Không có cảm giác đã chạm vào nó, nhưng nó lại khẽ rung động.
Ta nói: “Nếu không thể tháo ra, ta cũng chỉ có thể để nó thắt chặt, nó thắt chặt như vậy rốt cuộc có kết cục như thế nào.” Nói cái gì là tiên khế tuyến, ta bị nó thắt chặt rất nhiều năm, không cảm thấy nó có tác dụng gì.
Hoành Văn nói: “Đúng là vì có kết cục, cho nên lúc trước Thiên Xu Tinh Quân mới giả vờ làm bộ như không quen biết ngươi, ở thiên đình luôn luôn lánh xa ngươi, lần đó muốn đánh ngươi xuống phàm giới cũng là vì muốn bảo vệ ngươi. Ta nhớ ta đã từng nói với ngươi, ta và Thiên Xu là tiên sinh ra ở thiên đình, trước khi chưa thành hình thì đã định ra phải đảm nhiệm chức vụ gì rồi. Cho nên ta chỉ có phong hàm, ngay cả một cái tên giống như phàm nhân cũng không có. Thiên Xu cũng giống như vậy, hắn từ nhỏ đã được định là phải chấp chưởng Bắc Đẩu cung, thân là Đế Tinh, cũng nhất định phải cùng Nam Minh Đế Quân tương hỗ soi sáng cho nhau.”
Ta nhất thời hiểu ra: “Ta hiểu được, nhưng ta chen vào giữa Thiên Xu với Nam Minh, phá đứt tiên khế tuyến của Thiên Xu và Nam Minh, rồi chính mình lại kết nối với Thiên Xu. Làm hai quân không thể tương hỗ soi sáng cho nhau.” Nhưng ta từ đầu tới cuối nửa phần cũng không cố ý muốn chen vào giữa họ, vì cái gì cái dây này nhất định phải buộc chặt lấy ta, không khoá chặt ta thì không được.
Hoành Văn cười khổ nói: “Nếu ngươi cố ý thì còn gọi là số mệnh sao, chỉ với việc viên tiên đan rơi xuống bị ngươi nhặt được. Ngươi phi thăng thành tiên, tiên khế tuyến không tan thành tro bụi thì không thể đứt. Thiên Xu Tinh Quân mặc dù cố gắng lánh xa ngươi, nhưng hắn và ngươi đều bị sợi dây tiên khế gắn kết, Nam Minh Đế Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng, Thiên Xu cùng Nam Minh dần dần bất hòa, khiến cho nhân gian liên tiếp sinh ra tai họa chiến tranh, các triều đại trong chớp mắt liền diệt vong, không thể vững chãi...... Vì thế đối với thiên đình mà nói, cái tiên khế tuyến này tuyệt đối không thể giữ lại. Nhưng muốn phá đứt nó, chỉ có thể để ngươi và Thiên Xu một trong hai phải tan thành tro bụi. Nếu ngươi là Ngọc Đế, giữa ngươi và Thiên Xu cả hai trong lúc đó, ngươi sẽ giữ lại người nào?”
Ta lập tức nói: “Thiên Xu.”
Hoành Văn ở bên cạnh nhìn ta. Ta giận dữ nói: “Tiếp theo không cần phải nói, ta có thể đoán được. Thời điểm Ngọc Đế hắn muốn ta tan thành tro bụi chính là trước khi ta quay về từ Pháp Đạo hội. Thiên Xu mới viện cớ muốn đẩy ta xuống hạ giới. Đã thế vì cái gì Ngọc Đế còn trù tính này nọ, nói cái gì là Nam Minh cùng Thiên Xu vì tư tình nên bị giáng xuống hạ giới, còn bảo ta đi thiết kiếp phá tan uyên ương.”
Hoành Văn nói: “Vừa nãy khi Mệnh Cách Tinh Quân nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho ta biết, duy chỉ có mỗi chuyện này lão lại ấp a ấp úng, ta vặn hỏi một hồi lão mới nói thật, chủ ý này vốn là của lão đề ra.”
Mệnh Cách lão nhân! Ta chỉ biết lão chuyện gì cũng đều thích trộn chung lại với nhau!!
Hoành Văn bất đắc dĩ nói: “Mệnh Cách lần này đều là có lòng tốt muốn cứu ngươi, ngươi trái lại nên tạ ơn lão. Ngươi ở thiên đình mấy năm nay, chúng tiên đều có chút giao tình với ngươi, không đành lòng thấy ngươi cứ như vậy bị tan thành tro bụi. Vì thế Mệnh Cách mới nói với Ngọc Đế, tuy rằng nghe nói tử kết của tiên khế tuyến không tan thành khói bụi thì không thể tháo bỏ, nhưng việc ngươi phi thăng thành tiên là ngoài ý muốn, mấy năm nay cũng không thấy ngươi và Thiên Xu sinh tình, nói không chừng còn có cách giải quyết khác. Lại vì nguyệt lão nói, hủy nhân duyên của người khác thập phần nghiệp chướng, vả lại tự cắt đứt nhân duyên sẽ bị báo ứng. Vì thế Mệnh Cách đã nghĩ ra cách như vậy, Thiên Xu nói với Ngọc Đế nguyện ý thử một lần. Nam Minh đối với Thanh Đồng và Lan Chi quá mức tàn nhẫn, đang có một khoản nợ phải trả. Vì thế, ngươi liền hạ giới một chuyến.”
Ta đã hiểu rồi, lần hạ giới này có đủ các nghi vấn đều vì muốn có thể tháo được cái dây này. Đan Thành Lăng chỉ là một phàm phu cư nhiên biết trộm tiên thảo cứu Mộ Nhược Ngôn, e rằng cũng do Mệnh Cách Tinh Quân nói cho hắn biết.
Ta nhìn lá sen xanh biếc như ngọc bích trong ao sen, Hoành Văn nói: “Ngươi nợ Thiên Xu, nợ không ít.”
Đỗ Uyển Minh, Thiên Xu Tinh Quân.
Ta bây giời hồi tưởng lại lúc trước, vẫn cảm thấy ta lúc ấy đối với Đỗ Uyển Minh kỳ thật không thể cho là tốt, đổi lại là người khác, ta cũng đối xử như vậy. Nhưng ta quả thật đã phá đứt tiên khế tuyến của hắn, cái dây tiên khế tuyến kia quả thật ở trên người ta, cuối cùng lại sinh ra tử kết.
Đỗ Uyển Minh đạm bạc dịu dàng, tướng mạo so với Thiên Xu Tinh Quân cũng không giống nhau. Ta vô luận như thế nào cũng không thể ngờ, hắn chính là Thiên Xu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lần này hạ giới một chuyến, ta đối với Mộ Nhược Ngôn làm biết bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức. Thiên Xu vì bảo vệ ta cam nguyện hạ giới chịu lịch kiếp, ta lại đối với hắn như thế. Trong lòng hắn bây giờ nghĩ ta như thế nào, ta nợ hắn rất nhiều nên trả như thế nào đây.
Hoành Văn vẫn không nói gì, cùng sóng vai ngồi bên ao sen cạnh ta. Ta lại nhìn nhìn lên tay rồi nói: “Không biết đem ngón tay bị sợi dây này quấn chặt đứt đi, tiên khế tuyến có phải sẽ không còn nữa hay không.”
Hoành Văn cười nói: “Ngươi nghĩ thật đơn giản, ta cũng muốn ngươi chặt đi. Nếu có thể chặt Ngọc Đế đã sớm chặt rồi. Không có ngón út, nó vẫn có thể thắt chặt ở chỗ khác. Trừ phi......”
Trừ phi tan thành khói bụi, để nó không còn chổ nào mà thắt chặt nữa.
Ta im lặng cười gượng hai tiếng. Cùng Hoành Văn cả hai đều không hề nói gì, chỉ ngồi im.
Một lát sau ta nói: “Ngọc Đế lệnh cho ta đến chỗ Mệnh Cách Tinh Quân, ta đến lúc phải đi rồi.” Từ bên cạnh ao sen đứng lên.
Hoành Văn nói: “Cũng được, ta nghe nói Tuyên Ly cũng bị đưa lên thiên đình. Ta đi xem hắn một lát.”
Sau khi hắn đứng dậy, ta nhìn hắn, lại không biết nói gì cho phải.
Hoành Văn nói: “Vậy thì chia tay ở đây.”
Ta nói: “Vậy thì chia tay ở đây.”
Ta nhìn Hoành Văn xoay người rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, trong nháy mắt cảm thấy giống như khi ta vừa mới lên thiên đình, cũng là từ xa nhìn thấy bóng dáng hắn, càng lúc càng xa.
Ta thổn thức hít hai khẩu khí lạnh, từ cổng sau vào phủ của Mệnh Cách Tinh Quân.