Bùi Tranh đột nhiên thả lỏng ngón tay, lau đi nước mắt, mềm mại ôm hắn vào trong ngực.
"Ta biết, ta biết, đừng khóc, khóc hỏng mắt thì làm sao bây giờ? Hả?"
"...... Khóc, khóc hỏng rồi, hỏng rồi cũng tốt...... Dù sao, dù sao cũng không có người sẽ để ý ta......"
Thấy hắn không ngừng rơi nước mắt, Bùi Tranh lật người đè tiểu nhân nhi phía dưới, hơi chống thân thể ở trên người hắn.
"Ta quan tâm."
Trong lúc Kỳ Trường Ức xoay người, cảm thấy trên người có sức nặng đè lên, khiến hắn có chút thở d.ốc, một bàn tay mát lạnh luồn vào làn da lộ ra ở eo.
Hơi thở ấm áp kề sát bên tay cùng cảm giác tê dại quanh eo khiến đầu ngón chân tiểu nhân nhi co quắp, bàn tay nhẹ nhàng nhéo cái eo thon thả của mình, tiểu nhân nhi lập tức quên mất khóc, một tiếng rê.n rỉ khe khẽ từ trong miệng không tự chủ được thoát ra.
"Ưm a..."
Tiểu nhân nhi cũng nghe thấy giọng nói của chính mình, hoảng sợ lấy hai tay che miệng, hai tai đỏ bừng.
Bùi Tranh khóe môi nhếch lên, vươn tay dùng sức đem hai tay nhỏ bé kia kéo xuống.
"Kêu đi," Bùi Tranh hôn môi đỏ mọng, "Ta muốn nghe."
"...Không, đừng..." Kỳ Trường Ức ủy khuất bĩu môi, nghẹn ngào hai lần.
Bùi Tranh cười cái miệng ương ngạnh của hắn, hai tay giở trò sờ khắp thân thể tiểu nhân nhi, vuốt v3 vài cái, thân thể nhỏ bé đó mềm nhũn như nước, cả người vô lực thở hổn hển, thút thít không kiểm soát được.
Bùi Tranh rút tay về, đem người phía dưới lật úp lại, để hắn nửa nằm ở trên người mình.
Toàn thân tiểu nhân nhi nóng lên, nhắm hờ mắt nằm trên ngực Bùi Tranh, cố gắng cũng không được, chỉ là vừa rồi khóc quá lớn, bây giờ còn thỉnh thoảng bị nấc.
"Thân thể ngươi không tốt, chờ tu dưỡng một thời gian, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy..."
Tiểu nhân nhi đầu óc mơ mơ màng màng, không nghe rõ lời Bùi Tranh nói, đôi tay dịu dàng kia vuốt dọc theo lưng của hắn, một lúc sau, mi mắt hắn bắt đầu không tự chủ được díp lại, hô hấp dần dần trở nên đều đều.
Ánh nến trong tiểu lâu lập tức bị dập tắt, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại bóng cây lay động bên ngoài cửa sổ.
Ngày thứ hai, Kỳ Trường Ức bị Lý Ngọc lay tỉnh lại.
——Mở to mi mắt, bầu trời sáng chói mắt.
Lý Ngọc vội vàng đưa tay che mắt cho Kỳ Trường Ức: "Điện hạ, đã buổi trưa rồi, ngài mau dậy đi. Giang thái y nói ngài bỏ qua thuốc buổi sáng, thuốc buổi chiều không được bỏ lỡ."
Kỳ Trường Ức đã quen với ánh sáng, được Lý Ngọc đỡ ngồi dậy.
Hắn liếc nhìn chiếc giường nơi mình đang nằm một mình, rồi nhìn quanh phòng.
Bùi Tranh không có ở đó.
Kỳ Trường Ức tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra một tia mất mát.
"Điện hạ, Bùi đại nhân đã thượng triều rồi, còn chưa có trở về."
Kỳ Trường Ức gật đầu, nhưng không nói.
Lý Ngọc hầu hạ Kỳ Trường Ức ăn chút điểm tâm, Kỳ Trường Ức chỉ ăn mấy miếng liền không ăn nữa.
Hạ nhân thu dọn cơm trưa, mang thuốc cho Kỳ Trường Ức uống, còn mang theo một ít kẹo trái cây.
Sau khi cau mày uống thứ hỗn hợp khiến hắn khóc sướt mướt, Kỳ Trường Ức vội vàng bỏ một viên kẹo trái cây ném vào miệng, vị ngọt cuối cùng cũng xoa dịu đi một chút đắng.
Sau khi uống thuốc, Kỳ Trường Ức nằm trở lại trên giường, đám hạ nhân lần lượt lui ra ngoài, trong tiểu lâu chỉ còn lại có Kỳ Trường Ức và Lý Ngọc.
"Tiểu Ngọc Tử, Giang thái y đâu rồi? Hôm nay sao không tới xem ta uống thuốc?"
"Điện hạ, Giang thái y trở về Thái y viện xử lý một số việc, lát nữa sẽ trở lại, dặn nô tài trông chừng ngài uống thuốc?"
"A......"
Kỳ Trường Ức ậm ừ đồng ý, sau đó nhìn đỉnh đầu không nói.
Lý Ngọc biết hắn nhất định là buồn chán, điện hạ trước kia ở trong cung, không thể nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, liền chạy tới nghịch cái kia, một hồi liền đánh cái này, có thể bày trò chơi cả ngày chỉ để giải trí cho mình.
Nhưng điện hạ hình như đã lâu không chơi vui vẻ như vậy, tính tình ngài trẻ con như vậy, nhất định sẽ cảm thấy buồn chán.
"Điện hạ, Bùi đại nhân nói, đến khi thân thể khỏe lại không cho phép rời khỏi tiểu lâu nửa bước, Giang thái y cũng muốn như vậy, ngài chỉ cần nằm nghỉ ngơi, mau chóng khỏe lại là được đi ra ngoài."
"Tiểu Ngọc Tử, ta không muốn ra ngoài chơi."
Kỳ Trường Ức dừng một chút, "Ta... Ta chỉ nhớ hoàng cung..."
Lý Ngọc giật mình.
Hắn nghe được ý tứ của Kỳ Trường Ức, hắn không nghĩ tới chuyện trong cung, hẳn là nên nghĩ tới người trong cung, hiện tại tẩm cung Cửu hoàng tử điện hạ đã không có người ở, cung nữ thái giám trong đó đều đi đến tẩm cung khác, giờ nơi đó một nửa đã bị bỏ hoang.
"Ta... nhớ phụ hoàng... cùng mẫu phi..."
Đôi mắt của Kỳ Trường Ức lại đỏ lên khi hắn nói.
"Điện hạ, ngài sao vậy? Tại sao ngài lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện này? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất với nhau về những chuyện vui vẻ sau này thôi sao? Điện hạ ngài đừng khóc..." Lý Ngọc bối rối khi thấy tiểu điện hạ khóc, hắn đã khóc quá nhiều cứ như vậy đôi mắt chắc chắn sẽ không thể chịu được nữa.
Kỳ Trường Ức lật người nằm úp mặt vào trong.
"Tiểu Ngọc Tử, ta muốn ở một mình một lát..."
Lý Ngọc nhìn bóng lưng của hắn thở dài.
"Điện hạ, nô tài đang canh giữ ở bên ngoài, ngài có việc gì cứ gọi nô tài đi vào."
** Người bất động.
Lý Ngọc chậm rãi ra khỏi phòng.
Kỳ Trường Ức nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập đủ loại hình ảnh, đều là cảnh tượng hắn khi còn bé cùng mẫu phi và phụ hoàng.
Khi đó hắn còn nhỏ, phụ hoàng có thể dễ dàng cõng hắn trên vai, sau đó một tay ôm chân hắn, một tay dắt mẫu thân, ba người đi dạo trong ngự hoa viên.
Khi đó, Tứ hoàng tử được gửi đến Thư quán để học tập với tiên sinh lão sư mỗi ngày, nhưng Kỳ Trường Ức được phép chơi với mẫu phi mỗi ngày, Hoàng Thượng cũng rất sủng ái họ.
Nhưng những ngày hạnh phúc đó quá ngắn ngủi.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, bóng người cao lớn chậm rãi đi đến bên giường.
Sau lưng tiểu nhân nhi nửa mê nửa tỉnh có một bóng người lạnh lẽo, trong tiểu viện lửa nóng hừng hực đến vẫn không khỏi khiến hắn rùng mình một cái.
Bùi Chính ôm hắn vào lòng, đặt lên gối, khi cúi đầu xuống, liền ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể hòa lẫn với vị ngọt và đắng, hắn vùi sâu vào trong tóc, có thể ngửi được mùi sữa thoang thoảng tỏa ra từ xương cốt.
Ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại, tâm tình bất an mới bình tĩnh lại một chút.
Chỉ là người trong ngực quá ủy khuất, không nhúc nhích.
Cằm của Kỳ Trường Ức nhướng lên, đụng phải một đôi mắt đen láy.
"Khóc?"
Kỳ Trường Ức vội vàng lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, nghẹn ngào.
"Ta...ta không..."
"Để ta xem."
Bùi Tranh nói xong mạnh mẽ nhấc lên, đem tiểu nhân nhi đặt ở bên gối, đem gáy của hắn áp vào mắt, nhìn tới nhìn lui khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng là hoa lê như mưa..
"A, không có khóc, trên mặt làm sao nhiều nước như vậy? Xem ra nô tài không chiếu cố tốt tiểu điện hạ của chúng ta, nên phạt."
Nói tới đây, Bùi Tranh vừa định cao giọng gọi người đi vào, "Người đâu..."
Hắn mới thốt ra một chữ, miệng lập tức bị một đôi tay nhỏ bé che lại, chủ nhân của đôi tay nhỏ bé kia vẻ mặt ủy khuất, lại sắp khóc.
"Không... đừng... không phải việc của bọn họ, đừng trừng phạt bọn họ... làm ơn..." Giọng điệu cầu xin vô cùng mê hoặc.
Bùi Tranh nheo mắt lại, hướng lòng bàn tay bao trùm lấy mình mà hít một hơi khí nóng, đôi tay kia thật giống như bị phỏng muốn chạy trốn, lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt không thể động đậy, cảm giác xúc giác truyền đến từ lòng bàn tay của bàn tay, len lỏi qua lại nhiều lần dọc theo những ngón tay nhợt nhạt thanh tú.
"A..." Sau khi ý thức được, Kỳ Trường Ức đỏ hoe mắt rút tay về.
Bùi Tranh buông tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi, muốn nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang chạy trốn đó.
"Đừng... Không cần như vậy... Bùi ca ca..."
Nhịp tim của Kỳ Trường Ức có chút không ổn định, hô hấp trở nên gấp gáp, cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy choáng váng muốn ngất đi.
Nhưng bàn tay to lớn không vì điều này mà buông tha cho hắn, nắm chặt hai cổ tay gầy guộc vặn ra sau lưng hắn.
"Không cần cái gì?" Bùi Tranh ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Việc ta làm còn chưa bắt đầu."
Nói xong, sau lưng dùng chút lực, tiểu mỹ nhân mềm mại đã ở trước mặt hắn, hai mắt ngơ ngác né tránh, từ mang tai đến má đều đỏ ửng.
Đôi môi khép hờ đóng mở trước mắt, đôi mắt đỏ hoe đầy sương mờ, trong khóe mắt còn treo vài hạt ngọc lưu ly.
Bùi Tranh trong lòng rạo rực, tất cả những gì hắn muốn làm bây giờ là hung hăng đè người xuống, để những giọt nước mắt đó rơi xuống chỉ vì mình.
Lúc này, ngoài cửa tiểu lâu đột nhiên truyền đến thanh âm, thanh âm càng lúc càng lớn.
"Giang thái y! Giang thái y, chờ một chút! Chờ một chút! Đừng đẩy cửa!"
"Hừ, Lý Ngọc, ngay cả ta ngươi cũng ngăn cản! Còn chờ cái gì, ta đến bắt mạch cho điện hạ, còn phải chọn thời cơ ư?"
"Ừm, không cần..."
"Ngươi nói không cần vậy ngăn cản ta làm gì."
Nói nữa Giang Du Bạch sẽ tiếp tục đẩy cửa, Lý Ngọc vội vàng nói: "Điện hạ đang nghỉ ngơi, quấy rầy cũng không tiện! Bằng không, ngươi chờ điện hạ tỉnh lại!"
"Chưa ăn cơm còn ngủ có ích lợi gì? Đánh thức người dậy, thuốc đêm không thể bỏ."
Thấy không thể ngăn cản Giang Du Bạch, Lý Ngọc buồn bã nói: "Giang thái y, Bùi đại nhân cũng ở đây."
Giang Du Bạch đang muốn đẩy cửa, tay đột nhiên dừng lại, sau đó ánh mắt khẽ biến, dùng chân đá cửa vào.
"Rầm cạch" cánh cửa bị đá tung ra.
Bùi Tranh đã xuống giường, giơ tay kéo chăn, đem tiểu nhân nhi quộn bên dưới ôm thật chặt.
Vẫn còn một vài mảnh quần áo nằm rải rác dưới gầm giường, nhưng Bùi Tranh ăn mặc chỉnh tề gọn gàng.
"Mặt người dạ thú!"
Giang Du Bạch xen vào, âm thầm nghiến răng, "Bùi Tranh, ngươi không cảm thấy nên giải thích sao?"
Bùi Tranh nhìn hắn không nói gì.
Giang Du Bạch nói: "Vừa rồi ta từ trong cung trở về, trong cung mọi người đều biết lời đồn đại, chẳng lẽ chỉ có điện hạ là không biết?"