• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đáng sợ quá đi mất, nghe nói là bệnh tâm thần đấy..."

"Chảy nhiều máu như vậy..."

"May là đã dùng cánh tay cản lại, nếu như chém trúng chỗ quan trọng thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm."

"Đúng vậy đúng vậy."

"..."

Ánh đèn xanh đỏ độc quyền của cảnh sát nhấp nháy, cả tòa nhà đèn đuốc sáng rực, người vây xem ngoài cửa vẫn chưa tản đi, Cố Ninh Tư chen qua đám đông và chạy lên cầu thang.

Trên bậc thang có những vết máu uốn lượn.

Trong vụ tai nạn xe năm ấy, trước khi hoàn toàn mất ý thức, nàng bị kẹt trong ghế lái không cử động được, xúc cảm máu tươi cùng nước mắt chảy xuống hiện lên rõ ràng.

Khi đó nàng đã nghĩ... Đã nghĩ cái gì? Đầu óc Cố Ninh Tư trống rỗng.

Hô hấp trở nên khó khăn. Nàng nắm lấy tay vịn, không biết Trì Noãn sống ở tầng nào, vết máu dẫn đến lầu 6, cửa hai bên đều mở ra.

Trên mặt đất bên trái có vết máu, Cố Ninh Tư bước vào.

Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng đang ngồi trên sô pha cùng cảnh sát lấy lời khai, Trì Noãn ngước đôi mắt đỏ hoe lên, dưới ánh đèn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Ninh Tư.

...

Ổ khóa bị đập nát hoàn toàn, kẻ điên kia phá cửa xông vào, cũng may cảnh sát đã đến kịp lúc. Trong quá trình giằng co, có cảnh sát bị thương, kẻ điên cuối cùng cũng bị chế phục.

Chân Trì Noãn vẫn có chút mềm nhũn, khi tiễn cảnh sát ra cửa, bất ngờ trông thấy với nữ chủ nhà đối diện.

Trì Noãn đã lâu rồi không thấy nàng, bởi vì khoản nợ kếch xù của chồng mà nàng cũng bị hành hạ dã man.

Về chuyện xảy ra tối nay, Trì Noãn cho rằng nàng sẽ nói gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ lùi vào trong nhà và đóng sầm cửa lại.

Để tránh vết máu, Trì Noãn đỡ tường chậm rãi bước vào phòng khách, hỏi Cố Ninh Tư: "Sao cậu lại tới đây..."

Tiểu Ngô Đồng: "Dì Cố gọi điện tới, mẹ đang canh cửa, con, con bắt máy..."

Tiểu Ngô Đồng rõ ràng vẫn còn run rẩy, Cố Ninh Tư sờ sờ túi áo khoác, từ trong đó lấy ra hai viên kẹo socola và đưa chúng cho cậu.

Tiểu Ngô Đồng cầm chúng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn Cố Ninh Tư: "Cháu phải cho mẹ, mẹ thích ăn, mẹ có rất rất nhiều... Giấy gói kẹo loại này, tất cả đều ở----"

"Tiểu Ngô Đồng." Trì Noãn ngắt lời cậu, "Đã muộn rồi, con đi ngủ trước đi, được không?"

Trì Noãn biết Tiểu Ngô Đồng đang sợ hãi, liền ở bên cạnh cho đến khi cậu ngủ rồi mới ra khỏi phòng.

Vết máu trên sàn đã biến mất, Cố Ninh Tư đang ngồi trên sô pha đọc truyện của Tiểu Ngô Đồng.

"Cảm ơn." Trì Noãn nói cảm ơn với Cố Ninh Tư.

"Cửa hỏng rồi, không đóng được." Cố Ninh Tư chỉ chỉ vào cửa.

Lúc tiễn cảnh sát đi Trì Noãn đã kiểm tra rồi: "Không dùng được nữa, ngày mai sẽ gọi người đến đổi cửa."

Cố Ninh Tư khép truyện lại: "Lúc cho lời khai, cậu có nói nhà đối diện đang bị công ty cho vay ép trả nợ, đây không phải lần đầu chuyện này xảy ra đúng không?"

Trì Noãn: "Trước đó cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là tạt sơn đỏ, đạp cửa... Đêm nay người kia như chịu kích thích gì đó, đột nhiên phát bệnh... Để mình pha cho cậu tách trà nóng."

Trì Noãn đi ngang qua sô pha, Cố Ninh Tư đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Ánh mắt Trì Noãn chậm rãi chuyển từ tay đến khuôn mặt Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư: "Trước đây chúng ta có quan hệ rất tốt đúng không?"

Trì Noãn: "... Sao lại hỏi vậy?"

Nhiệt độ lòng bàn tay Cố Ninh Tư có chút lạnh lẽo: "Loại kẹo kia, trừ phi tôi cho, người khác không có."

Chẳng trách ở đâu cũng không mua được, Trì Noãn cười nhạt nói: "Đúng vậy, chúng ta có quan hệ rất tốt, cậu không nhớ sao?"

Cô dùng giọng điệu tự nhiên nhất: "Mình là bạn gái của cậu."

"..." Nét mặt Cố Ninh Tư thoáng kinh ngạc, nàng buông tay ra, lập tức khôi phục trạng thái bình thường, "Tôi nghĩ cậu và Quan Lạc nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."

"Được." Trì Noãn cười cười, cô đi vào bếp, lấy ra chiếc cốc mà Cố Ninh Tư từng dùng để uống nước.

Tay phải run rẩy, cô rót nửa cốc nước, mặt bàn đã đầy vết nước đổ.

... Mình không có nói dối, Cố Ninh Tư, mình không phải đang đùa với cậu.

Tiếng khóc của Tiểu Ngô Đồng vang lên.

"Mẹ ơi." Cậu vừa khóc vừa nói, "Mẹ ơi, con sợ."

Trì Noãn đặt cốc xuống và đi ra khỏi bếp, Tiểu Ngô Đồng đang đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt nhỏ đầm đìa nước mắt. Cậu vừa ngủ thiếp đi thì liền bị dọa đến tỉnh.

"Chú cảnh sát đã bắt kẻ xấu đi rồi." Trì Noãn vỗ vai cậu, nhẹ giọng an ủi, "Chúng ta không sợ, có được không?"

Tiểu Ngô Đồng khóc thút thít nói: "Nhưng mà, mẹ ơi, kẻ xấu có đến nữa không ạ?"

Trì Noãn không biết phải trả lời câu hỏi này của cậu thế nào. Chỉ cần nhà đối diện vẫn là nơi ở của đôi vợ chồng kia, thì công ty đòi nợ vẫn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đến đòi nợ?

Tiểu Ngô Đồng không dám về phòng ngủ, Trì Noãn bế cậu ngồi xuống sô pha. Cố Ninh Tư đứng dậy tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ.

"Dì Cố, dì phải đi rồi sao?" Tiểu Ngô Đồng sốt sắng ngồi thẳng lưng, "Cửa hỏng rồi, mẹ cháu sẽ sợ, dì Cố, hôm nay dì có thể đừng đi được không?"

"Tiểu Ngô Đồng..." Trì Noãn không ngờ Tiểu Ngô Đồng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, thế nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, có ngăn lại cũng không kịp nữa.

"Tôi không đi." Cố Ninh Tư ngồi xuống một bên khác của sô pha, "Chỉ cần hiện tại cháu đi ngủ."

Tiểu Ngô Đồng lập tức nhắm mắt lại, chấp nhận điều kiện trao đổi để dì Cố ở lại.

Cậu dựa vào người Trì Noãn, ngửi mùi hương an tâm quen thuộc trên người cô, thi thoảng nghe cô thì thầm gì đó với dì Cố, dần dần chìm vào giấc ngủ.

"Cậu về nghỉ ngơi đi." Trì Noãn đắp chăn cho Tiểu Ngô Đồng, nhẹ giọng nói với Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư không trả lời. Nàng khoanh tay, ánh đèn quá mờ, Trì Noãn không thấy rõ vẻ mặt của nàng.

...

Trì Noãn không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, Tiểu Ngô Đồng nằm nhoài cạnh đầu cô, cậu cười tươi lộ ra hàm răng cửa bị mất.

Trì Noãn dụi dụi mắt, không thấy Cố Ninh Tư.

"Dì Cố đi rồi ạ." Tiểu Ngô Đồng nói, "Thấy mẹ đang ngủ nên con và dì ấy không đánh thức mẹ dậy."

May mà hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm. Trì Noãn tìm thông tin liên lạc của cửa hàng bán cửa và hẹn họ đến đổi cửa, điện thoại còn chưa kết thúc thì nhân viên đo kích thước cửa đã đến.

Trì Noãn: "..."

Cánh cửa mới đã được lắp vào buổi chiều một cách nhanh gọn, Trì Noãn chụp ảnh gửi cho Cố Ninh Tư, mãi đến tối Cố Ninh Tư mới trả lời: "Ồ."

...

Sang tuần mới.

"Trời ạ, Noãn Noãn, sao mà cậu xui xẻo quá vậy? Chuyện gì thế này? ---- Này, đừng hát nữa... Chu Đạt Mậu! Nói cậu đấy, đừng hát nữa, phiền quá đi mất!" Đỗ Mẫn ném hạt dưa trong tay, nhào tới tắt micro của Chu Đạt Mậu rồi quay sang trò chuyện tiếp với Trì Noãn, "Mình nghe nói công ty đòi nợ không chỉ dùng kẻ bệnh tâm thần, mà còn cả bệnh AIDS nữa... Dù sao cũng rất nghênh ngang, dân chúng bình thường căn bản chơi không nổi...! Gã đàn ông đối diện nhà cậu cũng chẳng ra gì, vợ hắn gặp phải hắn đúng là xui xẻo tám đời!"

Trì Noãn thở dài.

Chu Đạt Mậu không được hát, chỉ có thể chen vào nói chuyện với các cô: "Gì nhỉ, trợ lý Trì, hôm nay mình đặc biệt không mời Cố Ninh Tư. Hiện giờ các cậu đã là cấp trên cấp dưới, sợ cậu không thoải mái. Cậu xem mình này, cân nhắc mọi việc rất chu đáo đúng không? Làm vợ của một người như mình, có phải là rất hạnh phúc không?"

Đỗ Mẫn: "..."

Trì Noãn muốn cười nhưng lại nhịn xuống.

Đỗ Mẫn: "Sao mà cậu phiền thế? Tụi mình đang nói chuyện, cậu đang tìm cảm giác tồn tại à?"

"..." Chu Đạt Mậu im lặng nhìn nàng, "Cậu không cho mình hát, cùng hai người nói chuyện cậu cũng nói mình đang tìm cảm giác tồn tại, cậu để Trì Noãn phân xử đi, có ai như cậu không? Đây là chưa kết hôn đấy, kết hôn rồi không biết sẽ còn đối xử với mình ra sao nữa."

"Ai muốn kết hôn với cậu hả?" Đỗ Mẫn xua tay như đuổi ruồi.

Chu Đạt Mậu trợn mắt: "Được, mình ra ngoài hút điếu thuốc đây."

Anh vỗ đùi, đứng dậy bước ra khỏi phòng bao, Đỗ Mẫn oán giận nói: "Hút hút hút! Biết ngay là muốn hút thuốc mà! Vậy mà trước đó nói hay lắm, phải cai thuốc để sau này còn sinh con, quay đầu liền hút, đúng là tên lừa đảo!"

Lần này Trì Noãn thật sự bật cười, vừa nói không muốn kết hôn với Chu Đạt Mậu, vừa nghĩ đến việc cai thuốc sinh con, Đỗ Mẫn hóa ra cũng là người nói một đằng làm một nẻo.

Chu Đạt Mậu mở cửa phòng bao, Từ Đan vừa vặn bước vào: "Xem mình đi cùng ai nè?"

Chu Đạt Mậu lùi lại mấy bước, người ở phía sau Từ Đan lộ mặt, Đỗ Mẫn đứng dậy khỏi sô pha: "A Mân!"

Tiết Mân mỉm cười không nói, lông mày cong cong nhìn về phía Đỗ Mẫn: "Hi~"

Họ cùng ngồi xuống trò chuyện, Đỗ Mẫn hỏi Tiết Mân lần này sẽ ở lại Vân thành bao lâu, Tiết Mân nói: "Tay bị thương, sẽ nghỉ ngơi khá lâu."

Nàng đang dựa vào tay để kiếm cơm, mọi người nghe vậy liền hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.

"Không có gì đâu." Nàng lật bàn tay cho họ xem, "Chỉ là không có sức, đúng lúc nhân cơ hội này cho bản thân được nghỉ ngơi thôi."

"Cũng đúng, đã nhiều năm rồi cậu không cùng tụi mình tụ họp, trước đây đều là cậu đưa tụi mình đi ăn uống." Từ Đan nhớ lại năm đó, "Mình nhớ cậu từng hát một bài tiếng Anh, tên là gì ấy nhỉ? Nhưng mình đã bị nó mê hoặc, mau mau mau, nhân dịp này hát lại cho tụi mình nghe đi!"

"Bài hát đó..." Tiết Mân nhận lấy micro từ tay Từ Đan, "Lâu rồi không hát, mình đã quên lời rồi."

Khúc dạo đầu của [If you and me] vang lên, Đỗ Mẫn nói với Chu Đạt Mậu: "A Mân hát rất hay, cậu nghe xong sẽ tự ti đấy."

Chu Đạt Mậu bịt miệng Đỗ Mẫn lại và đẩy nàng ra sau.

Tiết Mân vừa mở miệng, Từ Đan liền say sưa ôm mặt, thế nhưng vừa hát được vài chữ, Tiết Mân đã bật cười: "Thật sự không nhớ nổi."

Nàng đặt micro lên bàn.

Trò chuyện và ca hát, thời gian trôi qua rất nhanh. Ra khỏi KTV, Chu Đạt Mậu cùng Đỗ Mẫn và Từ Đan rời đi, Tiết Mân cùng Trì Noãn đi đến bãi đỗ xe.

Tiết Mân nói với Trì Noãn: "Có vẻ mấy năm nay cậu không thay đổi chút nào nhỉ."

Trì Noãn: "... Thật sao?"

Tiết Mân đưa điếu thuốc lên miệng, khóe môi thoáng giương lên: "Đúng vậy."

Đi được nửa vòng bãi đỗ xe, Trì Noãn đến trước, cô đứng bên cạnh xe và vẫy tay chào Tiết Mân. Tiết Mân vẫn chưa châm thuốc lá, nàng cúi đầu rút điếu thuốc ra: "Cậu còn ở bên cậu ta không?"

Trì Noãn: "Hả?"

Tiết Mân mỉm cười: "Cố Ninh Tư."

Vừa nãy trong KTV, mọi người đều nhắc đến việc Trì Noãn làm trợ lý cho Cố Ninh Tư, lúc đó Tiết Mân không nói gì, Trì Noãn cũng không ngờ nàng sẽ đột nhiên hỏi tới chuyện này.

Tiết Mân: "Lúc đó mình đã nhìn ra được, cậu ở bên cậu ta, cậu rất thích cậu ta, đúng không?"

Trì Noãn nhìn Tiết Mân, mỉm cười.

Tiết Mân cũng cười: "Đi thôi, rảnh thì cùng đi chơi nhé."

Trì Noãn: "Được, tạm biệt."

Trì Noãn đón Tiểu Ngô Đồng về nhà, Tiểu Ngô Đồng vừa leo cầu thang vừa đọc thơ cổ cho Trì Noãn nghe. Đi đến lầu 3, gia đình ở lầu 3 nghe thấy giọng của Tiểu Ngô Đồng thì mở cửa ra: "Tiểu Trì."

"Chào bác ạ." Tiểu Ngô Đồng lễ phép dừng lại cùng Trì Noãn.

Bác ở lầu 3 chỉ chỉ lên phía trên: "Nhà đã bán rồi, sau này chúng ta đều có thể ngủ yên giấc, đặc biệt là cháu đấy, ôi trời! Thật sự là không dám nghĩ tới, đêm đó đáng sợ biết bao nhiêu!?"

Trì Noãn: "Bán rồi?"

"Hôm nay đã chuyển đồ đạc đi hết, bà lão ở lầu 1 nói là bán rồi."

Trì Noãn: "Sao lại bán gấp như thế? Chẳng phải trước đây không chịu bán sao?"

"Chắc là vì sợ, hoặc là được giá tốt, dù sao cũng đã bán rồi, quan tâm hắn làm gì, quan trọng là chúng ta đã được yên tâm, cháu thấy có đúng không?"

"Đúng vậy..." Trì Noãn dẫn Tiểu Ngô Đồng lên lầu, cô mở cửa bước vào nhà, lúc đóng cửa thì nhìn về phía nhà đối diện.

Cửa lớn đóng chặt.

Nỗi lo rơi xuống, Trì Noãn đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK