• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Phong không màng đến khoé mắt đã sớm đỏ hoe của người con gái, hắn nhẫn tâm mà buông tay cái thứ tình cảm nam nữ mà suốt mấy tháng qua hắn cố gắng thâu tóm bằng được.

“Bổn thiếu gia là con trai độc nhất vô nhị của Châu gia, nhà mặt phố bố làm to. Lấy lý do gì phải bắt tay bán những thứ tạm nham rẻ tiền ấy?”

Hắn nhếch khoé môi lên cười: “Thật đúng là nực cười.”

Hà Bội Sam cười nhạt một cái, cô gạt đi vài giọt lệ đã lăn trào trên gò má hồng hào, có điều chỉnh âm thanh trong cuống họng, mạnh mẽ đổi chấp với người trước mắt.

“Đến khi cá mắc câu rồi thì bắt đầu bộ mặt ghê tởm cũng đã lộ rõ khỏi lớp mặt nạ.”

Châu Phong chỉ khẽ nhếch môi cười khẩy lại cô.

“Cô có biết tình yêu là gì không?”

Vừa nói hắn vòng tay qua eo của Dạ Uyển Thu khéo sát lại gần người hắn. Không chờ cô trả lời lại câu hỏi của mình, Châu Phong đắc ý trả lời thay cho cô.

“Yêu là sự rung động của bốn chân giường và sự trần truồng của hai cá thể.”

Vừa nói hắn vừa đưa lưỡi liếm viền môi đầy cám dỗ.

Cục tức trong người không thể nuốt trôi nổi, sự nhẫn nhịn của con người có giới hạn. Hà Bội Sam không kiềm chế khỏi cơn phẫn nộ mà tiến lại gần chỗ hai người bọn họ đang đứng, giơ tay cao giáng xuống bên má Châu Phong một cái tát bạt tai.

Chát!

Tiếng da thịt đập da thịt vang vọng đến chói tai. Dạ Uyển Thu đứng gần đó không phản ứng kịp trước hành động của Hà Bội Sam, cô ta chỉ biết trợn to mắt nhìn một bên má in rõ một bàn tay đỏ hỏn,

Ngón tay trỏ của Hà Bội Sam hướng về phía mặt Châu Phong và Dạ Uyển Thu, ánh mắt của cô hiện rõ sự khinh miệt mà cảnh cáo.

“Loại đàn ông đê tiện như anh không xứng để tôi yêu và cũng không xứng yêu tôi. Không biết ngoài ‘nàng thơ này ra thì anh đã qua đêm với bao nàng thơ khác nữa chứ?”

Hai chữ ‘nàng thơ Hà Bội Sam đay nghiến từng chữ một.

“Tôi nói này, chơi nhiều quá khéo có khi lại mắc bệnh yếu sinh lý đấy, với lại chơi mà không đeo bao thì nhiễm AIDS như chơi đấy.”.

Châu Phong bị cô chọc cho tức muốn phát khùng lên, hắn ta định xông lên ra tay ác ý với Hà Bội Sam nhưng bị Dạ Uyển Thu can ngăn lại. Uyển Thu nhìn vào mắt của Châu Phong, lắc đầu ra hiệu hắn không nên manh động.

Hà Bội Sam cũng chẳng còn luyến tiếc gì mối tình đầu này nữa, cũng may cô có cơ hội nhìn rõ ra vẻ mặt cầm thú của tên Châu Phong này. Thật không ngờ hắn chỉ lợi dụng vẻ xinh đẹp của cô mà không từ thủ đoạn để tiếp cận gần cô. Chỉ có điều, suốt năm tháng hẹn hò, Hà Bội Sam vẫn giữ thân thủ như ngọc không cho hắn ta động đến, kể cả nụ hôn đầu cô cũng không ngu dại mà đánh mất sớm.

Thật là ông trời rộng lượng biết thương người, may mắn cho cô biết rõ về bộ mặt thật của tên Châu Phong này.

“Chốt lại một câu, chia tay đi!”

Nói xong, Hà Bội Sam nhấc gót quay lưng để lại hai người bọn họ giữa chốn đồng người. Cô buồn vì không phải lỡ yêu hắn ta mà cái cô buồn ở đây là đã quá tin tưởng vào người bạn thân từ thời thơ ấu của mình.

Khi cô và Châu Phong chính thức hẹn hò, bao nhiêu những bí mật, bao nhiêu lời mật ngọt Châu Phong hứa hẹn với cô, cô đều kể lại cho người bạn thân của mình. Cô chỉ không ngờ rằng đến bạn thân của mình lại làm chuyện tồi tệ sau lưng của mình.

Là bạn thân với nhau đã nhiều năm như vậy, có nhất thiết phải đâm sau lưng bạn như vậy không?

Đúng là cái gì cũng có hai mặt của nó!

Càng tin tưởng bao nhiêu thì nó lại khiến cho mình thất vọng gấp bội lần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK