Nhưng Thái tử này vẫn cố kéo dài hơi tàn, mỗi bước đi không biết diệt được bao nhiêu tử địch.
Trong một quán trà bình dân ở kinh thành, hai người ngồi đối diện nhau lại không hề bình dân.
"Điện hạ." Thế tử Hầu phủ Hoa Hiểu Tư đã có dáng vẻ tướng quân oai hùng bẩm báo chuyện quan trọng với Thái tử những năm gần đây càng thêm trầm ổn, "Dạo này hành động của Ngũ hoàng tử ngày càng liều lĩnh, còn giấu hoàng bào trong biệt viện nữa, chắc hắn nghĩ Hoàng đế lú lẫn thật rồi."
"Vậy cứ để phụ hoàng tốt của hắn tận mắt nhìn xem đứa con ngoan này kính trọng mình thế nào."
Giờ Đường Cảnh Hạo đã mười tám tuổi, trên mặt không còn vẻ ngây ngô non nớt, kinh nghiệm xương máu những năm qua khiến hắn càng thêm kín kẽ, giấu hết tài năng.
"Tất nhiên rồi, mùng ba tháng sau sẽ ra ngoại ô nghỉ mát, chúng ta đã sắp xếp người đâu vào đấy rồi."
"Tốt lắm." Đường Cảnh Hạo gật đầu rồi nhấp một hớp trà, "Giờ trong kinh đã thành nơi thị phi, cô lo liệu ổn thỏa hết rồi, ngày mai trên triều sẽ có đại thần tiến cử ngươi ra biên cương đóng quân, ngươi chỉ việc đồng ý thôi."
Hắn đã công khai đối đầu với Hoa phủ, giờ Hoa Hiểu Tư rời đi mới là an toàn nhất.
"Điện hạ......"
"Việc này đã định, đừng bàn thêm nữa." Sắc mặt Đường Cảnh Hạo trầm tĩnh, Ngũ hoàng tử và hắn chưa chết chưa thôi, thà để hắn đối mặt một mình còn hơn bắt mọi người ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, "Nhị lang Dư gia sẽ cùng đi với ngươi, chuyến này hung hiểm, nhất định phải cẩn thận một chút."
"Vâng."
Thấy đối phương rốt cuộc đáp ứng, Đường Cảnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ hoàng tử là con trai độc nhất của sủng phi Hồ thị hiện giờ, hành vi lố bịch phóng đãng, thậm chí hắn còn không nhớ hai mẹ con này xuất hiện trong cung lúc nào, khi hắn tỉnh táo lại thì hậu cung của phụ hoàng hắn đã có thêm vô số phi tần và con thứ.
Những năm gần đây chẳng biết đám "huynh đệ" kia đã ngáng chân hắn bao lần, giờ chỉ còn một đối thủ duy nhất.
Hắn và Hoa Hiểu Tư đã tách ra, không tiện để người khác thấy đi chung với nhau nên đành phải chờ đối phương đi trước bằng lối bí mật.
Trong kinh thành còn rất nhiều sản nghiệp của Thái tử, mấy quán trà tiệm cơm này vừa kiếm tiền cho hắn vừa là tai mắt của hắn ngoài cung, giúp cho Thái tử này không đến nỗi mắt mù tai điếc.
Đường Cảnh Hạo nhắm mắt lại, trù tính hết năm này qua năm khác khiến hắn lúc nào cũng lo nghĩ, đã mấy ngày rồi chưa được thư giãn.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ đóng kín ra, bên ngoài gió thổi hiu hiu, vừa cúi đầu thì thấy đệ đệ giấu trộm hoàng bào của mình đang bị người khác cưỡi như chó trong hẻm nhỏ.
"Chát chát chát!" Mỹ nhân ngồi trên lưng xinh đẹp động lòng người, chỉ là hơi ác miệng, "Con ngựa ghẻ này, sao không đi hả? Chắc không phải con lừa đấy chứ."
Súc sinh vô dụng.