Mạc Gia Kỳ đứng trên cao nhìn xuống thứ côn trùng bẩn thỉu, nước mắt Lạc Lạc thay cho sự phẫn nộ mà không ngừng tuôn trào, khoang miệng cô ta bị nhét đầy cơm nên việc nguyền rủa như mọi khi bị chặn lại.
Nhìn thấy Mạc Gia Kỳ là một sự đả kích, vậy đến sự xuất hiện của Thượng Lâm sự đả kích liền nhân hai.
“Chăm sóc tốt cho cô ta, tôi sẽ tài trợ cho nơi này.” Mạc Gia Kỳ như muốn nói điều này cho Lạc Lạc nghe “Đừng để những bệnh nhân khác bị cô ta làm cho lây bệnh.”
Người chăm sóc nhẹ như không mà nói: “Bệnh nhân này không thể ra ngoài, Mạc tiểu thư yên tâm.”
Cô ta cố gầm rú để biến bản thân trở thành con thú săn mồi, bị cơm chặn lại tiếng kêu trở thành một thanh âm khác, như tiếng van xin nài nỉ đem bản thân ra khỏi nơi này.
Thương Lâm đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng sẽ choàng tay qua eo Mạc Gia Kỳ.
Hai người bọn họ thấy cô ta ăn được một bụng căng tròn thì lập tức ra khỏi căn phòng với đầy mùi hương oi thiu, nhìn vào hành động của người chăm sóc có thể đoán được diễn cảnh Lạc Lạc nôn ra sẽ có kết cục như thế nào.
Vẫn là dãy hành lang đó, vẫn là ánh sáng lập lòe, phòng bệnh nói tiếp phòng bệnh.
Mạc Gia Kỳ đột nhiên nói: “Tôi hiền lành nhưng không lương thiện.”
Thượng Lâm quay sang nhìn cô rồi mở miệng: “Rồi một ngày em sẽ biết, tôi cao cả nhưng không hiền lành.”
Anh với cương vị là một cảnh sát sẽ không để Lạc Lạc, một công dân đáng phải chịu trừng phạt trước pháp luật, lại bị nhốt ở đây nhận lấy những ân oán riêng.
Nhưng Thượng Lâm đã nói bản thân không phải là người hiền lành, người khác ức hiếp người của anh, đương nhiên đáng phải nhận những thứ đó.
“Anh đánh người già ức hiếp trẻ nhỏ sao?” Cô dành cho anh một ánh mắt nghi ngại, khoảng cách dần một xa.
Thượng Lâm nở nụ cười, tay như vô tình kéo cô lại gần: “Cái đó không phải là người.”
“Chúng ta có tính là đang hẹn hò trong bệnh viện tâm thần không?” Cô đảo mắt xem xét mọi thứ xung quanh.
Anh khẳng định: “Không tính, buổi hẹn hò chính thức còn phải đợi hẹn ước một năm kết thúc.”
Cô gật gật đầu: “Tôi còn chưa nói sẽ đợi.”
Thượng Lâm hôn nhẹ lên vành tai cô thì thầm: “Tôi biết rồi, chỉ một mình tôi đợi.”
Bọn họ rời khỏi bệnh viện tâm thần vào lúc chiều tà.
Mạc Gia Uy nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ngồi ở phòng khách thì tỏ vẻ ngạc nhiên, ông ta lên tiếng: “Chẳng phải con nói về trễ sao, còn về sớm hơn chúng ta.”
“Lộ trình thay đổi nên về sớm hơn dự tính.” Cô nhăn mặt nói “Bữa tối không thể dùng với mọi người rồi.”
Túy Liên vào sau, thắc mắc hỏi: “Vì sao?”
Cô lắc đầu: “Con no rồi.”
“Thôi được.” Túy Liên thấy cô không muốn ăn thì không ép.
Bà ta từng quản chế độ ăn rất nghiêm ngặt, hiện tại bị gương mặt Mạc Gia Kỳ đánh lừa.
Lý do thực sự chính là cô muốn bỏ bữa, nhìn thấy cảnh Lạc Lạc như loài côn trùng thấp kém dùng bữa, bản thân tự nhiên cảm thấy mùi vị sẽ rất khó nuốt, có khi phải nôn ra trước mặt chủ tịch và phu nhân.
Cô ngồi một lúc rồi đi lên phòng, Hắc Hắc tranh thủ lẻn vào theo.
Trong lúc rảnh rỗi thì lên mạng xem vài ba tin tức, rất lâu rồi cô mới dùng lại tài khoản Tiểu Gia.
Vừa vào đã thấy những tiêu liên quan đến bản thân, đa phần bọn họ tò mò về chuyện yêu đương của cô, từ An Phong đến Thất Diệp cùng với sự góp mặt của Thượng Lâm, ba người họ bị réo tên hầu như khắp tất cả các mặt trận.
Đặt biệt nhất phải kể đến Thượng Lâm, anh và cô chỉ gặp nhau công khai một hai lần đã bị réo gọi.
Một số fan ủng hộ cô đến với An Phong tỏ ra bất bình.
Ví dụ như ‘Đã có giám đốc An cần gì chủ tịch của các người.’
Bên phía còn lại cũng chẳng hiền lành mà đáp trả ‘Mạc tiểu thư ăn bám chủ tịch Thượng các người nói lọt tai một chút đi’
Hình như mọi người rất phản đối cô đến với Thượng Lâm, lý do là gì? Mạc Gia Kỳ ngồi lướt trận chiến giữa hai phe gần hai tiếng đồng hồ mà chẳng biết lý do.
Đời này ông trời muốn tác hợp cho cô, ông bà Mạc thuận ý, thiên thời địa lợi có đủ cái duy nhất chính là lòng người thay đổi.
Nói như kẻ khốn nạn là Mạc Gia Kỳ, thật sự cô chỉ đang lựa chọn cái tốt đẹp cho bản thân.
Tiêu chí hàng đầu chỉ cần người đó yêu cô là đủ, An Phong cho dù có yêu cô cũng không dám đáp lại, hắn là ngoại lệ duy nhất.
Cô nhìn điện thoại thất thần một lúc rất lâu, tự hỏi bản thân đã đi đúng hướng chưa? Hành hạ Lạc Lạc là thứ cô muốn sao? An Phong là ngoại lệ liệu có khoa trương?
Mạc Gia Kỳ nhắm mắt rồi rất nhanh nhìn lại màn hình điện thoại, cho dù không đúng nhưng con đường cô đang đi bản thân cảm nhận được hạnh phúc và yên bình.
Lạc Lạc đáng nhận những thứ đó, về phần An Phong tội lỗi cô gây ra nên dùng cả phần ký ức về già để ghi nhớ.
Ngón tay khẽ lướt lên, hình ảnh được chụp ở tòa án thật sắc nét, chủ nhân của bức hình đặt dấu chấm hỏi to vào chỗ Doãn Hiếu với tiêu đề ‘Người này là ai?’ nhấp vào phần bình luận liền nhìn thấy được dấu tích của cuộc trận chiến đẫm máu.
Người tên Đại Doãn không ngừng tung ra những đoạn tin nhắn dài chứng minh người trong bức ảnh là anh trai của Tiểu Gia.
Đương nhiên người qua đường chẳng ai tin lời Đại Doãn nói, người người đều biết Mạc Gia Uy chỉ có một đứa con gái.
Mạc Gia Kỳ đột nhiên phì cười, cái tên Đại Doãn vừa nhìn đã biết là ai, đọc vào dòng chữ vừa cợt nhả lại hay quạu càng chắc chắn hơn.
“Dễ thương thật, anh trai.” Cô vừa nói vừa gợi nhớ hình ảnh của Doãn Hiếu.
Nụ cười kết thúc Mạc Gia Kỳ đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô dạo này cứ hay bị đãng trí.
Lập tức liên lạc cho Nguyệt Nhi, hiện tại chưa qua mười hai giờ đêm cô có thể tự tin gọi cho đối phương, nhận lại được dòng tin ‘Bạn hiện tại không thể gửi tin nhắn’.
Nghiêm túc mà chặn nhau?
Mạc Gia Kỳ có hơi sốc, trầm tư một lúc thì thừa nhận bản thân sốc đến mất ngủ.
Cô đổi sang đối tượng khác là đó chính là con mồi Thượng Lâm, anh rất nhanh đã kết nối.
Giọng điệu trầm ấm: “Em lại buồn sao?”
“Tôi không có, nhưng có một chuyện khiến tôi buồn”
Thượng Lâm nén lại nụ cười: “Là chuyện gì? Có phải nhớ tôi rồi không?”
Cô nhăn mặt: “Anh đừng đùa, tôi thật ra… Có một người bạn vô duyên vô cớ bị một người khác chặn, nên xử lý thế nào?”
Đời trước cô chỉ có Lạc Lạc là bạn, bọn họ cho dù có giận vài ba chuyện vụn vặt cũng chưa đến mức chặn nhau, ông bà Mạc càng chưa chặn bao giờ.
“Vậy thì phải xem người bạn đó đã làm gì rồi, chẳng hạn như vô tình chọc người ta giận.” Thượng Lâm cẩn thận đối đáp.
Anh nhận ra người bạn cô nhắc đến là bản thân mình, sự thật quá dễ đoán Mạc Gia Kỳ làm gì có bạn?
Mạc Gia Kỳ dừng một chút để suy nghĩ, một lúc sau đáp: “Không làm phiền anh nữa, ngủ ngon.”
“Một chút cũng không thể nói thêm sao?” Thượng Lâm mặt dày hỏi.
“Anh không bận sao?”
Anh nhìn đống thông tin vừa được gửi đến, chớp mắt nói: “Thật sự đang rảnh rỗi.”
“Vậy thì nói thêm một chút, anh cảm thấy trên mạng nói về chúng ta như thế nào?” Cô nhớ lại những dòng bình luận trong cuộc hỗn chiến, hỏi ra khỏi miệng.
Thượng Lâm có theo dõi hoạt động của Tiểu Gia, cũng là một trong mười triệu fan kia.
Hôm nay rõ ràng không có hoạt động mới, cô muốn nói đến điều gì anh thực sự chưa rõ, phải rất lâu sau đó anh mới sử dụng giọng nói trầm ấm của mình.
Mạc Gia Kỳ đợi anh đến nỗi hai mí mắt sắp dính chặt với nhau, rốt cuộc cũng đợi được kết quả.
Giọng điệu có chút tức giận, anh nói: “Em từ khi nào lại quan tâm đến những loại tin tức này?”
“Rảnh rỗi nên xem thôi.” Mạc Gia Kỳ đáp.
“Em tốt nhất đừng xem nữa.” Thượng Lâm nói tiếp “Có hại cho sức khỏe.”
Mạc Gia Kỳ cảm thấy người bị tổn hại long thể chính là anh thì đúng hơn, cô đành phối hợp một chút: “Đều nghe anh.”
Cô cho dù sợ người khác phán xét bản chất nhưng từ lâu đã chẳng sợ bọn họ tô vẽ thêm chuyện, nếu không thời điểm Lạc Lạc du oan giá họa nói cô là hung thủ làm sao để nhẫn nhịn đến thời điểm chín mùi.
“Em buồn ngủ rồi sao?” Thượng Lâm hạ giọng hỏi.
“Có chút.”
“Đều là lỗi của tôi không chu đáo, em ngủ đi, ngủ ngon.”
Mạc Gia Kỳ nổi tâm trêu chọc: “Chúc anh ngủ mơ thấy ác mộng, tạm biệt.”
Cô nói mạnh miệng như thế năm phút sau khi ngắt máy đã nhắn tin chúc ngủ ngon một cách bình thường.
Chìm vào giấc ngủ sâu, Mạc Gia Kỳ gặp phải một giấc mơ rất kỳ quái, toàn thân nóng như lửa đốt xung quanh bao trùng bởi những ngọn lửa hung tợn, hình ảnh cứ mờ ảo chẳng tài nào nhìn rõ, đôi mắt đột nhiên truyền đến cơn đau như ai đó muốn đoạt đi đôi mắt của cô.
Buổi sáng cô được dì Lý đánh thức trong tình trạng khóc nức nở, động tác của dì ấy hết sức nhẹ nhàng lây người Mạc Gia Kỳ, cô mở mắt tâm trạng còn vương nỗi buồn man mát.
“Cô chủ có chuyện gì sao, có thể nói với ông bà chủ chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết.” Giọng điệu chất chứa sự lo lắng còn có cả nông nóng.
Mạc Gia Kỳ nghe rồi nhưng chẳng tài nào mở miệng đáp ngay được, hình như giấc mơ đó gây ảnh hưởng rất lớn, cô ngồi thẫn thờ một lúc mới thoát ra được.
Mạc Gia Kỳ chạm vào mắt mình hiện tại đã không còn đau, cảm giác nóng bức người cũng lui đi, cô nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, dì đừng nói với hai người họ.”
Chẳng qua là gặp ác mộng, cô không yếu đuối đến nỗi khóc lóc tố cáo việc này cho ông bà Mạc.
Cô trải qua nhiều chuyện, chuyện muốn giấu cũng nhiều thêm một.
“Thật, thật sự sẽ ổn sao?” Dì Lý e ngại nói tiếp “Lần trước đôi mắt trở nên nghiêm trọng cũng vì giấu ông bà chủ.”
Mạc Gia Kỳ lắc đầu: “Là do tôi quên béng đi việc phải nói với bọn họ không phải cố ý muốn giấu, dì Lý đừng bận tâm.”
Dì Lý đi đến kéo rèm cửa để ánh sáng lọt vào sưởi ấm cho căn phòng, Mạc Gia Kỳ híp mắt đi đến gần cửa kính, từ phòng cô có thể nhìn xuống vườn hoa, vài loại khác biệt được đặt chung với loài hoa Túy Liên đem đến.
Tâm trạng được thả lỏng hơn rồi, cô đi vào phòng vệ sinh sau đó xuống nhà dùng bữa cùng với ông bà Mạc..
Danh Sách Chương: