Tống Bảo sững sờ nhìn vật trang trí đại hôn trước mắt.
Rõ ràng y đang dự tiệc cưới của Kính Vương mà, sao lại ở trong phòng tân hôn của người ta chứ.
Thật quá kỳ lạ.
Liếc thấy bóng người mặc áo cưới trên giường hỉ, Tống Bảo hoảng hốt vội vàng đi ra ngoài, nhưng vừa đi mấy bước thì thấy Đường Cảnh Hạo trẻ hơn bây giờ mặc áo cưới bước vào.
"Hạo ca ca?"
Tống Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt trẻ trung của Đường Cảnh Hạo.
Chẳng phải Đường Cảnh Văn kết hôn à? Sao lại biến thành Đường Cảnh Hạo mặc hỉ phục đại hôn.
Miệng Tống Bảo lập tức méo xệch, gã phụ bạc Đường Cảnh Hạo này đã có bảo bối là y rồi mà, sao còn thành thân với người khác nữa chứ.
Đường Cảnh Hạo đi rất nhanh, thế mà xuyên thẳng qua người y.
Tống Bảo sững sờ nhìn mu bàn tay tỏa ra hào quang của mình rồi hít sâu một hơi.
Đường Cảnh Hạo không thấy y, giờ y là cái gì vậy.
Bảo Bảo sợ hãi.
——————
Tống Bảo giật mình hoảng hốt trở lại phòng ngủ, muốn nhìn trộm người trên giường tân hôn.
Chân mang giày lụa đính vàng ngọc, trên người mặc áo bào long phượng tinh xảo, cổ đeo ngọc trai Đông Hải, mũ phượng trên đầu càng nổi bật hơn, lộng lẫy không sao tả xiết.
Đây đây đây!
Đây rõ ràng là y mà!
Lúc y gả cho Đường Cảnh Hạo đã ăn mặc như vậy, từ đầu đến chân nặng trịch, mỗi khi bước đi cứ như sắp lún xuống đất.
Nhưng y hoàn toàn không nhớ được đêm đại hôn, thật khiến người ta hoang mang.
Chẳng lẽ đây gọi là nhảy vọt không gian sao?
Đem ba hồn bảy phách của y trở lại lúc đại hôn à?
Tống Bảo nhìn "mình" trên giường rồi lại nhìn sang thư phòng.
Y không biết mình đến đây bằng cách nào nên tất nhiên cũng không biết làm sao để trở về.
Thay vì ở đây ôm cây đợi thỏ, chi bằng chủ động đi tìm tướng công của y nhờ giúp đỡ.
Dù sao tướng công nhà y cũng cực kỳ thông minh, còn y chỉ là đồ ngốc thôi.
Bảo Bảo tự biết mình mà.