• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trang trại hoa chính thức bị phong tỏa, do số lượng trồng lớn hơn so với tưởng tượng, báo chí đưa tin rầm rộ đa phần đều chỉ trích, vài người nghi ngờ số tiền Mạc Gia kiếm được xuất phát từ những việc làm phạm pháp, vài người cảm thán vì lôi được những người cặn bã ra trước tòa án.
Mạc Gia nếu nghèo thì nói làm gì nhưng dính đến việc ngồi tù, chuyện trở nên phức tạp hơn.

Bởi vì tin tức này mà tập đoàn ULK vừa khởi sắc cũng bị vạ lây, cổ phiếu cứ như thế trượt dài, ban quản trị nhìn sắc mặt Mạc Gia Uy mà nuốt cơm không trôi.
Ông ta quá mức bình tĩnh.
Bọn họ kiếm được tiền bao năm qua, so với số tiền thua lỗ chưa được một phần mười.
Thẩm Vũ tốt nghiệp sớm hơn so với Mạc Gia Kỳ, vừa về nước đã đụng phải củ khoai nóng, ai nấy đều lắc đầu thay cho cậu ta.
Mạc Gia Kỳ được An Phong dẫn đến thăm Túy Liên, bà ta hiện tại đang bị tạm giam.
“Người vẫn khỏe chứ?” Cô nghĩ gì đều viết hết lên trán.
“Bên trong vui lắm, cho dù có phạt tù cũng không lo buồn chán.” Bà ta nhẹ như không mà đáp lời.
An Phong ngồi bên cạnh giữ im lặng cho hai người bọn họ nói chuyện, hắn thật sự rất muốn rời mắt trả lại không gian riêng tư, một mặt lại lo lắng Mạc Gia Kỳ trở nên kích động.
“Ba vẫn còn bận chuyện ở công ty.” Giọng cô nhỏ dần.
“Ta đều biết, con đừng bận tâm đến chuyện công việc của chúng ta.” Túy Liên bình đạm nói “Ta và lão Uy sớm đã lập ra một khoản tiết kiệm, đủ cho con sống một đời.”
Nói đến đây cả Mạc Gia Kỳ và An Phong đều rõ, dù Mạc Gia phá sản cũng không dùng số tiền đó.
“Con từng nói sẽ phấn đấu, giàu có hơn lão Uy.

Bao nhiêu năm nay có thể sánh ngang rồi.” Mạc Gia Kỳ khiêm tốn nói.
“Con có quan hệ gì với nhà thiết kế họ Hạ kia.” Túy Liên thắc mắc hỏi.
Ngay cả An Phong cũng có cùng thắc mắc, Hạ Minh Tây là người khó chiều ngay cả nhà gia tộc lớn muốn cô ta thiết kế còn phải xem cô ta có đồng ý hay không, chính là nói Hạ Minh Tây chẳng để bọn họ vào mắt.
“Quan hệ? Thì là người làm ăn với nhau.” Mạc Gia Kỳ khó khăn tìm đại một đáp án.
“Con ngoại trừ làm mẫu cho Thất Diệp kiếm một số tiền lớn, một nửa làm từ thiện một nửa gửi tiết kiệm, ta từ lâu đã biết rồi.


Làm ăn gì ở đây?”
Cô thở dài, đành nói ra sự thật: “Chị ấy từ khi là một sinh viên mới ra trường con đã nhắm trúng rồi, số tiền bốn tỷ là do con đem đi đầu tư, làm bàn đạp cho chị ấy phát triển thương hiệu.”
“Không sợ thua lỗ?” Túy Liên ngạc nhiên hỏi.
Ngay cả An Phong ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên, hắn chưa nắm chắc nhất định không đem tiền đi rải lung tung, còn liều lĩnh như vậy.
“Hiện tại đã thành công rồi.”
Túy Liên cũng thật thà nói: “Ban đầu trồng hoa hồng trắng ta đoán chắc là lỗ to rồi, hai năm nay doanh thu vượt ngoài sức tưởng tượng.

Tập đoàn ULK lỗ bao nhiêu ta bù vào bấy nhiêu, lão Uy cũng chẳng thê thảm như mọi người tưởng tượng.”
Bọn họ nói thêm vài câu đã hết thời gian, Túy Liên trở vào trong căn phòng kia.

Trước khi chào tạm biệt Mạc Gia Kỳ còn gửi lời hỏi thăm đến Thẩm Mị, nhắn nhủ vài điều chủ yếu là chủ tịch mượn Thẩm Cửu và Thẩm Vũ, chưa có thời gian đến thăm cô ta.
Thẩm Vũ một người chia làm hai, buổi sáng chịu áp lực từ Mạc Gia Uy, buổi tối suy nghĩ cách thức phát triển cửa hàng cho Thẩm Mị, đứa em trai mới lớn chưa kịp tìm người yêu đã bị công việc vùi lấp.
Ngày hôm sau An Phong dẫn cô đến trụ sở của tập đoàn ULK.
“Chưa ăn sáng cô uống ít một chút.” An Phong nhíu mày nhìn đống sữa bắp rỗng tuếch trên xe.
Mạc Gia Kỳ im lặng, tay đã rời khỏi hộp sữa.
Cô lại nhớ đến anh nữa rồi, Thượng Lâm sẽ chiều theo ý cô, hoặc là ban đầu không đưa nhiều như vậy, cùng lắm là hai hộp.
“Cô uống đi, không mắng nữa.” Hắn bất lực nói.
Chiếc xe dừng lại trước trụ sở, An Phong mở của xe dẫn cô vào trong.

Bọn họ tay trong tay vào sảnh lớn, vừa bước vào đã nghe thấy không khí rộn ràng, nụ cười đắc ý phát ra từ mọi hướng.
Nội dung bàn tán là cái tên Lạc Lạc, cô ta đột nhiên rời khỏi chiếc ghế chủ tịch, vị trí bỏ trống làm nhiều người hoang mang.


Truyền thông được một dịp xôn xao, hai năm trước ca tụng cô ta bao nhiêu hiện tại bôi nhọ bấy nhiêu.
Mạc Gia Kỳ được đưa thẳng đến phòng chủ tịch, Thẩm Cửu cũng có mặt ở bên trong tay cầm văn bản đọc rất chăm chú.
“Tiểu Kỳ, con đến rồi.

Đường đi có mệt không?” Thẩm Cửu dẹp công việc sang một bên hỏi.
Cô lắc đầu: “Bên cạnh có An Phong nên rất thuận lợi, chủ tịch không có ở đây sao?”
“Chủ tịch vừa chợp mắt một lát, ta thay ông ấy xử lý đống lộn xộn còn lại.” Thẩm Cửu nói với giọng điệu vui mừng “Cổ phiếu có khởi sắc rồi.”
Nghe thấy tin này mà nhẹ nhõm cả người, vấn đề còn lại ở chỗ trang trại hoa dính vào chất cấm.
“Đều nhờ có chú và Tiểu Vũ chống đỡ.”
“Mệt mỏi nhất vẫn là chủ tịch, ông ấy thật sự cạn kiệt sức lực rồi.” Thẩm Cửu nói tiếp “Chuyện của Mạc Gia ta không biết nhiều nhưng thật sự ông ấy đã rất phiền muộn.”
Thông tin Mạc Gia Kỳ mù vĩnh viễn là một đả kích, cô như muốn nói bản thân mình vô cùng ổn, chấp nhận biến cố này về phía Mạc Gia Uy vẫn cố chấp, ông ta không muốn khuất phục.
Mạc Gia Kỳ gật đầu nói: “Chú Thẩm hãy bỏ chút thời gian đến thăm chị Thẩm Mị, chị ấy cũng cần chú.”
“Sau khi chủ tịch dậy ta sẽ đến.”
Cô đến vì muốn gặp Mạc Gia Uy nhưng lại không đúng lúc, quyết định cuối cùng là quay trở về.
Trong khoảng thời gian bị mù Mạc Gia Kỳ tạm hoãn lại công việc nhận sản phẩm, Thất Diệp cũng hết hi vọng, chưa trực tiếp nói chấm dứt hợp đồng, cứ trì hoãn như thế.

Cậu ta có thể im lặng nhưng fan của cô đứng ngồi không yên, nhiều nhà sản xuất muốn sản phẩm của họ đạt được số lượng bán ra bùng nổ, vẫn còn chờ sự trở lại của Tiểu Gia.
Trên đường về điện thoại của An Phong có cuộc gọi đến.
“Con trai của tôi đột nhiên đổ bệnh, tôi muốn về chăm sóc nó mấy ngày.

Cậu có thể nói lại với cô chủ giúp tôi được không, tôi thực sự rất gấp.” Giọng nói của dì Lý có thể nghe ra thực sự là chuyện gấp rút.

“Được, tôi sẽ nói lại với Gia Kỳ.

Chúng tôi cũng đang trên đường trở về.”
An Phong ngắt máy, quay sang trò chuyện cùng với cô: “Con trai dì Lý đổ bệnh, muốn xin nghỉ phép vài ngày.”
“Vài ngày tiếp theo tôi có thể tự mình sinh hoạt.” Mạc Gia Kỳ bình tĩnh nói.
“Tôi có thể chăm sóc cô.” An Phong nhàn nhạt đáp lại.
Bản thân làm đối phương hoài nghi nhiều đến như vậy sao? Đó là câu hỏi mà An Phong thắc mắc bấy lâu, muốn cô dựa dẫm thật sự rất khó, thậm chí còn tự mở đường, Mạc Gia Kỳ lại khôn khéo từ chối.

An Phong muốn giúp đỡ cùng lắm là tranh công với người tài xế.
“Anh còn công việc.” Mạc Gia Kỳ nhẹ nhàng nói tiếp “Tôi chẳng qua không thấy phía trước có gì, xin anh đừng nghĩ tôi bị phế toàn thân.”
Mạc Gia Kỳ muốn hắn thừa nhận bản thân có thể tự sinh hoạt, về lâu dài chỉ có lợi.
An Phong miễn cưỡng nói: “Được, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ qua.”
Bình thường hắn vẫn cư xử như thế, Mạc Gia Kỳ còn nhầm tưởng An Phong xem nhà cô thành nhà hắn.

Nói câu này thực sự phải suy nghĩ lại hai chữ ‘thỉnh thoảng’ phát ra từ miệng đối phương.
Về đến nhà An Phong dâng trào cảm giác bất an, đứng nhìn cái cổng một lúc.
Mạc Gia Kỳ thấy hắn không có ý định dẫn thêm bước nào, vội hỏi: “Sao thế, anh cảm thấy trong người không khỏe?”
“Dì Lý rời đi mà quên khóa cổng.” Hắn thở hắc ra một hơi “Thiếu an toàn.”
“Con trai bệnh đương nhiên sinh ra cảm giác nóng vội, anh đừng khó tính nữa vào trong thôi.”
An Phong bỏ qua cảm giác nghi ngại trong lòng, dìu cô đi vào.

Cửa nhà cũng y hệt số phận, cô đã bao che cho dì Lý bằng lý do nóng vội hắn cũng không bắt bẻ thêm.
Ngồi được một lát An Phong về nhà của hắn, so với căn nhà thuê trước kia tốt hơn gấp trăm nghìn lần nhưng vẫn cảm xúc không mấy khởi sắc, thiếu ánh sáng, thiếu hơi người dẫn đến cô đơn.

Hắn ngồi một mình ở phòng khách, lưng tựa vào sofa một lúc thì nhắm hờ mắt, như muốn nghỉ ngơi một lát.
Chỉ khi ở một mình hắn mới cảm thấy cảm thân mệt mỏi, cần phải nỗ lực hơn nữa.


Áp lực cũng dần dần sản sinh.

Mỗi khi gần Mạc Gia Kỳ, đầu ốc hắn rỗng tuếch, chỉ cần đứng nhìn cô đã thấy thoải mái, bản thân như được tiếp thêm năng lực tích cực, An Phong ngày càng không biết bản thân bị cái quỷ gì.
Hắn muốn đứng bên cạnh cô lâu một chút nên thường ngày im lặng nhất có thể, giống như Thượng Lâm trước đây từng hành xử.
Càng nghĩ hắn càng muốn ngủ, có lẽ vì mệt mỏi.

Nhưng tiếng hét đầy đau đớn khiến hắn bừng tỉnh, vừa nghe đã biết đó là của ai, bật dậy vội chạy sang nhà Mạc Gia Kỳ mà quên luôn việc phải mang giày.
Đôi chân trần chạy như bay, đảo mắt nhìn xung quanh nhà tìm hình bóng cô rồi lại nghe thấy tiếng hét vang vọng ở tầng trên.

An Phong không do dự mà chạy lên, mở cửa một màu đỏ cùng mùi máu đặc trưng đập vào mắt.
An Phong vội kéo Mạc Gia Kỳ ra khỏi vũng máu, cô vừa khóc vừa ôm lấy Hắc Hắc.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mau… Mau đưa Hắc Hắc đến bệnh viện thú ý, nhanh lên… Cầu xin anh.” Giọng nói đứt quãng của Mạc Gia Kỳ vang lên.
Hắn ngược lại quan tâm cô nhiều hơn: “Cô có bị thương ở đâu không?”
Mạc Gia Kỳ điên cuồng lắc đầu: “Tôi không có, hoàn toàn không có.”
An Phong nhanh chóng đưa cơ thể yếu ớt của Hắc Hắc ra xe, vượt đèn đỏ, chạy quá tốc độ cho phép, không có giấy tờ… Đóng tiền phạt choán hết cả đầu.
Sau khi đến bệnh viện, hắn thử hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người đột nhập vào nhà, Hắc Hắc vì bảo vệ tôi nên bị thương, còn lại tôi không rõ.” Mạc Gia Kỳ lo lắng nói.
“Nhà chúng ta gần nhau như vậy, ngay cả việc kêu cứu cô cũng lười sao?”
Mạc Gia Kỳ ấm ức: “Tôi có.”
Có kêu, kêu rất lớn, cái tên An Phong cứ được lập đi lập lại rất nhiều lần nhưng chẳng ai xuất hiện.

Khi mọi tạp âm biến đi hết, cô run rẩy mò đến chỗ Hắc Hắc chỉ cảm nhận được thứ ươn ướt cùng với mùi đặc trưng, cô sợ đến nổi hét lên, đồn sức lực cuối cùng mà hét..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK