quan trọng thể diện, mất mặt đã làm sao? Thể diện có mài ra ăn được không?
Ba: Loại liều mạng, mặc cho đối phương có bao nhiêu người cũng không ngán: Nếu nó là thằng can đảm nhất khi đánh nhau, không bao giờ sợ kẻ địch đông, chúng nó hùng hổ như một con thú. Cho dù đối phương có lớn mạnh thế nào thì chúng nó cũng rất bình tĩnh, mặt không biến sắc nhào tới. Kẻ mạnh thật sự thì không sợ kẻ địch đông, càng đông càng hưng phấn.
Bốn: Loại cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu: Ví dụ như những người từng nhập ngũ, sức mạnh và độ chuẩn xác khi ra tay của bọn họ khác xa với người bình thường, vì bọn họ đã từng học các khóa học về cơ thể, món đánh một cách bài bản, biết rõ từng điểm yếu trên cơ thể, nếu không phải thù hằn kẻ địch thì lúc đánh nhau bọn họ sẽ nương tay, kiến thức bọn họ được học trong quân đội đều là một chiêu lấy mạng, mà loại người này chúng ta không có.
Năm: Loại người có thể đàm phán: Các thế lực trong thành phố của chúng ta rất ít khi đánh nhau một lần là xong chuyện, hơn nữa càng không mấy ai chủ động báo cảnh sát, thường thì phải đánh nhau từ ba đến năm lần, thậm chí là nhiều hơn thì mới có một bên thiệt hại nặng nề và nhận thua, sau đó là đàm phán, kết quả đàm phán thường là: Bên thua bỏ ra tiền thuốc thang và nhả ra một phần địa bàn cho bên thắng, xong xuôi việc ai đứa nấy làm. Cho đến khi một bên hoàn toàn biến mất thì thôi. Trong quá trình đàm phán, việc có thể giành được bao nhiêu lợi ích về cho bên mình là vô cùng quan trọng."
Nói đến đây, Thế Minh dừng một lúc, đôi mắt híp lại:
"Thế nên đây chính là nguyên nhân tao bảo chúng mày đi học, nếu không đến lúc đi đàm phán lại ngồi như trời trồng ở đấy không nói được một câu nào ra hồn. Vừa mở miệng đã" ahihi "lại để người ta chê cười cho."
Đông Thắng bĩu môi, đánh nhau cho bớt phiền phức, đàm phán chẳng thú vị mẹ gì. Nhưng cậu ta cũng không dám lớn tiếng, chỉ lẩm bẩm mấy tiếng.
Thế Minh chống tay lên trán, thở dài:
"Dân giàu nước mạnh cốt ở dân. Không vì lẽ sống ở thời bình mà quên đi chiến tranh. Nếu đàm phán, chúng ta có thể nghỉ ngơi dưỡng sức để sau này tiếp tục chiến đấu, đánh nhau chỉ khiến các anh em mệt bò ra, hiểu rồi chứ? Rõ ràng, hai bên đó đều không có người biết đàm phán, nhưng mà.."
Thế Minh dang hai tay ra: "Bây giờ chúng ta cũng không có."
Bây giờ Tuấn mới thực sự tò mò về Lê Thế Minh. Cậu ta nói với Lê Thế Minh:
"Nhưng đại ca Đỗ rất đáng gờm, nếu đấu với cô ta, cho dù có thắng thì cũng sẽ mất nhiều hơn được. Hay là.."
Nói đến đây, Tuấn ngừng lại, thầm nghĩ dù sao mình cũng mới theo chân Lê Thế Minh, hơn nữa còn phản bội bên kia để qua đây, không biết Thế Minh có thể nghe ý kiến của cậu ta không nữa.
Thấy Thế Minh bảo nói tiếp, cậu ta mới mấp máy môi nói:
"Nếu như có thể khiến đại ca Đỗ và Quốc Bảo nảy sinh mâu thuẫn. Chúng ta ở giữa nhìn chúng nó tàn xác lẫn nhau, chúng ta sẽ hưởng được không ít lợi lộc, ít ra cũng không cần phải lo phe ta có thêm hai kẻ địch nữa!"
Thế Minh nghe xong thì gật đầu, cảm thấy tên học sinh trông không mấy nổi trội này cũng có chút đầu óc, xem như là cậu đã kéo đúng người về phe, bây giờ cậu chỉ thiếu những người như vậy thôi.
Nghĩ vậy, cậu mỉm cười quay sang nói với Tuấn: "Mày vừa nói khả năng Nguyễn Quốc Bảo đã phải lòng đại ca Đỗ sao? Sao làm cho hai đứa nó xảy ra mâu thuẫn được?"
Tuấn mỉm cười, tự tin nói: "Em ở trường P cũng sắp hai năm rồi, cũng gọi là hiểu qua về con người Bảo. Bảo rất nghĩa khí, nếu không có đầu óc thì không thể nào có quy mô như hiện giờ được. Cũng vì nó kết giao tốt, lại hay ra tay giúp đỡ bạn bè nên mới có một đám anh em sống chết đi theo nó. Có vài thằng là bạn tốt của nó, nếu chúng ta có thể tống bọn nó vào bệnh viện, mà để nó nghĩ rằng là do đại ca Đỗ làm.."
Tuấn ngập ngừng, thấy Thế Minh đang lắng nghe nghiêm túc, thì cậu ta mới nói tiếp: "Với tính của Bảo mà, cho dù có thích đại ca Đỗ đến mức nào thì cũng sẽ tính sổ với cô ta!"
Thế Minh không nói gì, cúi đầu suy nghĩ gần năm phút đồng hồ.
Đến cả loại người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như Đông Thắng cũng cảm thấy cách này vô cùng hay, cậu ta kéo kéo Tuấn gật đầu liên tục rồi vỗ vai đối phương, ra dáng nói:
"Ừm, người anh em quả nhiên cũng rất gì và này nọ đấy!"
Tuấn cũng có thiện cảm với tên béo tính tình hào sảng này, khiêm tốn nói:
"Mấy cái này là tao nghĩ bừa vậy thôi, không có gì ghê gớm cả."
Người thông minh chưa chắc đã thích người cũng thông minh giống mình, nhưng thường thì sẽ không bài xích những người đầu óc đơn giản. Bởi vì bọn họ thông minh!
Thế Minh nghe lời mà Tuấn nói, thấy cũng có lí, nhưng mà..
Thế Minh từ tốn nói: "Cho dù cách này có thật sự thành công, khiến cả Quốc Bảo và đại ca Đỗ đều thiệt hại, nhưng như vậy thì bên Thanh Bang cũng sẽ gia nhập.. Thật ra tao không thèm để mắt đến thế lực của Quốc Bảo và đại ca Đỗ, người thật sự khiến tao e dè là Thanh Bang, cách này không có chút bất lợi nào cho Thanh Bang, nếu chuyện mà bại lộ thì không chỉ khiến hai thế lực này trở thành kẻ địch của chúng ta, mà còn khiến Thanh Bang cũng sẽ đối phó với chúng ta.. dù gì tai mắt khắp nơi."
Thế Minh không muốn đả kích Tuấn, nên vỗ vai cậu ta an ủi nói: "Thật ra cách này của mày không tệ, nhưng sau này phải nhìn xa ra một chút. Đừng để lợi ích che mờ con mắt! Phải nhìn rõ xem đâu mới là kẻ địch thật sự của mình!"
Nghe lời Thế Minh nói, lưng Tuấn đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu ta luôn cho rằng mình rất thông minh, nhưng nghe những lời này rồi mới cảm thấy đúng là có rất nhiều điểm bất ổn.
Tuấn cung kính khom mình với Lê Thế Minh:
"Cảm ơn những lời này của đại ca để em biết được mình có rất nhiều thứ cần phải học hỏi, sau này em sẽ cố gắng hơn nữa, chắc chắn sẽ không để anh thất vọng!"
Thế Minh thân thiết kéo tay Tuấn nói: "Người anh em tốt, sau này chúng ta sẽ cùng xông pha trên chiến trường nữa. Haha."
"Vâng!" Tuấn trịnh trọng gật đầu.
Thế Minh buông tay ra, đi ra bên ngoài, ngẩng đầu lên trời nói: "Chúng mày biết không? Tao không mong nắm quyền lực trong tay, không thích tiền chất thành đống, cũng không quan tâm sau này cơ ngơi sự nghiệp thế nào, tao không quan trọng kết quả, cái tao quan tâm là quá trình. Một quá trình mà có thể khiến người ta thót tim và cảm thấy máu lạnh khi tranh bá đoạt quyền. Đây mới là thứ tao muốn có được nhất. Cái cảm giác đó có lẽ cũng giống như một con chim tung bay trên bầu trời rộng lớn, không có gì có thể trói buộc đôi cánh của nó, cúi đầu là có thể nhìn thấy mọi thứ phía dưới mình, tất cả những thứ này để mà nói bây giờ thì vẫn còn quá sớm, nhưng tao hứa với chúng mày, ngày này chắc chắn sẽ không đến quá muộn!"
Thế Minh nói giọng vừa đủ nghe nhưng mỗi một người ở đây đều có thể nghe rõ từng chữ, mặt trời mọc chiếu rọi tia sáng lên người cậu, mọi người chỉ thấy vầng sáng trên người cậu.
"Anh Minh, anh nói gì nghe kì cục thế! Em nghe xong chẳng hiểu gì sất cả?"
Đông Thắng xoa xoa đầu, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Thế Minh bật cười, cậu cũng không biết sao mình lại nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, xem ra cậu thật sự đang thay đổi từng ngày, ở bên đám thanh niên nhiệt huyết này, tính khí của cậu của đã có sự thay đổi khá lớn so với trước kia, nhưng cậu cũng không cảm thấy sao cả, bởi vì cuộc sống hiện giờ của cậu rất vui vẻ, cũng rất trân trọng tình nghĩa anh em của chúng nó đối với mình.
Buổi chiều, Thế Minh và Đông Thắng đi thăm những anh em bị thương, Long và Văn Cường đều ở đó, tìm hiểu tình hình thì được biết có năm người nhập viện, nhưng không nghiêm trọng lắm. Lúc này Thế Minh mới yên tâm.
Long gợi ý, nếu không có việc gì thì bốn người họ có thể đi đánh bi-a, tuy Thế Minh không thích thú gì mấy trò bi-a nhưng cũng không nỡ để mọi người mất hứng, nên cậu vẫn gật đầu.
Long liền nói: "Em không cùng đội với anh Minh đâu, nói trước rồi đấy nhé."
"..."
"..."
Thế Minh và những người còn lại đều cạn lời.
Lần đầu tiên Long gặp Lê Thế Minh, cậu ta vẫn nhớ rõ hình như anh Minh chả đánh trúng quả nào vào lỗ, chuyện cũ như hiện rõ ngay trước mắt..
Giọng nói đầy bất mãn của Đông Thắng vang vọng khắp hành lang bệnh viện: "Này! Sao lại bắt tao chung đội với anh Minh?"
Long và Văn Cường đồng thời nói: "Bởi vì mày là người chơi giỏi nhất ở đây!"
"Ừm! Cũng đúng!.. Này này này! Hình như tao chưa bao giờ thắng chúng mày mà!"
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Thế Mình không đi xe đạp nữa mà chạy bộ đến trường. Minh cảm thấy những đối thủ của mình càng ngày càng đáng gờm rồi, cơ thể mà không khỏe mạnh cường tráng là không ổn. Từ nhà cậu đến trường chỉ có hai cây số, Thế Minh vừa chạy vừa đấm vào không khí, mệt rồi thì lại đi bộ vài bước để nghỉ ngơi.
Lúc đến trường học thì người cậu đã ướt như chuột lột. Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt, lúc đến trường còn chào hỏi mấy chú bảo vệ.
Chú bảo vệ vẫy tay với cậu: "Này nhóc, sao toàn mồ hôi thế, mau vào lớp ngồi quạt đi, đừng để cảm lạnh!"
Thế Minh gật đầu mỉm cười rồi chạy về lớp. Đang chạy thì có tiếng động cơ xe truyền đến phía sau.
"Không phải chứ!"
Thế Minh nhảy sang một phía theo phản xạ. Một chiếc mô tô dừng lại bên cạnh cậu.
"Này, sao lại là cậu em thế! Có thói quen đi giữa lòng đường à?"
Thế Minh quay lại nhìn, không khỏi bật cười. Người lái xe chính là người suýt đâm trúng cậu hôm qua, là một chị khóa trên rất xinh đẹp. Thế Minh gật đầu, cười nói:
"Em chào chị!"
Cô gái lái xe mặt ửng hồng hai má, cười tươi: "Trí nhớ của mày cũng tốt phết nhỉ!"
Thế Minh cố ý quan sát cô gái này một lượt từ trên xuống dưới, dưới cái nhìn thiêu đốt của cậu, cô gái ngại ngùng, kiêu ngạo nói:
"Này, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?"
Thế Minh "tủi thân" nói:
"Chính vì chị rất xinh đẹp nên mới khiến người ta khó mà quên được đó! Chứ không phải trí nhớ của em tốt đâu."
Thật ra đây cũng là lời nói thật lòng của cậu, một cô gái xinh đẹp như vậy đúng là khiến người ta khó mà quên nổi.
Cô gái đỏ ửng mặt, hừm, xem như cậu dẻo miệng, không nói chuyện với cậu nữa. Cô gái leo lên xe, "bai bai" một tiếng, Thế Minh chưa kịp nói gì thì cô đã lái đi rồi. Đi được một đoạn, cô quay đầu lại hét lớn:
"Chị tên là Đỗ Tuệ Phương!"
Giọng nói của cô gái vang lên bên tai Lê Thế Minh: "Tuệ Phương, cái tên thật hay!"
Nhìn bóng lưng khuất xa dần, khuôn mặt nữ thần, thân hình bốc lửa, tính cách lại như một nam nhi. Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu: Cô gái này chắc không phải đại ca Đỗ đấy chứ? Thế Mình lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này đi, thầm nói, trên đời này có biết bao nhiêu là người họ Đỗ, không trùng hợp đến vậy đâu! Không biết tại sao mà Thế Minh lại rất mong cô gái này không phải đại ca Đỗ.