Chu Tử Hạ khẽ đẩy người đàn ông ra, vội vàng quay sang nhìn em trai mình.
Thiếu niên vẫn đứng chôn chân ở đó, trước mắt nhìn thấy một màn kịch bàn tình tứ. Cậu ta bất lực thở dài, hai tay đưa lên day day hai bên thái dương.
Cuộc sống nhiều lúc thật là bấy công, được ăn “contro” anywhere. Cứ tưởng lên đây sẽ được người chị gái nhiệt tình chào đó, ai dè đâu lại phát cho một bữa cẩu lương đầy tình cảm ăn đến phát ngấy.
“Chị à, ở trường học em được ăn cẩu lương đến phát ngấy rồi đó. Bây giờ lên đây thăm chị, chị sao có thể chiêu đãi em mình bằng một bữa cẩu lương sặc mùi dấm đến như vậy chứ?”
Chu Tử Hạ kinh ngạc, trừng mắt về phía em trai mình, hận nỗi không thể dạy dỗ em mình ngay tức khắc.
Em ơi là em, mày đang hại chị đó biết không? Làm ơn tha cho chị mày một con đường sống đi. Chu Tử Hạ than trách em mình trong đáy lòng, hận không thể phát tiết ngay giữa ngoài đường này.
“Tiểu Phong, chị đã bảo em bao lần rồi. Nhiệt tình quá đôi khi không tốt đâu, cái tật mồm nhanh hơn não đến bao giờ em mới sửa được đây?”
Chu Tử Phong trề môi một cái, sau đó gãi gãi đầu mà hỏi cô: “Vậy bây giờ chị có về hay là không? Mẹ đang đợi chị đó.”
Chu Tử Hạ quay sang nhìn Hàn Cao Lãng, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười với cô, rồi sau đó quay sang nói với thiếu niên.
“Mẹ em hiện tại đang thuê phòng ở chỗ nào? Để anh đưa chị và em đến.”
Chu Tử Phong gật đầu, sau đó theo chân hai người về chiếc xe ô tô Ferrari màu đen đang đã gần đó. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, còn chàng thiếu nên thì ngồi ở ghế lái phụ.
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu một lượt, sau đó khởi động xe. Bánh xe từ từ lăn bánh, ngay sau đó hoà mình vào làn đường đông đúc xe cộ.
Lúc này trời cũng đã sẩm tối, đồng hồ ở khắp mọi nơi đồng thời kim ngắn chỉ vào số bảy, kim dài chỉ vào số mười hai.
Trong một căn biệt thự nọ ở phía ngoại ô, chiếc xe Audi màu sữa dừng lại. Cửa xe được mở ra ngay sau đó thân hình của người thiếu nữ mang trên mình một bộ đồ sinh viên bước xuống.
Đình Thẩm Giai bước xuống khỏi xe, nhanh chóng lại gần cánh cổng.
cửa lớn hai bên được người hầu mở sang hai bên, ngay sau đó Đình Thẩm Giai bước vào bên trong, nhanh chóng đi lên căn phòng ở trên tầng hai.
“Ba, tại sao ba lại nuốt lời.”
Đình Thẩm Giai vùng vằng mở toang cánh cửa phòng ra, vẻ mặt không giấu nổi vẻ tức giận mà trừng về bóng lưng của người đàn ông trung niên, thể trạng béo phì đang ngồi trên bàn làm việc.
Người đàn ông đó chính là Đình Mặc Thâm, tổng giám đốc của tập đoàn Đình Thị, đồng thời cũng là ba của Đình Thẩm Giai.
Ông ta không hề quan tâm người vừa đến là ai, vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế tựa, ánh mắt đăm chiêu nhìn về màn hình máy tính, trên đó là số dư bến. động của cổ phiếu Win.
“Con bé Chu Tử Hạ đó không tồi, rất thích hợp để đen gia đấu giá.”
“Con bé Chu Tử Hạ đó không tồi, rất thích hợp để đen gia đấu giá
Hai tay của Đình Thẩm Giai siết chặt hai bên hông, cô cắn chặt lấy môi dưới, lại gần phía ba mình.
“Ba, đến bao giờ ba mới nhận ra sự nguy hiểm khi chơi xấu tập đoàn Hàn Thị chứ? Ba có biết vụ trước nếu không có Chu Tử Hạ thì liệu rằng ba có cứu với được công ty của mình khỏi con đường phá sản hay không?”
Lần đó chủ tịch Đình Thị đã chơi tập đoàn Hàn Thị một lố, làm cho giá cổ phiếu ồ ạt giảm xuống chỉ trong một đêm. Nếu không phải chủ tịch Hàn Thị là người yêu cũ của bạn mình, chắc chắn công ty ba cô đã rơi vào con đường phá sản.
Danh Sách Chương: