“Xung quanh hắn ta thiếu gì phụ nữ cơ chứ, nay em này mai em khác. Cậu cũng chỉ là một trong những người tình của hắn mà thôi. Thứ hắn ham muốn là lần đầu quý giá của phụ nữ chứ không phải là thứ được gọi là tình yêu như cậu mường tưởng. Cậu cũng chỉ là một trong những con vịt thế thân để hắn tận hưởng hoan lạc và trút dục vọng mà thôi.”
Nói một hồi, Đình Thẩm Giai thở dài đồng thời đưa mau mắt nhìn sang Chu Tử Hạ.
“Sau cùng hắn đối với cậu là gì? Là người yêu cũ hay tình một đêm?”
Chu Tử Hạ câm nín, lặng lẽ quay lưng nhìn về phía cửa xe. Khi ấy chiếc xe vừa vặn đi qua chỗ ban nãy, nơi mà có đôi trai gái mà cô vừa gặp qua. Cô gái ấy có vẻ đang giận dữ mà véo mạnh tại người đàn ông bên cạnh mình.
Lúc đi ngang qua, ánh mắt cô vô tình chạm vào đôi mắt vô tội của người đàn ông, bỗng nhiên trong lòng cô dâng trào một cỗ cảm xúc khó tả.
Tại sao người đàn ông cô yêu lại có vẻ yêu chiều vị hôn thê đến như vậy chứ? Có phải hai người ấy quá thân thiết hay không? Nếu thân thiết đến như vậy thì danh phận của cô lúc này là gì? Tình nhân hay là người yêu cũ?
Đình Thẩm Giai nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Chu Tử Hạ, thấu hiểu được nỗi đau trong lòng của cô, xót xa mà nói thêm.
“Cậu hãy thử mở lòng tiếp nhận tình cảm của Mãn Tự đi, mình hy vọng cậu sớm bước ra khỏi bóng đêm của mối tình cũ này.”
Chu Tử Hạ im lặng không đoái hoài đến lời gợi ý của Đình Thẩm Giai, ánh mắt cô vẫn cố níu nhìn lại người đàn ông phía xa xa, rồi từ từ khuất dạng khỏi tầm nhìn cử mình.
Lâm Kiều Sa thấy người đàn ông của mình vẫn còn cố liếc mắt nhìn lấy chiếc xe đã sớm khuất dạng, trong lòng lại nổi lên cơn ghen tuông.
“Anh nói anh và cô ta không quen biết sao lại cố nhìn cô ta đến như vậy? Có phải anh với cô ta trước kia có quan hệ, lý do anh có người anh sinh đôi chỉ là lý do bịa đặt?”
Lâm Kiều Sa hậm hực tức giận trong lòng, hai bàn tay nhỏ bé ra sức đánh đập lòng lồng ngực của Hàn Cao Lãnh.
“Có phải anh không còn thương, không còn yêu em nữa không?”
Hàn Cao Lãnh cảm thấy phiền phức nhưng không thể nào nói thành lời, anh vẫn nhẫn nhịn mà ra sức dỗ dành cô bạn gái.
“Anh sai rồi, anh sai rồi! Đáng lẽ anh không nên nhìn người phụ nữ khác.”
Vừa nói Hàn Cao Lãnh dang rộng tay ra nhưng đang muốn ôm bạn gái vào lòng nhưng bị Lâm Kiều Sa giận dỗi gạt bỏ. Cô giận hờn mà quay lưng đối diện với anh.
“Chắc là thời gian em đi trị liệu anh đã lếu lều với cô em sinh viên kia, cảm thụ được hương vị được của cô gái mới lớn cho nên muốn quay sang ghét bỏ em có phải không?”
Hàn Cao Lãnh không ngờ cô bạn gái của mình lại có ý nghĩ sâu sa đến như vậy, ngay lập lức anh xua tay phủ định nghi vấn của cô.
“Ấy chết, em lại vu không cho anh rồi! Anh thề rằng nếu như anh có lén lút vụng trộm sau lưng em thì hai đầu gối của anh bằng nha.”
Lâm Kiều Sa phẫn uất mà quay ngoắt người lại, dương đôi mắt xinh đẹp của mình mà trừng về phía người đàn ông.
“Hàn Cao Lãnh, tên tra nam nhà anh! Rõ ràng vụng trộm con gái nhà người ta lại mở mồm thề cái lý do vớ vẩn này.”
Hàn Cao Lãnh nghe xong lập tức á khẩu, ngay sau đó anh đứng nghiêm chỉnh, một tay giơ lên trời mà thể thêm lần nữa.
“Anh thề, nếu như anh và cô gái kia có quan hệ gì thì anh bị trời đánh.”
Lâm Kiều Sa đến hiện tại không tin vào những lời mà Hàn Cao Lãnh nói, vẫn một mực khư khư cho rằng anh và cô gái tên Chu Tử Hạ kia có quan hệ lén lút, còn lý do có người anh sinh đôi chỉ là nguy biện.
“Bà đây không tin.”
Hàn Cao Lãnh nói: “Anh vẫn còn là trai tân đó, đâu dám phá thân đâu.”
Lâm Kiều Sa không chịu nghe theo, vẫn một mực khăng khăng rằng người yêu mình có qua lại với người phụ nữ khác.
Danh Sách Chương: