Mãi đến khi Trì Noãn dần thu lại tiếng nức nở, Cố Diệu Ngôn mới mang theo giọng mũi nói tiếp: "Tôi không biết hôm nay nói những lời này với em, em sẽ đau lòng ra sao. Tôi chỉ quan tâm đến một mình A Ninh, nếu như em là mắt xích còn thiếu trong chuỗi ký ức của A Ninh, vậy em có thể tác động đến việc hồi phục về cảm xúc của em ấy không–––– Sau tai nạn xe, A Ninh được chẩn đoán mắc chứng PTSD, bất kể là đối với gia đình hay bạn bè, em ấy đều thờ ơ như người xa lạ. Tuy rằng em ấy cũng tích cực phối hợp điều trị, nhưng mà... Em ấy đã nhiều năm không về nhà, ba cũng không chịu nói lời nào nhẹ nhàng, quan hệ cha con, lại nói như người dưng nước lã cũng không có gì quá đáng. Tôi đã nhiều lần suy nghĩ, nếu như năm đó cả hai đều lùi lại một bước, A Ninh không vạch trần vết sẹo của ba, ba cũng có thể nhìn nhận khách quan tình cảm của hai em, có lẽ mâu thuẫn đã không bùng phát dữ dội đến vậy, những chuyện khiến con người ta đau khổ sẽ không phát sinh?"
"... Sau khi A Ninh xảy ra tai nạn, ba không chịu được đả kích, thân thể cũng suy sụp, mấy năm ở nước ngoài, A Ninh lại thân thiết Lận gia như vậy, ba càng sầu não uất ức, năm ngoái vừa thực hiện một cuộc đại phẫu tim. Ông ấy ngoài miệng không nói, nhưng tôi biết ông ấy nhớ A Ninh, mèo A Ninh để lại, ông ấy liền tự mình nuôi dưỡng... Trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng gia đình thì có mấy ai, nếu như một ngày ba thật sự đi rồi, A Ninh muốn gọi một tiếng ba, cũng không còn ai đáp lại em ấy nữa."
Lời nói của Cố Diệu Ngôn khiến Trì Noãn nhớ đến Trì Thanh Xuyên, nước mắt lại tuôn rơi. Gia đình, tình thân, vĩnh viễn là những điều nằm sâu trong tâm khảm của cô.
Cố Diệu Ngôn rót hai cốc nước, bình phục tâm tình rồi lại ngồi xuống: "Trì Noãn, em có thể nói cho tôi biết một chút, gần đây A Ninh thế nào rồi không?"
Trì Noãn mở to đôi mắt ươn ướt, vẫn còn mang theo nghẹn ngào, bắt đầu từ việc Cố Ninh Tư nhổ răng khôn, sau đó là những chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, từng chút một nói cho Cố Diệu Ngôn nghe.
Trong lúc trò chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi qua, lúc tạm biệt, Cố Diệu Ngôn chỉ vào bình hoa mà chị đã cắm khi Trì Noãn đến: "Tặng em, Trì Noãn, hẹn gặp lại."
...
Trì Noãn lái xe xuống tầng hầm công ty rồi soi gương. Cô bổ trang lại, ngoại trừ mí mắt còn hơi sưng, trên mặt hầu như không còn dấu vết khóc lóc nào.
Cô ôm bình hoa đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy từ từ khép lại, Cố Ninh Tư và Hà Chân một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt Trì Noãn, các nàng vừa trở về từ Vân Sơ.
Trì Noãn vội vàng mở thang máy, chờ các nàng cùng lên tầng.
Cô nhìn Cố Ninh Tư đang đến gần, nét mặt, dáng người, tựa như đã thật nhiều năm không gặp, gần như tham lam mà nhìn nàng.
Cố Ninh Tư mặt không cảm xúc ngậm nước nhân sâm trong miệng, ánh mắt chạm đến Trì Noãn, đột nhiên ho khụ khụ, nàng bỏ đồ uống ra, ném nó vào thùng rác trước khi vào thang máy.
Hà Chân đứng bên cạnh Trì Noãn, nhìn bình hoa trong lòng cô: "Đẹp quá, hoa cát cánh à?"
Trì Noãn: "Đúng vậy."
Hà Chân: "Trợ lý Trì thích hoa cát cánh sao?"
Trì Noãn nói: "Không phải, là người khác tặng."
"Để tôi nghĩ một chút, ý nghĩa của hoa cát cánh là gì?" Hà Chân nghĩ không ra, liền lấy tập tài liệu đỡ điện thoại và dùng ngón tay tra cứu trên mạng, "... Có rồi!"
Cố Ninh Tư đứng ở phía trước hơi nghiêng đầu, Trì Noãn cũng quay sang Hà Chân, Hà Chân đọc nhanh như gió: "Ờ~ Hạnh phúc lại đến, đôi tình nhân cuối cùng cũng kết hôn."
Hà Chân trêu ghẹo nói: "Trợ lý Trì, người tặng hoa cho cô rất lãng mạn, cô đang yêu đương à?"
Trì Noãn bật cười: "... Không phải, đây là hoa của một chị gái tặng."
Thang máy đến, Cố Ninh Tư ra ngoài trước. Hà Chân vẫn đang tán gẫu về hoa với Trì Noãn, Cố Ninh Tư nói: "Hà Chân."
Hà Chân: "Vâng, boss."
Cố Ninh Tư: "Trước ngày mai, tôi muốn thấy kế hoạch bộ phận lễ tân mới của Vân Sơ."
Hà Chân: "..."
"Trước ngày mai?" Hà Chân hiếm khi biến sắc, nàng lập tức thông báo cho người phụ trách dự án Vân Sơ, đồng thời không ngừng triệu tập nhân viên họp gấp, bận rộn đến chân không chạm đất.
Trì Noãn theo sau Cố Ninh Tư, tiến vào văn phòng của nàng. Sau khi tìm được vị trí thích hợp để đặt bình hoa và điều chỉnh góc độ nhìn cho Cố Ninh Tư, Trì Noãn mới bước tới bàn làm việc.
Cố Ninh Tư đang lật xem tư liệu tập đoàn gửi đến, Trì Noãn lẳng lặng đọc một lúc rồi nói: "Hôm qua mình có nói với cậu rồi, hôm nay mình phải đến trường của Tiểu Ngô Đồng để dự họp..."
Nghe vậy, Cố Ninh Tư gật đầu nói: "Đi đi."
Trì Noãn nhìn nàng, lòng đầy lưu luyến cùng dịu dàng khó tả. Lại cảm thấy đau buồn tiếc nuối–––– Yêu nàng, nhớ nhung nàng, không nỡ để nàng chịu những đau khổ kia, muốn xoa dịu nỗi đau cho nàng, nhưng lại không có tư cách để làm những điều đó.
Cố Ninh Tư đang ghi lại vài chú thích vào tư liệu thì phát hiện Trì Noãn vẫn chưa đi. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt Trì Noãn dán chặt trên mặt nàng, không chớp lấy một cái.
Cố Ninh Tư: "... Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Nàng đặt bút xuống, tiến lại gần Trì Noãn, hơi cúi người để cả hai có thể nhìn thẳng vào đối phương.
Ánh mắt hai người chân chính gặp nhau, Cố Ninh Tư hỏi: "Nhìn thế này có phải là rõ hơn không?"
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư: "Tôi có đẹp không?"
Trì Noãn mềm giọng nói: "Đẹp."
Bên môi Cố Ninh Tư hiện lên ý cười, đôi mắt sâu thẳm như có từ tính, Trì Noãn nhìn chăm chú hai giây, linh hồn đều bị hút vào trong đó. Mặt dần nóng lên, cô nhắm mắt, rồi lại mở ra, Cố Ninh Tư đã trở về ghế ngồi.
Trì Noãn bình tĩnh hô hấp: "... Vậy mình đi trước?"
Cố Ninh Tư chỉ đầu bút về phía cửa, gõ nhẹ lên bàn hai cái.
Rời khỏi công ty, Trì Noãn đến trường của Tiểu Ngô Đồng. Trong quá trình họp phụ huynh cô liên tục thất thần, sau khi về đến nhà, còn vài phút nữa đã 8 giờ.
Trì Noãn mở cửa vào nhà, trong đầu đều là Cố Ninh Tư, lúc đổi giày mới chợt phát hiện, sao đêm nay trong nhà lại yên tĩnh như vậy? Tiểu Ngô Đồng đã ngủ rồi sao?
Cô bước vào phòng khách, liền thấy Tiểu Ngô Đồng đang cau mày nhìn chằm chằm bàn cờ, tay cầm quân đen mãi vẫn chưa hạ xuống.
Ngồi đối diện Tiểu Ngô Đồng, người cùng cậu đánh cờ quay đầu lại.
Trì Noãn: "... Cố Ninh Tư?"
Tiểu Ngô Đồng nói: "Mẹ ơi, tạm thời mẹ đừng nói chuyện, để con với dì Cố chơi xong ván cờ này nhé?"
Trì Noãn im lặng đến xem, Cố Ninh Tư cũng có thể chơi cờ vây sao?
Đang lúc nói chuyện, Tiểu Ngô Đồng do dự đặt quân cờ xuống, Cố Ninh Tư nhìn bàn cờ, khẽ mỉm cười.
Tiểu Ngô Đồng: "..."
Tiểu Ngô Đồng hối hận nói: "Mẹ ơi, con đặt sai rồi!!"
Cậu vò loạn cái đầu nhỏ của mình, lại cầm một quân khác lên, chăm chú suy nghĩ.
Trì Noãn buồn cười đi vào bếp, cô vẫn chưa ăn tối, dì Lục có để lại hoành thánh cho cô. Mở tủ lạnh ra, lấy một phần hoành thánh, Trì Noãn bật lửa đun nước.
Khi nước trong nồi sôi lên, Tiểu Ngô Đồng chạy vào bếp: "Mẹ ơi mẹ, sao dì Cố lại lợi hại vậy ạ, không chỉ vẽ giỏi, mà chơi cờ vây cũng giỏi nữa!! Tối nay con cứ thua mãi, thua... Thua thất bại thảm hại!"
Trì Noãn nhéo nhéo mặt Tiểu Ngô Đồng, nhẹ nhàng động viên cậu: "Đó là bởi vì khi dì Cố bằng tuổi con, đã cố gắng rất nhiều."
"Vậy con cũng sẽ cố gắng!" Tiểu Ngô Đồng nói xong lại chạy ra ngoài.
Trì Noãn cho hoành thánh vào nồi, nêm nếm lại nước súp, nhìn hoành thánh nổi lên trên mặt nước rồi múc từng viên một vào bát. Cố Ninh Tư đi tới, Trì Noãn hỏi nàng: "Cậu muốn ăn không?"
Cố Ninh Tư nói: "Sao cũng được."
"Sao cũng được" nghĩa là muốn ăn, Trì Noãn nói: "Vậy để mình cho cậu một ít."
Cô lấy ra một cái bát khác, dùng thìa múc hoành thánh, vừa định cho vào bát thì Cố Ninh Tư đã nói: "Không cần phiền vậy đâu."
Nàng nhìn Trì Noãn, lại nhìn tay cô, qua lại hai lần, Trì Noãn đã hiểu. Cô hết sức tự nhiên nâng tay lên, đưa hoành thánh đến bên miệng Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư nhíu mày: "Không nóng sao?"
"... Nóng." Trì Noãn liên tục thổi, lúc này Cố Ninh Tư mới há miệng cắn, nàng cắn hai miếng, một viên hoành thánh liền hết.
Trì Noãn hỏi nàng: "Có ngon không?"
Cố Ninh Tư nhìn vào mắt cô: "Ừm."
Trì Noãn mím môi cười, lại múc thêm một viên, thổi cho nguội rồi mới đưa tới.
Cố Ninh Tư ăn xong hai viên hoành thánh thì không ăn nữa, Trì Noãn liền dùng thìa này ăn hết số hoành thánh còn lại.
Tiểu Ngô Đồng ôm một chiếc khăn tắm lớn, ngửa mặt hỏi Cố Ninh Tư: "Dì Cố ơi, con định đi đánh răng tắm rửa, hay là dì tắm trước đi?"
Cố Ninh Tư nói: "Cháu trước đi."
Trì Noãn đang rửa bát: "???" Lúc cô không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Dạ." Tiểu Ngô Đồng cười toe toét nói với Trì Noãn, "Mẹ ơi, tối nay con mời dì Cố ở lại nhà chúng ta."
Trì Noãn: "......"
Tim cô đập thình thịch, việc Tiểu Ngô Đồng mời Cố Ninh Tư ngủ lại cũng không có gì khó hiểu, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng sao Cố Ninh Tư lại đồng ý? Lần trước có thể nói là do cửa bị hỏng, còn lần này thì sao...?
Cố Ninh Tư liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của Trì Noãn, nàng hơi nhíu mày: "Cậu không để ý tin nhắn trong nhóm chủ sở hữu sao?"
Từ khi rời công ty đến họp phụ huynh cho Tiểu Ngô Đồng rồi về nhà, Trì Noãn quả thực không để ý đến tin nhắn trong điện thoại. Được Cố Ninh Tư nhắc nhở, cô bấm vào nhóm chủ sở hữu của Hạc Nam Sơn, mới biết đường ống nước ở khu vực Hạc Nam Sơn đã bị vỡ lúc chạng vạng, bộ phận cấp nước đang sửa chữa gấp trong đêm, dự đoán khu biệt thự sẽ không có nước cho đến sáng ngày mai.
Không có nước, đúng là rất bất tiện...
Tiểu Ngô Đồng tắm xong, liền cả người thơm ngát nhảy lên giường. Trì Noãn ngồi bên giường kể cho cậu nghe nội dung của buổi họp phụ huynh, Tiểu Ngô Đồng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Sau khi đóng cửa phòng bước ra, Cố Ninh Tư đang ngồi bên bàn trà lật xem quyển sách tài chính viết bằng ngoại ngữ. Bị Cố Ninh Tư phát hiện mình đang cố gắng học bù, Trì Noãn có chút xấu hổ, Cố Ninh Tư cũng không có biểu hiện gì, tiện tay khép sách lại.
"Cậu trước, hay là tôi trước?" Nàng hỏi Trì Noãn.
Trì Noãn nói: "Cậu tắm trước đi."
Cố Ninh Tư mang theo đồ dùng cá nhân và quần áo để thay, Trì Noãn vào phòng tắm mở vòi sen cho nàng, đóng cửa lại và dạy nàng cách khóa cửa.
"Cái này cần phải..."
Hai chữ "nhấc lên" còn chưa nói ra, Cố Ninh Tư đã giơ tay nhấc nắm cửa lên.
"Cạch", tiếng khóa cửa vang lên.
"..."
Vẻ mặt Cố Ninh Tư vô cùng nghi hoặc, Trì Noãn cúi đầu nhìn tay nắm cửa, khóe mắt dần nóng lên: "... Đúng rồi, chính là như vậy, nhấc lên trên một chút. Cậu tắm rửa đi, mình ra ngoài trước."
Cửa phòng tắm lần nữa đóng lại, Cố Ninh Tư lại giơ tay nhấc nắm cửa lên.
"Cạch".
–––– "Phát định vị cho tôi đi, hình như tôi lạc đường rồi."
–––– "Chỗ này thật khó tìm."
–––– "Tiểu Cố, hoan nghênh em đến, cứ tự nhiên nhé."
–––– "Bị hỏng một chút, cậu phải hơi nhấc nó lên."
–––– "Còn cậu thì sao? Cậu có giống mẹ cậu không?"
Những mảnh ký ức rời rạc hiện ra, nhưng vẫn không thể xâu chuỗi thành một bối cảnh hoàn chỉnh.
Cố Ninh Tư nhìn mình trong gương, kỳ thực có nhớ hay không, cũng không còn quan trọng nữa.