Một câu hỏi nữa được đặt ra: “Có phải là vị kế bên cô không?”
Mạc Gia Kỳ quay đầu sang nhìn Thất Diệp sau đó đáp: “Không phải.”
Ánh mắt của cô rõ ràng không ẩn chứa điều gì, bọn họ lại thêu dệt thành ánh mắt chứa đầy sự thâm tình, tin tức được đăng lên trong khi cả hai vẫn chưa biết.
Kết thúc buổi họp báo Mạc Gia Kỳ chưa vội về nhà, cô đi đến chỗ làm của Thượng Lâm, anh không còn là người điều hành khách sạn trực thuộc tập đoàn Lạc Thị mà trở thành người ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, Lạc Thị chính thức rơi vào tay người ngoài, tin tức này có sức ảnh hưởng nhưng nhiều ngày liền bị Mạc Gia Kỳ giành sự chú ý.
Việc đầu tiên Thượng Lâm thực hiện là đổi tên tập đoàn.
Cô đến muốn nói về chuyện giống nhau cho Doãn Hiếu biết, vừa đến sảnh đã bị bảo vệ chặn ở ngoài.
Cô phải gọi vào số Thượng Lâm để xin lệnh thông hành, ngoài giọng nói máy móc thì chẳng còn gì nữa.
Đổi đối tượng sang Doãn Hiếu tình hình vẫn như vậy không có khả quan.
Mạc Gia Kỳ đành trở về, trên đường đi thu hút rất nhiều sự quan tâm, ánh nhìn đều đổ dồn về cô.
Tranh thủ khi thời gian rảnh cô tự mình đi điều tra, tìm một bạn đồng hành không khó.
Thiên Thiên lái xe đến đón, con bé vừa gặp đã vui mừng.
“Hôm nay em được nghỉ, chị yên tâm.” Con bé đưa nón bảo hiểm cho cô rồi hỏi “Chị muốn đi đâu?”
Mạc Gia Kỳ đưa địa chỉ cho Thiên Thiên: “Cách rất xa thành phố.”
Con bé gật đầu, sau đó khởi hành đi đến địa chỉ được hiển thị trong điện thoại, một cảm giác cứ thôi thúc Mạc Gia Kỳ đến nơi đó.
Bọn họ ra khỏi thành phố cảnh vật quanh có sự thay đổi rõ rệt, lần này đến một vùng xa xôi.
Nơi đây không phát triển vượt bậc như thành phố, ở mức tạm chấp nhận được.
Thiên Thiên dừng xe, bắt đầu nhìn mọi thứ xung quanh: “Người đó sống ở đây sao?”
“Chắc là vậy.”
Mạc Gia Kỳ chậm rãi tiến về phía trước, con bé rút chìa khóa đuổi theo phía sau.
Thị trấn với những ngôi nhà cách nhau, nơi đây có vài con ngõ nhỏ, đường rất dễ đi, cô trước tiên tìm đến địa chỉ được nhắc đến.
Thượng Thiên Thiên giữ khoảng cách nghe cuộc gọi đến của Thượng Lâm, vừa kết nối con bé đã bị anh trai chất vấn.
“Em đưa Gia Kỳ đi có đúng không?”
“Đúng đúng, tìm hiểu về vị đã hiến mắt cho chị ấy.”
“Chú ý cẩn thận, nếu về trong đêm tốt nhất nên ở lại.”
“Em biết rồi, sẽ bảo vệ chị ấy mà.”
Đứng trước ngôi nhà, Mạc Gia Kỳ cảm nhận được một thứ cảm xúc đang dâng trào, trước nhà có vài chậu hoa nên vào vị trí đó, hình như bị người khác đem đi rồi.
Cô ngước nhìn lên, dấu vết của loại dây leo bị người ta dọn dẹp đi.
Thiên Thiên nghe cuộc điện thoại xong, bước nhanh đến chỗ Mạc Gia Kỳ.
“Chị muốn vào trong sao?”
“Có thể không?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Con bé thản nhiên buông lời: “Trên phim ảnh người ta muốn điều tra vẫn âm thầm đột nhập.”
Cô đấu tranh tâm lý dữ dội cuối cùng chọn cách âm thầm bước vào, bọn họ hành động khi người xung quanh mất cảnh giác.
Vừa bước vào cảm nhận được xung quanh rất sạch sẽ, bởi vì không mở đèn còn đóng kín tất cả cửa, xung quanh có hơi tối.
Thiên Thiên vừa mở đèn đã bị dọa xém chút âm thanh phát ra khỏi miệng.
Từ bộ bàn ghế cho đến những vật dụng lớn đều phủ vải trắng, miếng vải trắng được phủ lên một khoảng của bức tường, cô nghĩ đằng sau nó là một bức ảnh lớn.
Con bé khẽ nói: “Giống như đang đóng những cảnh kinh dị, cảm giác hơi lạnh.”
“Chị cảm thấy nóng mà? Em đừng tưởng tượng nữa.”
Cầu thanh dẫn lên tầng trên, tất cả đều phủ vải trắng như ai đó đến an bài giúp.
Chủ nhân ngôi nhà chẳng thể nào làm được việc này, cô đi vào căn phòng duy nhất có trong nhà.
Tay như có ai đó tác động lực, dứt khoát kéo tấm vải trắng ra.
Ban đầu còn ngại việc tự ý đột nhập hiện tại đã mạnh dạn hơn.
Thiên Thiên nhìn thấy hành động này chuẩn bị ngăn cản nhưng hành động của cô đã hoàn tất.
Cái bàn trống cùng với vài ngăn kéo đã bị khóa.
Mạc Gia Kỳ phủ lại tấm vải trắng, xoay người lại nhìn Thiên Thiên.
Đôi mắt xám dưới ánh đèn flash cùng với gương mặt trắng mịn những lúc bình thường đặc biệt xinh nhưng làm chuyện mờ ám nhìn đâu cũng thấy sợ.
Con bé nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Em sao vậy?” Mạc Gia Kỳ nghiêng đầu hỏi.
Thượng Thiên Thiên lắc đầu, che giấu đi khuôn mặt trắng bệch.
“Nơi đây đã được người khác dọn dẹp, chúng ta đến cũng không thu hoạch được gì.” Mạc Gia Kỳ nói “Tốt nhất nên nhờ chị Nguyệt Nhi điều tra.”
Bọn họ bước xuống phía cầu thang, con mèo không biết chui từ đâu ra nhảy bổ lên người Thượng Thiên Thiên, dọa con bé sợ hãi suýt thì trượt mấy bậc thang.
Cả hai như đang chơi đùa với nhau, vô tình làm cho tấm vải che bức tranh bị tuột xuống.
Mạc Gia Kỳ còn đang cười con bé bị dọa, phút chốc thu liễm.
Bức ảnh của người phụ nữ trẻ tuổi chụp cùng với một đứa bé ước chừng năm sáu tuổi, bên cạnh còn có ba cô.
Thứ ánh sáng phát ra từ điện thoại của Thiên Thiên chỉ vô tình lướt qua bức tranh, chỉ cần một giây thôi là đủ, cô đã nhìn rõ hết mọi thứ.
Thượng Thiên Thiên thoát khỏi con mèo nhìn lại bức ảnh, sau đó nhìn đến Mạc Gia Kỳ đang đứng yên bất động.
Con bé có dự cảm chẳng lành, mở miệng hỏi: “Chị thấy bức ảnh này quen sao?”
“Lục Cử Đình.” Cô nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
“Ông ấy, người chị từng quen biết?”
“Ông ấy là ba của chị.”
Thượng Thiên Thiên mở to mắt, lắp bắp nói: “Vậy là chị vẫn còn chị hoặc em gái.”
Mạc Gia Kỳ nở nụ cười đau thương: “Đứa trẻ trông bức ảnh là chị lúc nhỏ, có phải rất khác không?”
Con bé cố gắng nhìn lại, hai gương mặt đúng là có điểm giống, vậy là nói Mạc Gia Kỳ giống ba nhiều hơn, vừa nhìn đã biết hai người họ có huyết thống.
Chẳng trách Thiên Thiên cảm thấy người đàn ông gợi lên cảm giác thân thuộc.
“Vậy người bên cạnh là mẹ chị?”
“Không có khả năng, bà ấy đã tự xác năm chị lên tám.” Mạc Gia Kỳ chớp mắt nói “Nhưng người đã hiến mắt chính là bà ấy.”
Vẻ đẹp có thể lưu mờ tuổi tác, người đàn bà này làm cô có chút hoài nghi.
Vì sao bà ấy lại giống Doãn Hiếu đến như vậy?
Con bé ngượng ngùng giọng phát ra với thanh âm rất nhỏ: “Chị không biết mặt mẹ ruột của mình sao?”
Mạc Gia Kỳ đi nhặt tấm vải phủ lên bức tranh rồi xoay người đáp: “Trên bia mộ có khắc tên bà ấy, vị trí chân dung lại được bỏ trống.”
“Lục phu nhân và vị đã hiến mắt không trùng tên với nhau?”
Mạc Gia Kỳ đột nhiên cứng nhắc trên bia mộ nhắc đến ba chữ ‘Viễn Hạ Nghiên’ người hiến mắt chỉ đề hai chữ ‘Tiểu Hạ’ nếu đây là bí danh có khác gì ‘Tiểu Gia’ đâu chứ? Cô lắc đầu bước ra khỏi căn nhà, không khí bên ngoài làm đầu óc thanh tỉnh một chút.
Việc này phải hỏi lại ông bà Mạc, bọn họ thật sự đang giấu cô điều gì.
Thiên Thiên một đường chở cô về nhà, con bé không dám an ủi Mạc Gia Kỳ, bởi vì chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nghe tin tức cô là con nuôi của ông bà Mạc qua miệng Thượng Lâm, con bé thật sự rất sốc.
Chuyến đi ngày hôm nay có lẽ còn sốc hơn gấp trăm lần.
Người đàn ông mặc quân phục có thể đoán chắc nghề nghiệp là cảnh sát, người phụ nữ gương mặt hiền hòa mang nét đẹp non nớt, bọn họ vì sao mà chết chính là đều con bé đặt dấu chấm hỏi.
“Đi đường cẩn thận.” Mạc Gia Kỳ mỉm cười che giấu đi cảm xúc.
Nhìn thấy tình trạng này thực sự làm khó con bé rồi, có nên nói cho Thượng Lâm biết chuyện ngày hôm nay?
Thiên Thiên đáp lại bằng cái gật đầu, đứng nhìn cô vào trong rồi mới rời đi.
Mạc Gia Kỳ đi thẳng lên phòng với khuôn mặt đờ đẫn, dì Lý cảm thấy rất quái lạ.
Thường ngày cô sẽ giao tiếp với Hắc Hắc một hai câu, hôm nay lại ngó lơ nó như chưa từng thấy sự xuất hiện của Hắc Hắc.
Cô lên phòng rồi chìm đắm trong suy nghĩ, cuộc gọi đến của Thượng Lâm phá vỡ mọi thứ.
Giọng nói của anh vẫn như mọi ngày: “Lúc sáng tôi không có ở chỗ làm, điện thoại cũng hết pin.”
Mạc Gia Kỳ bị chọc phải cười, cô mệt mỏi nói: “Anh thực sự biết nói dối rồi? Buổi sáng lại lấy cớ điện thoại hết pin?”
“Hôm qua không sạc, sáng đã vội đi làm.” Anh chậm rãi giải thích.
“Tôi tin anh vậy.”
Sau câu nói này cả hai đều chìm vào khoảng lặng, Mạc Gia Kỳ không còn đầu óc dành cho chuyện khác thì đúng hơn.
“Em đang phiền muộn chuyện gì sao?” Anh dịu dàng hỏi.
Cô nhắm mắt, thả lỏng tâm trạng đáp: “Hôm nay gặp lại một người, nhưng tôi lại quên mất ngũ quan người đó ra sao.”
Cho dù cố tưởng tượng đều vô dụng, mảnh ký ức bị mất đi vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại được, gương mặt của người đó ra sao?
“Một người quan trọng?”
Mạc Gia Kỳ hít sâu một hơi rồi nói: “Cực kỳ quan trọng.”
Nếu người hiến mắt và mẹ cô là một, cảm xúc lúc đó sẽ ra sao đây? Mạc Gia Kỳ có tự tin nhưng chẳng tài nào tự tin nói bản thân sẽ ổn khi sự thật đúng là như thế.
Thứ sót lại chính là bọn họ còn có một tấm ảnh gia đình, niềm hạnh phúc trong tang thương.
Thượng Lâm hạ giọng: “Em có muốn nghe chuyện của tôi không?”
“Muốn, rất muốn.”
Sau câu nói đó Mạc Gia Kỳ không nói thêm câu nào cả, nhường khoảng trời lại cho anh, cảm nhận giọng nói ấm áp của đối thương, đó lại niềm an ủi duy nhất.
Anh im lặng một chút rồi bắt đầu kể: “Mẹ tôi chết vì một tên ất ơ nghiện ma túy, bà ấy mất khi tôi đang học cấp ba.
Khoảng thời gian đó thật sự rất tồi tệ, tôi từng nghĩ bản thân sẽ không thể tiếp tục.
Nhưng tự bản thân mình tìm một lý do để bước tiếp, hiện tại có thể sống tốt rồi.”
Câu chuyện về mẹ anh là thứ không thể chạm vào, anh chưa từng kể cho ai nghe kể cả người bạn thân lúc đó.
Thượng Thiên Thiên cũng hiếm khi động vào vết thương lòng, cái chết của bà ấy cũng là động lực để anh phấn đấu lên chức đội trưởng đội đặc nhiệm ở độ tuổi hai mươi bốn.
“Thì ra ước mơ trở thành cảnh sát của anh là có lý do.” Mạc Gia Kỳ nói “Anh đừng buồn.”
Thượng Lâm phì cười: “Người nên nói đừng buồn là tôi.”.
Danh Sách Chương: