Ta bước đến phía trước. Thiên Xu xoay người lại, bỗng nhiên nói với ta: “Người trong thành kia đều đã chết rồi.”
Ta giật mình.
Thiên Xu nói: “Khi Sư tử tuyết phát cuồng, toàn bộ người trong Lô Dương thành đều đã chết.”
Ta chợt giật mình hiểu được chuyện hắn đang nói đến. Theo tính khí của Thiên Xu, nhất định muốn đem việc này quy tội hết lên người mình. Ta vì thế nói: “Sư tử tuyết tính quá cuồng, thật ra là nó vừa mới bị thức tỉnh, việc này là mệnh số do Mệnh cách viết ra. Người trong cả thành đến địa phủ, để Diêm Vương an bài cho họ kiếp sau vào một cái thai tốt là được.”
Thiên Xu lại cười cười.
Hắn hiện đang hồi phục chân thân, bởi vì chịu tội, chỉ mặc một chiếc áo dài màu trắng thuần, thoạt nhìn vẫn lãnh đạm lạnh lẽo. Ta do dự một lát, nói: “Ta luôn không nhận ra ngươi là Đỗ Uyển Minh, xin lỗi.”
Thiên Xu nói: “Không có gì. Là ta nói xin lỗi với ngươi mới đúng. Vốn ở thế gian hời hợt sống một kiếp rồi cùng tương giao, lại liên lụy ngươi bị gắn với tiên khế tuyến. Khi ta ở thế gian đã luôn được ngươi chiếu cố, cho nên muốn gặp một lần. Vốn tưởng rằng không thể gặp được, không ngờ ngươi bây giờ đến đây, để ta có thể nhìn thấy.”
Ta cúi đầu nói: “Ngươi đừng nhắc đến chuyện ở nhân gian, nhắc đến ta càng thẹn không dám nhận. Khi ở nhân gian ta làm đủ chuyện thiếu đạo đức lại đối xử với ngươi như vậy. Ta ở trên trời mấy năm nay ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta. Ta...... Ta nợ ngươi rất nhiều. Những việc đó đều là trách nhiệm của ta, liên lụy ngươi ra nông nỗi như thế này. Ngọc Đế vốn biết ngọn nguồn, hắn nhất định sẽ thả ngươi.”
Thiên Xu lại cười cười: “Ngươi đến đây một chuyến, lại giống như là để tạ tội.” Ta chậm rãi cố gắng nở một nụ cười. Giữa ta và Thiên Xu bị tiên khế tuyến nối kết, nhưng không biết vì sao, ta và hắn nói chuyện thật sự không tự nhiên như vậy.
Thiên Xu nói: “Ngươi cho rằng ngươi liên lụy tới ta, ta cũng cho rằng ta liên lụy đến ngươi, ta kỳ thật cũng nợ Nam Minh Đế Quân rất nhiều. Nợ nơi này rồi nợ hắn ai có thể nói rõ được đây.”
Thiên Xu nghiêng người nhìn ra ngoài song cửa sổ: “Thật ra sau khi ta trải qua một đời là Đỗ Uyển Minh rồi quay trở về thiên đình thì ta đã nghĩ, làm thần tiên còn không bằng làm phàm nhân. Chỉ cần được ở trong tiểu viện ngắm hoa mộc hương nở hoa rực rỡ, bốn mùa thay phiên nhau trôi qua, đã đủ lắm rồi. Cuộc sống sung túc ở thiên đình, vẫn có vô số chuyện dây dưa như trước.”
Ta nghe lời nói ấy, cảm thấy có chút không ổn. Ta ở nhân gian đối phó với Mộ Nhược Ngôn vẫn có chút kinh nghiệm. Mấy câu nói đó của Thiên Xu rất giống di ngôn.
Ta đi nhanh về phía trước, liền bắt lấy ống tay áo Thiên Xu, hắn quả nhiên như một sợi chỉ mành, nhẹ nhàng ngã xuống. Tiên khí trên người hắn cực kỳ mỏng manh, ánh sáng tiên của hắn mờ ảo muốn tắt, ta kinh hãi: “Ngươi đã làm gì.”
Thiên Xu cười nói: “Dây dưa suốt mấy năm nay, thật sự là mệt mỏi. Ai nợ ai đều cho qua hết đi, ta không muốn quản nữa.”
Ta vận pháp thuật để thăm dò, một mảnh lạnh lẻo.
Thiên Xu lại phá nát tiên nguyên của mình, hắn đối với chính mình so với khi là Mộ Nhược Ngôn còn kiên quyết hơn, thầm muốn tan thành khói bụi, một chút cơ hội để cứu vãn cũng không chừa lại.
Thiên Xu đưa tay lên nhét miếng ngọc bội vào trong tay ta: “Ta được ngươi chiếu cố rất nhiều, kỳ thật ngươi cũng không nợ ta gì hết. Ở nhân gian...... Những ngày làm đồng tử (*trẻ con) kia...... Đa tạ......” Cả khuôn mặt lẫn đôi mắt đều buông xuống.
Gốc ngón út bên tay trái ta dường như có chút đau nhói như kim châm lại lỏng ra.
Thiên Xu Tinh Quân, ngươi thực sự nghĩ dùng một chiêu này thì bản thân sẽ không cứu được nữa sao.
Ta cảm thấy cái dây tiên khế tuyến nối giữa ta và Thiên Xu kia vẫn còn có ích, hắn bất cứ lúc nào muốn tìm cái chết đến cuối cùng ta cũng có thể ngăn lại.
Ta thở dài, trút ra một luồng tiên khí truyền vào phía sau lưng hắn, từ trong lòng ngực lấy ra một thứ, nhét vào trong miệng Thiên Xu.
Toàn thân Thiên Xu ngay lập tức được ánh sáng rực rỡ bao lấy, không phải là ngân quang (*ánh sáng bạc) của Thiên Xu Tinh, mà là lam quang (*ánh sáng màu lam) của Tống Dao Nguyên Quân ta.
Ta nhìn Thiên Xu được bao trong ánh sáng rực kia, nói: “Tinh Quân, xin lỗi. Khi ngươi làm Đỗ Uyển Minh đã cùng ta tương giao một kiếp, chung quy ngươi nên biết Tống Dao ta bình sinh sợ nhất chính là mắc nợ người khác. Khoản nợ này ngươi không cho ta trả ta cũng nhất định phải trả. Từ nay trở về sau...... Ngươi lại hóa tiên thân (*thành tiên), chuyện trước kia hãy xóa bỏ hết, bắt đầu từ lúc này, ngươi và ta cả hai không ai nợ ai.”
Ta nhìn miếng ngọc bội trong tay kia một lát, từ từ nắm chặt, dùng hết sức khiến nó thành tro bụi.
Ta ra khỏi Hào Quang điện. Hạc Vân đang đứng trước cửa điện. Ta nói: “Ta vừa mới cùng Thiên Xu Tinh Quân nói chuyện một lúc, hắn đã nghĩ thoáng hơn một chút rồi, thỉnh Hạc sử cầu tình (*cầu xin) với Ngọc Đế, để hắn yên tĩnh vài ngày trước, sau đó rồi nói.”
Hạc Vân nói: “Ngọc Đế vốn hạ lệnh để Thiên Xu Tinh Quân tĩnh tư (*yên tĩnh suy nghĩ) vài ngày, Nguyên Quân yên tâm.”
Ta nói một tiếng tạ ơn, rồi lơ đãng hỏi: “Không biết con hồ ly kia bị giam ở đâu?”
Hạc Vân nói: “Ngọc Đế lệnh cho Bích Hoa Linh Quân tạm thời trông giữ nó.”
Ta đi thẳng đến trước phủ của Bích Hoa Linh Quân. Tiểu tiên đồng nói, Linh Quân được Hoành Văn Thanh Quân mời đi uống trà, không ở trong phủ.
Không cần phải nói, Hoành Văn nhất định là nhờ Bích Hoa linh Quân chăm sóc hồ ly. Bích Hoa Linh Quân không có trong phủ thật đúng lúc, bớt đi một màn lưu luyến bi thương. Ta nói: “Có thể để ta vào xem con hồ ly mà Ngọc Đế lệnh Linh Quân trông giữ không?”
Tiểu tiên đồng khó xử nhăn gương mặt lại.
Ta nói: “Ngọc Đế chỉ hạ lệnh không cho Hoành Văn Thanh Quân đến thăm nó. Ta vào xem nó một chút sẽ không có gì đâu.”
Tiểu tiên đồng cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi miễn cưỡng mà nói: “Được.”
Tiểu tiên đồng dẫn ta đến trước cửa một gian thạch thất ở hậu viện, mở cửa phòng ra: “Con hồ ly đó ở ngay bên trong.”
Ta nói: “Ta muốn một mình nhìn nó một lát, ngươi đi ra ngoài khóa cửa lại trước đi.” Tiểu tiên đồng nói: “Được, có điều ngươi phải nhanh một chút.”
Ta bước vào thạch thất, nghe thấy tiếng khóa cửa lộp cộp. Hồ ly thì nằm trên một cái đệm cói đặt trên giường ngọc trong thạch thất. Lớp lông nó đều xác xơ hỗn độn. Đầu đặt trên hai cái chân trước, nhìn thấy ta thì khẽ nâng mí mắt lên.
Ta ngồi xuống bên giường: “Mao đoàn, ngươi vẫn khỏe chứ.”
Hồ ly nhắm hai mắt lại, bất động.
Ta nói: “Ngọc Đế nếu bức ép ngươi, không cho phép ngươi thích Hoành Văn Thanh Quân, ngươi sẽ thế nào.”
Cái tai hồ ly run run lên một chút.
Ta nói: “Nếu Ngọc Đế lột da lóc xương ngươi, biến ngươi thành tro bụi, không cho ngươi được phép thích Hoành Văn Thanh Quân thì thế nào?”
Hồ ly nét mặt vẫn không sợ, cái tai lại run run lên một chút.
Rất tốt.
Ta nói: “Vậy ngươi nhớ rõ những lời hôm nay ta nói. Hoành Văn hắn uống trà thích uống trà nhạt, khi viết chữ thường xuyên đặt bút vào đồ rửa bút quên thu lại, uống rượu không say thì không muốn ngừng, không thể để hắn tuỳ ý uống. Khi ngủ thật ra cũng không có tật xấu gì, nhưng nhớ kỹ khi hắn rời giường nhất định phải uống trà pha bằng nước nóng trước tiên. Cứ thấy công văn thì liền quên mất giờ giấc, phải thường xuyên đưa hắn đi khắp nơi để khuây khỏa, trước bàn án của hắn có một người tên là Lục Cảnh, thời khắc nào cũng có thể lôi ra một đống công văn để hắn xem, không cần để ý tới vị tiên nhân đó. Nếu khi Đông Hoa Đế Quân, Bích Hoa Linh Quân hay Thái Bạch Tinh Quân bọn họ đến tìm hắn uống rượu, cần để ý cẩn thận, hắn có chút tật xấu nhỏ là hay quên trước quên sau, sau khi tàn tiệc đứng dậy thì xem hắn có để quên chiêt phiến hay các thứ khác trên bàn hay không. Hắn không thích ăn đồ ngọt, ăn trái cây chỉ ăn kèm với muối không ăn kèm với mật ngọt. Gối đầu phải thấp, đệm giường phải mềm mại, nước trà phải chú ý vừa đủ ấm.”
Hồ ly ngồi dậy, hoang mang mà tròn mắt nhìn ta.
Ta ôn hòa sờ sờ đầu của nó: “Sau này ngươi phải cố gắng đi theo bên cạnh Hoành Văn.”
Hồ ly ở dưới bàn tay của ta rùng mình.
Ta lại thở dài, niệm một quyết chú, trong tay hóa ra ánh lam quang, bao quanh hồ ly, ánh lam quang mới đầu yếu rồi từ từ mạnh mẽ, ánh sáng trong lòng bàn tay ta dần dầy mờ đi, cuối cùng cũng đều truyền hết vào trong cơ thể hồ ly.
Hồ ly ngồi xổm trên đệm cói, kinh ngạc nhìn ta. Ta nói: “Mao đoàn, nửa phần tu vi còn lại của ta đều đã truyền hết lên người ngươi, ngươi có thể lại hóa thành hình người, chỉ cần tu luyện thêm một chút thì có thể thành tiên.”
Mao đoàn nhảy xuống đất, xoay tròn một cái, hóa thành hình người. Nó nhận được tu vi của ta, bộ dáng so với trước đây dường như vừa mắt hơn một chút. Hồ ly im lặng nhìn ta, rồi nói: “Ngươi vì sao phải làm như vậy.”
Ta nói: “Ta nói thật với ngươi, tiên nguyên của ta cùng nửa phần tu vi kia đều dùng để trả nợ cho người khác. Bây giờ chỉ có thể dựa vào phép thuật để chống đỡ, qua không được mấy ngày thì sẽ tan thành tro bụi. Một nửa tu vi này cũng sẽ theo ta mà hóa thành tro, chi bằng cho ngươi. Nhưng cũng không phải cho không. Hoành Văn Thanh Quân nợ ngươi tình cảm cứu giúp, ta đã thay hắn trả, từ nay về sau hắn không còn nợ ngươi gì nữa.”
Hồ ly lờ mờ nhìn ta, dần dần thần sắc lộ ra một chút bi ai.
Bản tiên quân cũng cảm thấy tình cảm của mình thật bi thương. Chỉ trơ mắt nhìn cũng không biết phải làm thế nào. Ta nói: “Ngươi bây giờ giúp ta một việc. Ta muốn nhìn thấy Hoành Văn, nhưng không muốn mang bộ dáng thế này đi gặp hắn. Muốn mượn bộ dáng của ngươi dùng một lát. Ngươi bây giờ biến thành bộ dáng của ta ra khỏi nơi này trước, trên người ngươi có tiên khí của ta, tiểu tiên đồng sẽ không nhận ra ngươi. Đợi sau khi ta gặp Hoành Văn xong thì trở về. Ngươi và Hoành Văn đã định có tình duyên, Ngọc Đế sẽ không làm khó dễ ngươi. Ngươi có lẽ có thể ở bên cạnh hắn tu hành, sau đó thành tiên, nhớ kỹ những gì ta đã dặn dò ngươi.”
Ta nói những lời này so với di ngôn của Thiên Xu khi nãy thì cảm thấy có thêm chút tình, đôi mắt hồ ly phảng phất có chút đỏ. Hắn thấp giọng nói: “Được.” Rồi xoay ngươi biến thành bộ dáng của bản tiên quân. Lại nói với ta: “Để ta giúp ngươi biến thành bộ dáng của ta. Ngươi hạn chế sử dụng tiên thuật một chút, có thể...... chống đỡ lâu hơn một chút......”
Ta biến thành hồ ly, cảm thấy trời đất rộng lớn hơn rất nhiều. Ngay cả cái đệm cói nhỏ kia bỗng nhiên cũng to lên. Mao đoàn đi ra ngoài rồi, ta nằm xuống trên tấm đệm cói. Quả nhiên một lát sau lại có tiên khí đến gần đây, cửa thạch thất mở ra, người bước vào chính là Bích Hoa.
Bích Hoa đi đến trước giường đá nói: “Ai, con hồ ly nhà ngươi. Hoành Văn Thanh Quân nhất định muốn nhìn ngươi một lát, hắn lại không thể đến quý phủ của ta, ngươi an phận một chút, bản quân mang ngươi đi gặp Hoành Văn Thanh Quân.”
Ta còn chưa kịp gật đầu, một cái túi vải trùm từ trên đầu xuống bao lấy ta, bản tiên quân bị cái túi bao lấy trước mắt đều tối đen như mực. Nghe thấy Bích Hoa Linh Quân nói, “Ngươi ở trong túi đừng nhúc nhích. Bản quân mang ngươi đi gặp Hoành Văn Thanh Quân.”
Ta ở trong túi, mùi hương xuyên qua vải bố đi thằng vào mũi ta, ta mơ hồ có thể đoán được, lúc này ta đã đến đâu, lúc này ta đã ở chỗ nào.
Qua một khắc, Bích Hoa Linh Quân dường như đã lướt qua bức tường chắn, ta biết có lẽ đã đến Vi Viên cung rồi.