Trì Noãn tìm địa chỉ bệnh viện nha khoa tư nhân của Quan Lạc, tính toán cả thời gian đến công ty, việc điều trị chỉ có thể sắp xếp sau 4 giờ rưỡi.
Ngoài ra, Hà Chân còn gửi tới một phần tài liệu với nhiều trang nội dung, bên trong liệt kê thói quen sinh hoạt, sở thích ăn mặc của Cố Ninh Tư, còn có thông tin liên lạc hàng ngày của nhiều người khác nhau trong giới... Từng chuyện lớn nhỏ, Trì Noãn đều cần phải làm quen.
Từng câu từng chữ xâu chuỗi lại thời gian, trước mắt Trì Noãn hiện ra một Cố Ninh Tư xa lạ mà quen thuộc.
Trì Noãn xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng gửi cho Hà Chân một lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Hà Chân: "??"
Hà Chân: "Trợ lý Trì, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, bên cô đã hơn 2 giờ sáng rồi, chú ý nghỉ ngơi."
Sáng sớm hôm sau, Trì Noãn dưới danh nghĩa của Cố Ninh Tư hẹn trước lịch khám răng với Quan Lạc. Quan Lạc nghe đến tên Cố Ninh Tư liền bật cười, chờ Trì Noãn nói xong, nàng cười hỏi: "Cô là ai? Trợ lý của cậu ta à?"
Trì Noãn nghĩ đến những con số 0 đằng sau tiền lương của mình: "Đúng vậy."
Quan Lạc: "Làm trợ lý cho một người lạnh lùng như vậy, ngày nào cô cũng phải mặc rất nhiều quần áo nhỉ?"
Trì Noãn: "..." Nói đùa gì vậy.
Làm xong việc này, Trì Noãn liền gửi kết quả cho Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư trực tiếp gọi điện tới, giọng điệu ngập tràn nghi hoặc: "Hôm qua tôi ngủ à?"
Trì Noãn: "... Ngủ chứ."
Cố Ninh Tư đổi câu hỏi: "Cậu đọc bao lâu thì tôi ngủ?"
Trì Noãn: "Khoảng chừng 10 phút?"
Cố Ninh Tư: "..."
Cố Ninh Tư cúp máy.
Trì Noãn cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt mờ mịt. Vài phút sau, cô lại gửi tin nhắn cho Cố Ninh Tư: "Có cần mình cùng cậu đi gặp nha sĩ không?"
Cố Ninh Tư không trả lời.
Gần trưa, Quý tiên sinh đến đón Tiểu Ngô Đồng đi chơi như đã hứa. Trì Noãn đi nhờ xe Quý tiên sinh đến tiệm bánh, nơi mà cô đã làm việc thời đại học.
Vừa bước vào tiệm thì điện thoại lập tức vang lên, Cố Ninh Tư trả lời: "Trước 4 giờ đến công ty."
Trì Noãn cất điện thoại, thay đồng phục của tiệm rồi vào bếp làm bánh.
Bà chủ ở bên cạnh trò chuyện với cô: "Đã mấy năm rồi nhỉ? Dì thật sự tò mò đấy, Tiểu Trì, mùng 1 tháng 1 là sinh nhật của ai vậy?"
Trì Noãn đang đeo khẩu trang, khóe mắt cong cong.
Bà chủ "ồ" lên một tiếng, năm nay khác những năm trước sao? Bà thấy Trì Noãn đang cười.
...
Mới hơn 3 giờ rưỡi Trì Noãn đã đến công ty, buổi hội thảo vẫn chưa kết thúc. Qua vách cửa kính của phòng họp, Trì Noãn nhìn thấy Cố Ninh Tư ngồi ở chủ vị, nàng khoanh tay, vẻ mặt vô cảm.
Không biết đồng nghiệp của Cố Ninh Tư có bị phân tâm khi nhìn vào mặt nàng không... Phản ứng đầu tiên của Trì Noãn chính là thế này.
Thư ký Dương pha trà cho Trì Noãn và bảo cô chờ. Trì Noãn vốn tưởng là phải chờ thêm lát nữa, ai ngờ trà còn chưa kịp uống, thư ký Dương đã đột nhiên đứng dậy khỏi bàn làm việc: "Cố tổng."
Trì Noãn quay đầu lại, Cố Ninh Tư đang đứng ngoài cửa phòng thư ký, nàng mặc một chiếc quần ôm sát eo, dáng người vô cùng tao nhã.
Trì Noãn cũng đứng dậy, Cố Ninh Tư môi đỏ hơi hé: "Đi thôi."
Trì Noãn cầm bánh kem đuổi theo Cố Ninh Tư, hai người đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Cố Ninh Tư đang định ngồi vào ghế lái thì đột nhiên đổi ý. Nàng ném chìa khóa xe cho Trì Noãn, rồi tự mình mở cửa ghế sau ngồi vào.
Trì Noãn: "..." Phải rồi, đây quả thực là một phần công việc của cô.
Trì Noãn lên xe, cô đưa bánh cho Cố Ninh Tư, có chút lo lắng nói: "Cố Ninh Tư, thắt dây an toàn vào... Từ khi có bằng lái, mình chưa lái xe nhiều."
Cố Ninh Tư nhìn bánh kem: "Đây là cái gì?"
Trong gara ngầm mờ mịt, nụ cười của Trì Noãn tựa như ánh trăng bàng bạc đầy mê hoặc: "Sinh nhật vui vẻ, Cố Ninh Tư."
Tiếc là quen biết cậu nhiều năm vậy rồi, lại chưa từng cùng cậu trải qua lần sinh nhật nào.
Cố Ninh Tư bất ngờ liếc nhìn Trì Noãn, nàng nhận lấy bánh kem, nhẹ nhàng đặt sang một bên: "Lái xe."
Trì Noãn đã nghiên cứu qua lộ trình, đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng kỹ năng lái xe chưa thành thạo vẫn khiến cô vô cùng lo lắng bất an. Chợt nhớ tới cuộc gọi lúc sáng, Trì Noãn phân tâm hỏi Cố Ninh Tư: "Cậu hỏi mình chuyện tối qua cậu ngủ––––"
Có một chiếc xe từ bên phải vượt lên, vèo một cái lao về phía trước, Trì Noãn sợ đến mức đạp phanh.
Xe đột ngột dừng lại giữa đường.
Cố Ninh Tư: "Tôi nghĩ hiện tại cậu tốt nhất không nên phân tâm."
Trì Noãn lòng vẫn còn sợ hãi: "Cậu nói đúng."
Hữu kinh vô hiểm lái xe đến bệnh viện nha khoa, Trì Noãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đỗ xe theo hướng được chỉ định.
... Chỉ là, hình như, cũng không được suôn sẻ cho lắm.
Mấy phút sau, Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư qua gương chiếu hậu, Cố Ninh Tư cũng nhìn cô trong gương, bình tĩnh tháo dây an toàn nói: "Để tôi xuống xe trước."
Trì Noãn lại đạp phanh.
Quán tính làm Cố Ninh Tư lắc lư một lúc. Nàng không nói gì, sau khi xuống xe cũng không đợi Trì Noãn mà trực tiếp đi vào bệnh viện.
... Không biết bây giờ Cố Ninh Tư đang cảm thấy thế nào, Trì Noãn đoán, có lẽ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu so với lần đầu tiên cô ngồi xe của nàng trong năm đầu họ gặp nhau...
Trì Noãn dừng lại hơn 10 phút, cuối cùng cũng đỗ được xe vào khu vực quy định hoàn hảo như trong sách giáo khoa. Chỉ là khi đặt chân xuống đất, hai chân cô có chút mềm nhũn...
Bác sĩ nhiệt tình đưa Trì Noãn đến khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng khám của Quan Lạc. Cố Ninh Tư đang ngồi ở đây, trước giờ hẹn, việc chẩn liệu cho khách hàng trước đó vẫn chưa kết thúc.
Trì Noãn bước tới, đón lấy ánh mắt của Cố Ninh Tư rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Xấu hổ quá đi mất, không giỏi đọc báo cáo tài chính, lái xe cũng không được, tiền lương cao như vậy, nghĩ lại đều thấy đau lòng cho Cố Ninh Tư, nhận thì ngại quá...
Khóe miệng Cố Ninh Tư chậm rãi nhếch lên.
Trì Noãn cắn môi dưới, thật sự có chút... Ngượng ngùng, trên mặt không tự chủ được mà đỏ lên.
Cố Ninh Tư dời tầm mắt.
Trì Noãn thở phào, giây tiếp theo, trong phòng khám khép hờ cửa, truyền tới một giọng nữ rên rỉ đứt quãng: "A... Này... Bác sĩ Quan, cô nhẹ một chút..."
"Tôi đã rất nhẹ rồi, còn nhẹ hơn nữa thì cô không cảm nhận được gì đâu."
"A... Đáng ghét!"
"Tôi đáng ghét? Tôi đích thân đánh răng cho cô, làm gì có ai được loại đãi ngộ này?"
"..." Ấn tượng của Trì Noãn đối với Quan Lạc càng thêm phần vi diệu sau lời nói đùa kỳ quặc kia.
Sau khi nữ khách hàng đến làm răng rời đi, Trì Noãn chính thức gặp được Quan Lạc.
Bên trong áo blouse trắng là một chiếc áo sơ mi sọc caro và quần jean rách lộ chân, mái tóc không dài không ngắn được buộc gọn lại sau gáy, nàng ấy tháo khẩu trang ra và cho Cố Ninh Tư xem ảnh chụp CT toàn cảnh hàm răng, khóe miệng còn nhếch lên: "Cam lòng động vào nó sao?"
Nụ cười này khiến nàng ấy thoạt nhìn có chút xấu xa.
Cố Ninh Tư dựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Trì Noãn hỏi Quan Lạc: "Bác sĩ Quan, loại răng khôn này chữa trị có khó không?"
Trì Noãn hỏi xong câu này, Cố Ninh Tư hơi nghiêng đầu, vô thức bày ra tư thế nghe lén.
Quan Lạc nói: "Dù răng của cậu ta đã nhô ra, nhưng may là không đụng tới dây thần kinh, là một cuộc tiểu phẫu thôi. Chỉ cần dùng dao nhẹ nhàng cắt nướu ra, xuyên tới xuyên lui, vèo~ thế là nhổ ra. Rất nhanh. Nào, mau lên, gây tê trước sau cũng phải mất hơn nửa tiếng... Bây giờ đi tiêu sưng trước, chờ bớt sưng là có thể nhổ ra, dù sao tôi cũng sẽ phối hợp vô điều kiện với thời gian của Cố tổng."
Quan Lạc chỉ chỉ vào máy điều trị cách Cố Ninh Tư không xa.
"..." Trì Noãn nói, "... Cô đừng dọa cậu ấy."
Quan Lạc nói: "Sao lại là dọa chứ? Cố tổng sợ à? À phải rồi, trợ lý tiểu thư, cũng không phải nhổ răng của cô, mặt cô trắng bệch vậy làm gì? Lo lắng à?"
Trì Noãn: "..."
Quan Lạc cười nhìn Trì Noãn: "Sáng nay nghe giọng của cô, tôi liền đoán cô nhất định là rất xinh đẹp, hiện tại vừa xinh đẹp lại còn nói chuyện dịu dàng, đúng như tôi mong đợi."
"Cậu ra ngoài trước đi." Cố Ninh Tư nói với Trì Noãn rồi ngồi lên máy điều trị, "Quan Lạc, lát nữa tôi còn có việc, mong cậu phối hợp với thời gian của tôi."
Quan Lạc nháy mắt với Trì Noãn một cái rồi lại đeo khẩu trang vào.
Trì Noãn ngồi lại ở khu nghỉ ngơi, 10 phút sau, Cố Ninh Tư đi ra. Quan Lạc đứng ở cửa phòng khám, làm động tác uống rượu với nàng: "Rảnh rỗi thì uống một ly."
Cố Ninh Tư không bày tỏ ý kiến, cùng Trì Noãn quay lại bãi đỗ xe, Trì Noãn hỏi nàng lịch trình tiếp theo là muốn đi đâu, Cố Ninh Tư che mặt trái, điều chỉnh tư thế rồi ngồi vào ghế sau.
Trên đường đi thì Quý tiên sinh gọi điện tới, Trì Noãn xem thời gian trên bảng điều khiển, đã gần 6 giờ. Cô không dám lái xe bằng một tay, sau khi trưng cầu ý kiến của Cố Ninh Tư thì tấp vào lề.
Giọng nói hào hứng của Tiểu Ngô Đồng đập vào màng nhĩ Trì Noãn: "Mẹ mẹ, con vừa xem Transformers! Siêu hay luôn! Optimus Prime và Bumble Bee, bằng bằng bằng, họ biến hình trông ngầu lắm!"
Quá ồn, Trì Noãn không khỏi dời điện thoại ra xa tai, tiếng cười trầm thấp dễ nghe của Quý tiên sinh vang lên, anh nói với Trì Noãn: "Noãn Noãn, tối nay có rất nhiều món mà em thích, chúng tôi chờ em đến rồi cùng ăn tối nhé."
Trì Noãn vội đáp: "Không cần đâu, chắc là em không đến được rồi."
Tiểu Ngô Đồng: "Mẹ, mẹ còn đang làm việc ạ?"
Trì Noãn: "Ừm, con phải nghe lời đấy, mẹ không đến, con cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm."
...
Xe lái theo hệ thống định vị, chạy thẳng về phía đông Vân thành, sau khi thuận lợi tiến vào cổng của biệt thự kiểu vườn có khắc hai chữ cổ "Cố trạch", Trì Noãn mới nhận ra có thể mình đã đến nhà ngoại của Cố Ninh Tư.
"Cậu lái xe đi đi, có việc thì tôi sẽ liên lạc trước với cậu." Cố Ninh Tư nói với Trì Noãn rồi mở cửa xuống xe.
"Cố..."
Ánh mắt Trì Noãn dõi theo nàng từ ghế sau, phát hiện hộp bánh cô tự tay làm đã bị bỏ lại trên ghế.
... Không sao, trước đây cũng thế này mà, cô sẽ thay Cố Ninh Tư ăn bánh sinh nhật.
Cảm giác đối lập xuất hiện khắp mọi nơi, Trì Noãn tự nhủ rằng rồi sẽ quen thôi, sẽ quen thôi, chỉ là Cố Ninh Tư đã quên.
Trong lòng rầu rĩ, Trì Noãn thiết lập lại định vị, trước khi lên đường, hàng ghế sau chợt truyền đến âm thanh lanh lảnh, Cố Ninh Tư mở cửa xe, đưa tay cầm lấy bánh kem đi.
"... Cố Ninh Tư." Trì Noãn xuống xe đuổi theo.
Cố Ninh Tư xoay người lại.
Trì Noãn chỉ chỉ vào má trái của mình: "Ăn ít thôi, răng của cậu."
Cố Ninh Tư: "Lái xe nhiều chút."
Trì Noãn: "..."
Mãi đến khi bóng dáng Cố Ninh Tư khuất sau cánh cửa, Trì Noãn mới rời đi.
Mấy ngày sau đó, Cố Ninh Tư không liên lạc với Trì Noãn. Trì Noãn biết nàng bận rộn công việc, Vân Sơ đã bị Spider nuốt chửng, đây là dự án đầu tư lớn nhất trong nước từ trước đến nay do Cố Ninh Tư xử lý, thu hút rất nhiều sự chú ý của người trong giới.
Trì Noãn hỏi nướu của nàng đã đỡ hơn chưa, nàng cũng chỉ trả lời ngắn gọn một chữ "Ừ".
Mãi đến tối ngày thứ năm, Trì Noãn đang ngủ thì điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn.
Hà Chân gửi cho Trì Noãn ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện, trong đó có địa chỉ quán bar mà Cố Ninh Tư gửi cho nàng ấy, kèm theo hai chữ: Tới đón.
Trì Noãn vừa đọc xong, Hà Chân cũng liền gọi điện tới: "Trợ lý Trì, cô đã xem ảnh chụp màn hình tin nhắn chưa?"
"Xem rồi, tôi sẽ đi ngay." Trì Noãn áp điện thoại vào tai, cô xuống giường, với tay lấy quần áo, nghe thấy Hà Chân ở đầu bên kia lẩm bẩm, "Boss sẽ không uống say chứ? Cô ấy đang dùng thuốc tiêu viêm mà..."
Hà Chân phát định vị cho Trì Noãn, Trì Noãn thay quần áo rồi ra ngoài, trước khi đi còn đến phòng Tiểu Ngô Đồng xem cậu một chút.
Tiểu Ngô Đồng ngủ ngon lành.
Trì Noãn theo định vị đến quán bar, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Hà Chân: "Trợ lý Trì, cô không cần lo lắng, trường hợp đột xuất thế này rất ít khi phát sinh–––– Tôi đoán bây giờ thời tiết ở Vân thành đang rất tệ?"
Hà Chân: "Boss từng gặp tai nạn giao thông, bị thương ở chân, trời trở lạnh thì khớp xương sẽ đau, không thể lái xe được."