Người vận áo dài chói mắt nói: “Khụ, bằng không để ta mang về dưỡng đi, bây giờ một kiếp hay hai kiếp dù sao cũng không có cách khiến hắn có bộ dáng giống người được. Hắn ở trong phủ của ta, mấy ngàn năm có lẽ cũng có thể thành tiên.”
Ta kinh hãi, lão tử như thế nào có thể giống lợn nhà bị đem đi dưỡng được, việc này quả là vô cùng nhục nhã. Thân mình liền có thể chuyển động, ta lập tức vắt giò lên, co cẳng chạy.
Chạy một lúc, chạy đến đỏ mắt, không lưu ý chạy đến một vách đá nứt, lại không lưu ý thắng kịp lại. Dưới chân ta đã là một khoảng không, vèo một cái liền rơi thẳng xuống.
Ta đứng trên đầu phổ ở kinh thành, ngắm chợ hoa đâu đâu cũng thấy toàn hoa mẫu đơn.
Nghe nói hoa mẫu đơn có sắc đỏ thẫm là quý báu nhất, ta đã sống hai mươi năm rồi, chỉ thấy qua hoa màu đỏ tươi màu trắng màu lục, nhưng chưa thật sự thấy qua hoa màu đỏ thẫm. Hôm trước Mẫu Đơn Từ phái người gởi cho ta một tấm thiệp, nói rằng trong nhà hắn vốn có một gốc cây mẫu đơn đỏ thẫm, vốn là trân phẩm trân quý trong Hoằng Pháp Tự, trụ trì trước khi viên tịch đã tặng lại cho hắn, hôm nay nở hoa, đặc biệt ở trước Quốc Sắc Lâu của nhà mình mở hội ngắm hoa, mời ta đến thưởng thức.
Bổn thiếu gia vốn không thích mấy loại hoa cỏ này nọ, mặc kệ nó là màu đỏ hay màu lục, chẳng phải cũng đều là hoa cả sao. Bất quá ta gần đây thường đến Thúy Nùng Các ngồi, Oanh Nguyệt nói rằng nàng thích mẫu đơn, ta cứ đến hội ngắm hoa một chuyến, rồi mua một chậu mẫu đơn khiến nàng cười.
Hội ngắm hoa giờ thìn bắt đầu, ta tới hơi sớm, đi đến nơi khác dạo chơi một lúc, mãi mới quay trở lại, giờ thìn đã đến, trước đài hoa một khúc sáo được thổi lên một đoạn cầm được gảy ra, bên đài hoa có treo một chuỗi pháo, Mẫu Đơn Từ đưa tay châm ngòi nổ, sau khi bùm bùm bắn ra hết, lại gởi đến một đoạn từ (*một loại văn vần). Mẫu Đơn Từ vén ***g che lên, để chậu mẫu đơn kia của hắn xuất hiện.
Sắc hoa đỏ thẫm, trong nét kiều diễm mang theo nét lộng lẫy, quả nhiên là hoa đẹp.
Trong lòng ta thầm tán thưởng, nghe thấy trong đám người cũng có người tán thưởng một tiếng: “Hoa đẹp.”
Như có ma xui quỷ khiến, lúc này người trầm trồ khen ngợi nhiều vô số kể, thế nhưng ta chỉ nghe được tiếng nói này.
Thanh âm này mơ hồ khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc, dường như ta đã từng nghe qua rất nhiều lần. Ta nhìn vào trong đám người, trông thấy một người vận trường sam thanh sắc, đứng trong đám người đấy.
Hắn nghiêng người nhìn về hướng này, ta ngẩn người, cảm giác giống như toàn bộ người trong thị trấn này cùng với đóa mẫu đơn kia tất cả đều tiêu tan hết.
Trong khoảnh khắc chốc lát ấy, lại cảm thấy ta dường như đã từng quen biết với hắn.
Ta đi đến trong đám người đó, chắp tay với hắn: “Tại hạ Tần Ưng Mục, thỉnh giáo tục danh của huynh đài.”
Hắn sảng khoái cười: “Bỉ (*lời khiêm tốn tự gọi mình) họ Triệu, tên một chữ Hoành.”
Sau khi khách sáo mấy câu, hắn dường như phải đi. Ta vội tiến lên bắt kịp hắn nói: “Tại hạ cùng với Triệu huynh vừa gặp như đã quen, muốn mời Triệu huynh đến tửu lâu uống một chầu. Không biết Triệu huynh có thể đáp ứng không.”
Hắn không có từ chối, vui vẻ nói: “Được.”
Lúc này vẫn là giờ thìn, tiểu nhị trong tửu lâu nói giờ này bọn họ vẫn chưa có rượu để bán. Bản công tử đặt một thỏi bạc lên mặt bàn, lập tức trở thành “Hảo tửu cùng thức ăn ngon đều có sẵn”. Tiểu nhị liền ân cần niềm nở dẫn bản công tử và Triệu Hoành vào một gian phòng nho nhã tinh xảo nhất, mấy đĩa rau trộn khéo léo, một bình rượu hoa điêu thượng hạng, trong khoảnh khắc đều được bưng lên bày trên mặt bàn.
Ta bưng ly rượu lên, giơ về phía người đối diện, nói: “Triệu huynh.”
Hắn nói: “Ta tự (*tên chữ) là Hoành Văn, ngươi chỉ cần gọi ta là Hoành Văn được rồi. Nói chuyện đừng quá gò bó khách sáo như vậy.”
Hoành Văn Hoành Văn, hai chữ này vừa đọc lên thật có chút quen thuộc. Ta nói: “Vậy ta đây cũng không khách sao với ngươi nữa, ta tự là Nam Sơn, ngươi cũng gọi ta là Nam Sơn được rồi.”
Hắn cười cười.
Chầu rượu này không lưu ý thì đã uống đến đến chạng vạng.
Ta giống mấy trăm đời rồi cũng chưa uống được chầu rượu nào như vậy, liền cứ thế không ngừng uống tiếp. Ở tửu lâu uống đến giờ ngọ, hắn nói hắn ở khách *** tại một con phố khác, ta lắc lư chao đảo đi theo hắn đến khách ***, vào trong phòng của hắn, lại gọi rượu và thức ăn đến uống.
Ta còn nhớ ta luôn núp sau danh thế của Tần lão gia cha ta. Ta nói trước đây khi ta còn nhỏ cha ta từng đoán mệnh cho ta, thầy tướng số nói kiếp này của ta mệnh phạm đào hoa, là mệnh phong lưu.
Hắn bưng ly rượu lên nhìn nhìn ta nói: “Ồ, đúng sao.”
Ta lập tức nói: “Ta vốn cũng không tin, nhưng cũng thật sự chính xác. Không phải ta ở trước mặt ngươi khoác lác, trong Tần Lâu Sở Quán tại kinh thành, không biết có bao nhiêu nữ nhi khóc lóc chờ ta đến chuộc thân cho họ.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải là kết duyên cùng thư sinh nghèo hay người bán son phấn, bắt ngươi kết bè qua sống sao.”
Ta nhíu mày nói: “Ta sao có thể là loại người bị cắm sừng hay tiêu tiền như nước được.”
Hắn còn ngờ vực cho nên nở một nụ cười, không nói gì.
Ta không biết rốt cuộc là uống được bao lâu rồi, tóm lại uống rượu xong thì thu dọn, cây nến trên bàn cũng cháy hết. Ta uống đến mơ mơ màng màng, hắn cũng uống đến lảo đảo xiêu vẹo, rồi tùy tiện cùng ta ngả nghiêng ngủ trên giường.
Ta ở trên giường trở mình, nói với hắn: “Ta mấy năm nay, đến hôm nay mới uống được chầu rượu vui vẻ như vậy.”
Hắn ừhm một tiếng, tiếp tục ngủ.
Hôm sau ta tỉnh lại, trong phòng trọ trống không, Triệu Hoành lại không thấy bóng dáng đâu.
Chưởng quầy dưới lầu nói, cũng không thấy vị công tử kia đi ra ngoài, ngay cả tiền thuê phòng cũng chưa có thanh toán.
Nhưng hắn liền như vậy không thấy nữa, một ngày, hai ngày, ta vẫn không tìm được hắn. Những nơi có thề tìm ta đều tìm khắp, gian phòng trong khách *** kia, ta đã trả tiền thuê, luôn giữ lại cho hắn. Chưởng quầy nói, vị công tử này cũng chưa từng nói qua hắn từ nơi nào đến, người ở nơi khác cũng không ai biết hắn.
Ta như bị ma xui quỷ khiến, cứ không ngừng tìm hắn. Rõ ràng chỉ là bình thủy tương phùng (*tình cờ gặp nhau) một lúc, rốt cuộc lại không quên được.
Ta từ đoan ngọ năm này tìm đến trung thu năm sau. Đã hơn một năm, cùng người nào uống rượu đều cảm thấy không có hương vị. Khi ngủ thì nằm mơ, hỗn độn hoang mang, hôm nay ta mơ thấy mình là một con lợn rừng, ngày mai mơ thấy ta là con rùa. Có một ngày, ta mơ thấy mình ở một nơi sương mù đằng đằng, hắn đứng ở phía trước, ta gọi một tiếng Hoành Văn, hắn liền xoay người lại, dường như đang muốn mở miệng nói gì đấy, ta tỉnh dậy.
Vào một ngày, ta suy sụp lê bước đi vào một ngôi miếu nhỏ, xin một cái xâm để tìm người.
Người giải xâm nói, xâm xủa ta là xâm hạ hạ, nếu muốn gặp lại người mình muốn tìm, khó như hầu tử hái trăng.
Người giải xâm nhìn thấy sắc mặt suy sụp chán chường của bản công tử, thì trấn an nói rằng, kỳ thật trên xâm này còn có một đường sinh cơ (*cơ hội), hầu tử hái trăng so với hầu tử vớt trăng thì tốt hơn.
Ta hỏi, sao lại giải được như vậy.
Người giải xâm nói, hầu tử vớt trăng, tức là vớt ánh trăng trong nước, dù thế nào cũng chỉ là vớt cái bóng mà thôi, không thể biến thành thật được. Hầu tử hái trăng, ánh trăng chung quy vẫn là ánh trăng thật.
Ta nói, nhưng mà hầu tử không thể lên được trên trời.
Ta suy sụp lấy bạc ra, đặt trên bàn của người giải xâm, ra khỏi ngôi miếu nhỏ.
Trên đường người tới rộn ràng người đi nhốn nháo, ta bước đi thong thả đến bên đường, nghe thấy có người tiếp đón: “Vị đại gia này, ngồi xuống nào?”
Ta liền ngồi xuống, lại nghe người kia hỏi: “Ngài muốn ăn cái gì.”
Ta thuận miệng nói: “Sao cũng được.”
Không mất bao nhiêu công phu, một bát to nghi ngút khói bộp một tiếng được đặt lên bàn ngay bên cạnh ta. Người bưng bát ân cần cười nói: “Ta thấy công tử ngài đói đến bộ dáng và thần tình đều lờ đờ, tự quyết định làm một bát mì hoành thánh lớn cho ngài.”
Mì hoành thánh? Ta nói ra một câu thần tình có chút ngạc nhiên nhìn nhìn, loại thức ăn này cho tới giờ ta vẫn chưa ăn qua. Tiện tay tìm một đôi đũa gắp một đũa mì lên bỏ vào miệng, hương vị thế nhưng cũng rất lạ.
Một ông già ăn mì ngồi bên cạnh nhìn ta, há cái miệng chứa cả nửa miệng mì ra.
Ta vội nuốt mì xuống hỏi: “Lão trượng (*cụ già) có chuyện gì vậy?”
Ông lão do dự một lúc, mới mở miệng nói: “Vừa nãy ta thấy trong đũa mì của công tử ngươi kẹp theo một viên phân chuột thật lớn, còn chưa kịp nhắc nhở...... Công tử ngươi đã nuối rồi......”
Ban đêm, ta trở lại trong viện của nhà mình, viên phân chuột kia ở trong bụng ta như phiên giang đảo hải (*sông cuộn biển gầm), hợp lại xuyên qua trăm đốt xương và tứ chi của ta.
Tình cảnh này, thật giống như ta đã từng trải qua.
Hắn dường ta cũng từng quen biết, Hoành Văn hai chữ này giống như ta đã từng biết.
Chân ta giẫm trên đám tường vân, đỉnh tụ tam hoa (*vô số tia sáng rực rỡ tụ lại trên đỉnh), lại phi thăng.
Ta đứng ở Nam Thiên môn trước mặt tiên sử tiếp dẫn tán tiên mới phi thăng.
Tiên sử kia thế nào cũng không đem chuyện ta nhặt được tiên đan phi thăng thành tân tiên để vào mắt, vẫn hờ hững, mở sổ ghi tên ra, cầm bút lông chấm một chấm mực hỏi ta: “Ở thế gian họ gì tên gì?”
Ta nói: “Ta kiếp này tên là Tần Ưng Mục.”
Tiên sử cầm bút ghi lên sổ, nói: “Ngươi đợi ở đây trước, ta đến Linh Tiêu điện thông báo với Ngọc Đế, ngươi mới có thể vào Nam Thiên môn.” Khép quyển sổ lại, nói tiếp: “Ngươi thật có vận số, hôm nay tiên đan của Thái Thượng Lão Quân khai lò, Ca Hiệp Tôn Giả ở Tây Thiên đúng lúc đến quý phủ hội kiến Lão Quân, Lão Quân cùng hắn lấy đạo luận phật pháp, khi sắp xếp tiên đan thì không cẩn thận làm rơi một viên xuống hạ giới, rốt cuộc lại bị ngươi nhặt được.”
Ta nói: “Số mệnh tốt cũng hết cách, kỳ thật đây không phải là lần đầu.”
Tiên sử nhấc chân xoay người, ta nói: “Chờ một chút, làm phiền huynh đài thay ta nói câu này với Ngọc Đế. Nói rằng Tống Dao lại nhặt được một viên tiên đan, đã lên lại thiên đình.”
Tiểu tiên sử vội xoay người lại, ngạc nhiên há hốc nửa miệng ra, choáng váng.
Ta đứng dưới bậc thềm ngọc trên Linh Tiêu điện.
Ngọc Đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, Vương Mẫu ngồi bên cạnh Ngọc Đế.
Ngọc Đế nói: “Ma chướng! Quả thật là ma chướng!”
Vương Mẫu nói: “Hà tất lại nói như vậy, Tống Dao cũng thật không dễ dàng gì. Hắn khi đó suýt nữa tan thành tro bụi, lại có thể chặt đứt tiên khế, hắn vừa trở lại thiên đình. Nếu như thần tiên cũng có thiên mệnh, vậy đây có lẽ chính là thiên mệnh. Nếu thiên mệnh đã như thế, việc gì lại làm khó hắn.”
Ngọc Đế tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của ta, chốc lát giận dữ nói: “Thôi đi, nếu Vương Mẫu cũng nói như thế, có thể đây là thiên mệnh của ngươi. Ngươi lúc trước suýt nữa tan thành tro bụi, bây giờ luân hồi tái sinh, chuyện trước đó tất cả sẽ không truy cứu lại nữa. Nhưng mà ở trong thiên đình, ngươi chỉ có thể làm tán tiên, thiên đình cũng chỉ có chức tán tiên này ngươi có thể làm. Cực đông trên biển có một hòn đảo, ngươi tự đến đó sinh sống đi!”
Ta khom người nói: “Đa tạ Ngọc Đế.” Rồi rời khỏi Linh Tiêu điện.
Tiểu tiên sử dẫn ta vào đến giờ vẫn còn ở ngoài cửa, ta nói với hắn: “Muốn hỏi thăm ngươi chuyện này, Hoành Văn Thanh Quân hiện giờ ở nơi nào?”
Tiểu tiên sử đờ đẫn ngẩng đầu nói: “Cái gì Hoành Văn Thanh Quân?”
Ta nói: ” Hoành Văn Thanh Quân chưởng quản văn thư của Vi Viên cung.”
Tiểu tiên sử nói: “Chưởng quản văn tông (*tổ sư văn học) là Chương Văn Thiên Quân Lục Cảnh, hắn ở Vi Viên cung. Trên thiên đình không có Hoành Văn Thanh Quân.”
Hàn tuyết áp đỉnh (*tuyết lạnh đè trên đỉnh đầu).
Bên cạnh có người gọi ta: “Tống Dao, Tống Dao.”
Ta vừa xoay đầu, thì thấy Bích Hoa Linh Quân. Ta lập tức bổ nhào đến, vịn chặt cánh tay hắn hỏi: “Hoành Văn đâu?!!”
Bích Hoa Linh Quân nhướng mày nhìn ta: “Ngươi hỏi mà không biết xấu hổ.”
Tật xấu của Bích Hoa Linh Quân là, ngươi càng gấp vội thì hắn càng thong thả từ tốn. Ngươi càng gấp như hỏa công tâm, thì hắn càng nhàn nhã tự tại.
Hắn chậm rãi dẫn ta đến một nơi yên tĩnh, chậm rãi tìm một tảng đá ngồi xuống, rồi chậm rãi nói: “Ngươi ngày đó cảm thiên động địa mà mò đến nhân gian tan thành khói bụi, kỳ thật khi ngươi vừa ra khỏi Nam Thiên môn thì Hoành Văn đã biết, khi chạy đến thế gian thì chính mắt thấy ngươi không thể cứu được nữa, hắn cũng bắt đầu làm chuyện ngu ngốc, lấy chính tiên nguyên của mình cứu ngươi, hắn chưa làm qua phàm nhân, không có tiên nguyên trong chốc lát cũng sẽ không tan thành tro bụi, may mắn là thế gian không chịu nổi tiên thuật của hắn, hắn vừa muốn lấy tiên nguyên ra thì đỉnh núi liền sập. Ta cùng Đông Hoa chạy xuống, đặc biệt chia chút tiên nguyên cho ngươi trước, lại đến chỗ Lão Quân xin đan dược, lại đến chỗ Tây Thiên Như Lai cầu chút xá lợi, khó khăn mới bảo trụ được một cái hồn phách nhỏ của ngươi. Ta đến chổ Diêm Vương xin nhân tình, đưa ngươi nhét vào vòng luân hồi, luân hồi mấy đời để dưỡng cho đủ hồn phách. Hoành Văn hắn lén xuống phàm giới, đến thế gian xem ngươi luân hồi, Ngọc Đế đã bắt hắn trở về thiên đình, để Lục Cảnh chấp chưởng chức văn tông, thiên đình không còn Hoành Văn Thanh Quân nữa.”
Ta hỏi: “Hoành Văn hắn hiện giờ ở đâu?”
Cảnh trí trên thiên đình vẫn như trước, dường như ta ở thế gian luân hồi mấy đời chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng. Ta đang muốn đến hải đảo ở cực đông, từ xa đứng nhìn phủ Tống Dao Nguyên Quân của ta cùng Vi Viên cung của Hoành Văn.
Đang xoay người muốn đi, một hàng tiên giả đứng trên lớp mây mù đi đến, ta lùi vào bên đường đứng, còn lại là mấy vị Bắc Đẩu Thất Tinh vây quanh một thân ảnh lãnh đạm vận y phục trắng thuần, đi đến bên cạnh ta thì ngừng lại.
Thiên Xu đã quên hết chuyện trần thế trước kia, rốt cuộc không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng đến thấu xương nữa, hắn nhìn ta, ôn tồn mở miệng nói: “Chính là tiên giả mới lên thiên đình sao?”
Ta nói: “Phải, tại hạ Tần Ưng Mục, vừa phi thăng lên thiên đình.”
Thiên Xu gật đầu mỉm cười, lại đi về một hướng khác.
Ta ngoảnh mặt nhìn về hướng thân ảnh hắn đang đi, chuyện cũ của rất nhiều năm trước sớm đã giống như hương hoa mộc hương trong tia nắng ban mai năm đó, lãnh đạm nhập vào trong cơn gió mát và làn sương mù, không thấy dấu vết.
Ta vô cùng gấp gáp chạy đến cực đông.
Trên hải đảo đâu đâu cũng đều là tiên thụ (*cây tiên) nghiêng lệch xiêu vẹo, cùng mấy tảng đá lớn lộn xộn. Ta xuyên người vào trong đó đi qua đi lại tìm kiếm khắp nơi.
Ta hỏi: “Hoành Văn đâu?!!”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Được Ngọc Đế cho đến hòn đảo trên cực đông rồi.”
Hắn đứng dưới tàng cây tiên ngoài cửa tiên phủ trên hải đảo, khẽ mỉm cười với ta, như gió xuân phảng phất nhẹ nhàng lướt đến, như ba nghỉn cây đào nở hoa rực rỡ.
Ta nói: “Ta nợ ngươi năm kiếp, tính cả hoàn hồn. Vốn càng nhiều hơn, có thể vĩnh viễn cũng không trả được.”
Hoành Văn nói: “Ngươi cũng thay ta trả nợ choTuyên Ly, thật có thể xem như đã đền bù cho nhau.”
Ta nói: “Đền bù không được, đền bù như vậy để ngươi thiệt thòi không ít.”
Hoành Văn vung chiếc phiến của hắn ra huơ huơ nói: “Ta lại không có gì so đo. Đền bù rồi thì sao, không đền bù thì sẽ thế nào.”
Ta ôm vai hắn: “Đúng vậy, ngươi là của ta, ta là của ngươi. Làm sao có khoản nợ vừa nói.”
【 hoàn 】