Màn che bị vén lên, Bùi Tranh xuống kiệu trước tiên, sắc mặt có chút dị thường tái nhợt.
Thẩm Thập Cửu cũng từ trong kiệu từ từ thò đầu ra, nhìn thấy Bùi Tranh đứng ở bên cạnh kiệu, tựa hồ đang chờ hắn, Thẩm Thập Cửu không dám chậm trễ, vội vàng nhảy xuống kiệu.
Khoảnh khắc hắn tiếp đất, Thẩm Thập Cửu không đứng vững, Thẩm Thập Cửu trực tiếp nghiêng người về phía Bùi Tranh.
Bùi Tranh đưa tay ôm eo hắn, ôm chặt lấy hắn.
Gốc tai Thẩm Thập Cửu đỏ bừng, thanh âm như muỗi kêu: "Đa tạ đại nhân."
Bùi Tranh đột nhiên ho khan hai tiếng, khiến Thẩm Thập Cửu sợ hãi run lên.
"Đại nhân, đi theo ta, nhanh lên."
Thẩm Thập Cửu kéo ống tay áo của Bùi Tranh, bước vào trong phủ, xuyên qua hậu viện, một đường đến phòng Bùi Tranh.
Thẩm Thập Cửu tìm quần áo của mình phía sau bình phong, lục tung trong tay áo hồi lâu, cuối cùng tìm được lọ đan dược thần kỳ, vội vàng lấy ra một viên, đưa tới bên môi Bùi Tranh.
Bùi Tranh nhìn hắn, nhưng đôi môi không động đậy.
Thẩm Thập Cửu lo lắng nói: "Đại nhân, ngài há miệng, thuốc này ngài đã từng uống qua, uống xong sẽ cảm thấy khá hơn."
"Ta uống nó khi nào?"
"Là ngài lần trước ở tiểu lâu ngất xỉu, sau đó ta uống thuốc..." Thẩm Thập Cửu trầm giọng nói.
Có phải hắn nên nói với đại nhân rằng hắn đã cho đại nhân uống thuốc như thế nào?
Không, điều đó quá xấu hổ.
"Dù sao ngài có thể tin tưởng ta, ta thề sẽ không hại ngài!" Thẩm Thập Cửu giơ tay lên trời, biểu tình cực kỳ thành khẩn.
Bùi Tranh rốt cục chịu mở miệng, đem đan dược Thẩm Thập Cửu cầm trong tay nuốt xuống, đầu lưỡi tựa hồ vô ý chạm vào ngón tay của hắn.
Đầu ngón tay của Thẩm Thập Cửu như bị bỏng, nhanh chóng thu lại.
Sau khi nuốt viên thuốc, Bùi Tranh thực sự cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình bắt đầu chậm rãi luân chuyển.
Thẩm Thập Cửu không muốn quấy rầy Bùi Tranh nghỉ ngơi, liền ra khỏi cửa trở về sương phòng của mình.
— Sau khi trở về, Thẩm Thập Cửu nằm thẳng trên giường, đầu có chút choáng váng, không ngừng hồi tưởng lại nụ hôn nhẹ tựa lông hồng trên xe ngựa.
Đó không phải là một nụ hôn, chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng cũng đủ để Thẩm Thập Cửu lúc đó đầu óc rối bời, thậm chí quên mất chính mình muốn hỏi cái gì.
Cảm giác được hai má lại bắt đầu nóng lên, Thẩm Thập Cửu rên lên một tiếng, giơ tay che mặt, sau đó mới phát hiện mình còn mặc bạch y cùng áo choàng đỏ rực lộng lẫy, y phục đều ở chỗ Bùi Tranh. Hắn quên mang nó trả lại.
Thẩm Thập Cửu vỗ vỗ đầu, đứng dậy thay y phục, bạch y cùng áo choàng không biết làm sao, liền gấp gọn gàng cất vào dưới giương đồ cùng bộ y phục màu đen của Bùi Tranh ép chặt vào nhau.
Trở lại giường, quấn chăn ngủ thiếp đi, ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.
Sau khi Thẩm Thập Cửu mở mắt ra, trong lòng thầm mắng không ổn, công chúa sẽ trách phạt mình sáng nay không đưa thuốc cho nàng.
Nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thuốc sau bữa trưa, Thẩm Thập Cửu muốn gửi nó đến Thủy Tạ Cư.
Không ngờ, vừa đi được vài bước, hắn đụng phải quản gia Lý Ngọc.
Lý Ngọc bảo người hầu bên cạnh lấy bát thuốc từ trong tay Thẩm Thập Cửu.
"Thuốc sáng nay đã được đưa đến cho công chúa, ngươi không cần lo lắng, hơn nữa sau này ngươi cũng không cần phải tự mình đi đưa thuốc cho Nhị công chúa nữa, có thể giao cho các gia nô khác."
Thẩm Thập Cửu nói: "Nhưng Nhị công chúa đã nói trước, chỉ có ta đích thân ta đưa tới mới uống dược."
"Không sao, ngươi không cần lo lắng." Lý Ngọc nói: "Sau này ngươi chỉ cần chiếu cố đại nhân là được."
Thẩm Thập Cửu vội vàng hỏi: "Đại nhân làm sao vậy? Lại cảm thấy không khỏe sao? Hắn lại nôn ra máu sao?"
Lý Ngọc cười nói: "Đừng khẩn trương, chủ tử hiện tại tốt hơn nhiều, ta sáng nay ngài rời đi có chút việc vặt, khả năng mấy ngày sẽ không trở lại."
Thẩm Thập Cửu nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ hiển nhiên có chút thất vọng, tự trách mình ngủ muộn, trước khi đại nhân rời đi không nhìn thấy hắn khôi phục như thế nào.
Lý Ngọc vỗ vỗ bả vai hắn, "Chủ tử hạ lệnh cho ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ chờ mấy ngày."
Thẩm Thập Cửu gật đầu.
Lý Ngọc lại mỉm cười với hắn, và sai người mang thuốc đến Thủy Tạ Cư.
Hai ngày tiếp theo, Thẩm Thập Cửu không có đích thân đi Thủy Tạ Cư, thuốc sắc đều do gia nhân khác đưa tới.
Nghe nói ban đầu không phải Thẩm Thập Cửu mang thuốc đến cho Nhị công chúa, nàng rất tức giận làm đổ hết nước thuốc.
Bây giờ Kỳ Băng Chi không buồn che giấu sự ghen ghét và thù địch của mình đối với Thẩm Thập Cửu nữa, dù sao thì cả phủ thừa tướng cũng đã biết chuyện này.
Mà Thẩm Thập Cửu trong lòng vui vẻ thoải mái, mỗi ngày không có việc gì làm, lại cùng con tiểu hắc miêu chơi đùa.
Một hôm, Thẩm Thập Cửu ngồi trên ghế đá trong sân, ôm mèo con trước mắt, chóp mũi cọ cọ vào cái bụng mềm mại của nó, khiến mèo con kêu không ngừng.
"Mao Vũ, nói cho ta biết, vì sao đại nhân của ngươi vẫn chưa quay lại?"
Thẩm Thập Cửu áp tai lên bụng mèo con, tựa hồ đang nghe mèo con nói.
"Aizz, ngươi nói đại nhân bận việc, vậy ngươi không nhớ đại nhân sao?"
Thẩm Thập Cửu nói một lần nữa và lắng nghe tiếp.
"A, ngươi nói đúng, ta cũng vậy"
Thẩm Thập Cửu cầm chân tiểu miêu xoa xoa hồi lâu, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại nói: "Tiểu Mao Vũ, nói cho ta biết, sư phụ của ta đi nơi nào? Nàng làm sao còn chưa trở lại tìm ta? Ta còn muốn sư phụ của ta..."
Đếm ngày tháng, Thẩm Hoan biến mất đã gần một tháng, Thẩm Thập Cửu ngay từ đầu đã mong chờ Thẩm Hoan đến đón hắn, hiện tại nhớ tới sư phụ, hắn lại không nỡ rời đi.
Thẩm Thập Cửu ngồi trong sân với mèo con một lúc lâu mới nhận ra đã đến giờ ăn tối, bèn đặt mèo con xuống đợi thị nữ bưng cơm lên.
Nhưng sau khi đợi mãi, hắn cũng chưa được ăn tối mà lại thấy người của Thủy Tạ Cư.
Vài người đó trông rất hung dữ, giữ tay Thẩm Thập Cửu kéo hắn đến Thủy Tạ Cư.
Thẩm Thập Cửu giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được, những người kia dùng sức kéo hắn, cổ tay thanh tú nắm chặt đến đỏ bừng.
Hắn đụng phải Lý Ngọc, Lý Ngọc chặn những gia nhân của Thủy Tạ Cư, chỉ vào Thẩm Thập Cửu và hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Gia nô đi đầu nói: "Lý quản gia, Nhị công chúa muốn gặp hắn, chúng ta chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi."
"Mệnh lệnh?" Lý Ngọc nghiêm túc nói: "Ai là người quản lý phủ thừa tướng? Ta chỉ biết, dưới sự chỉ thị của đại nhân, không ai được phép động đến hắn."
Gia nô kia vẫn không chịu để Thẩm Thập Cửu đi, thậm chí còn muốn trực tiếp bỏ qua Lý Ngọc, nhưng xem ra Lý Ngọc cũng không có ý định để bọn họ mang Thẩm Thập Cửu đi.
"Lý quản gia, đừng làm khó chúng ta, chúng ta cũng không biết Công chúa điện hạ cùng hắn muốn nói cái gì, có thể là công chúa lại đau đầu, chúng ta không thể kéo dài thời gian."
Lý Ngọc đã quen với đủ loại thủ đoạn, cho nên căn bản không tiếp thu nổi thủ đoạn của nàng.
"Ta lập tức sai người vào cung tìm Giang thái y, nếu bệnh của công chúa đã lâu như vậy không có tiến triển, ta chỉ có thể đi chỗ Giang thái y mời hắn một chút, về phần Thẩm Thập Cửu, ngươi hiện tại nhất định phải thả hắn đi. "
Bọn hạ nhân nghe vậy hiển nhiên có chút do dự, Lý Ngọc sắc bén nói: "Không cho hắn đi! Chẳng lẽ các ngươi có thể chịu tội với đại nhân sao?"
Những người đó lập tức thả Thẩm Thập Cửu ra.
Sau khi Thẩm Thập Cửu được tự do, hắn nhanh chóng trốn sau lưng Lý Ngọc xoa xoa cổ tay.
"Sao lâu như vậy không có đưa người tới đây? Công chúa đau đầu thiếu chút nữa ngất đi!"
Đó là Tiểu Mai bên cạnh Kỳ Băng Chi, vết đỏ trên mặt nàng ấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng có vẻ như nàng dường như ngoa ngoắt và xấu tính hơn.
Những gia nô đó dường như rất sợ Tiểu Mai, sau khi nhìn thấy Tiểu Mai, họ vội vàng đến bắt Thẩm Thập Cửu.
"Chúng ta đang muốn xông tới, liền bị Lý quản gia ngăn lại..."
Tiểu Mai nháy mắt với những gia nô kia, họ tiến tới mang theo Thẩm Thập Cửu vội vã rời đi.
Lý Ngọc muốn đuổi kịp, nhưng bị Tiểu Mai ngăn lại.
"Lý quản gia, tuy rằng ngươi ở trong phủ thừa tướng này vẫn có chút địa vị, nhưng đừng quên ngươi không có ở phủ thừa tướng thì ngươi chẳng là gì cả, ngày ngày đều dựa vào Bùi đại nhân chống đỡ, dám ngăn cản công chúa của ta."
Lý Ngọc không có ý tốt nhìn Tiểu Mai, "Ồ, ta chỉ là một quản gia nhỏ trong phủ thừa tướng, còn ngươi, ngươi chỉ là một tiểu tỳ nữ bên cạnh nhị công chúa, cũng giống như ta."
Lý Ngọc đi ngang qua Tiểu Mai, cố ý đụng vào vai nàng, "Còn nữa, ta nhắc nhở ngươi, hiện tại ngươi ở phủ thừa tướng, không được phép dùng thủ đoạn như trong cung."
Nói xong, Lý Ngọc quay người rời đi, không thể đối đầu trực diện với Kỳ Băng Chi, đành phải nhanh chóng tìm cách báo cáo với Bùi Tranh.
Tại một trấn nhỏ cách xa Đế đô, có một nhà tù nơi giam giữ rất nhiều tù nhân.
Hành lang dài trong nhà tù tối đen như mực, chỉ được thắp sáng bởi vài ngọn nến le lói.
Sau khi cửa ngục được mở ra, hai bóng đen bước vào.
"Là hắn, đại nhân."
Tiếng bước chân dừng lại trước một phòng giam, cánh cửa mở ra, bóng đen bước vào.
Các tù nhân bị giam giữ bên trong đầy vết bầm tím và bị trói chặt vào khung gỗ.
Một viên quản ngục bước vào, cung kính thắp nến, nhưng khuôn mặt của vị khách vẫn ẩn hiện trong bóng tối.
Quản ngục chỉ biết người trước mặt không còn trẻ, nên thận trọng giải thích: "À, người này hình như là một sư phó xăm mình, bởi vì hắn đã đâm chết người khi đang xăm cho tiểu thiếp của một vị lão gia nào đó, cho nên hắn bị bị nhốt ở đây......"
Đâm chết người?
Nếu một thợ xăm có kỹ thuật tốt như vậy có thể đâm chết người, thì phải có gây khó dễ.
"Buông xuống." Thanh âm lạnh lùng khiến người trong ngục run lên.
Người cai ngục vội vàng thả tên tội phạm ra khỏi kệ, bước ra ngoài một cách khôn ngoan.
Sau khi cửa phòng giam được đóng lại, Thừa Phong đi tới và kéo người nằm trên mặt đất lên.
Sư phó xăm hình chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt, hắn hơi mở to mắt, "Bùi, Bùi đại nhân."