Thì dù cho xác thịt chai lỳ, những kẻ ấy như biến đổi hoàn toàn, phục hồi mọi tình cảm...
Cho nên người đời mới có những sự khuyến khích hoàn lương đối với những hạng gái sa đọa vì bất kỳ lý do gì.
Huống chi Thiết Bình Cô chưa hề tiếp cận một nam nhân, và lần đầu tiên lạc lõng giữa thế giới cô lập, trong đó chỉ có mỗi một mình nàng và một nam nhân khá vui tính, đầy quyến rũ.
Tự nhiên, Thiết Bình Cô nghe con tim rung động mạnh.
Và trong đường tơ ngăn cách sự chết, sống, người ta thương liền, người ta dám làm những cái mà lúc bình thời, người ta giữ gìn dè dặt cực độ.
Lý trí không còn nữa, có cái gì mà người ta chẳng dám làm?
Thiết Bình Cô ngả mình vào lòng Tiểu Linh Ngư, chẳng chút ngại ngùng, chẳng chút hối hận.
Tiểu Linh Ngư chỉ cần nhích thêm chút nữa, là người con gái sẵn sàng nhắm mắt buông tay...
Bàn tay của Tiểu Linh Ngư ve vuốt bờ vai nàng. Ngoại cảnh chỉ là bóng tối, đồng lõa với tà niệm, bóng tối khuyến khích con ngươi đi nhanh vào tội lỗi, bóng tối du hoặc cả những tâm hồn cứng cỏi, đời cho rằng con người có những phút yếu lòng, chẳng qua khung cảnh giúp phương tiện, mà lòng sanh yếu, có thế thôi...
Thiết Bình Cô lẩm nhẩm, âm thinh hơi rung rung:
- Nhân sanh! Kiếp nhân sanh có những kỳ diệu không tưởng nổi, chỉ khi nào kỳ diệu đó đến với mình tận hưởng, chẳng biết nó đến từ lúc nào và tại sao mà đến, nó có tvị ra sao! Cách đây ba hôm, ta nào biết ngươi, ta nào có biết trên thế gian này lại có ngươi? Thế mà giờ đây ngươi ở cạnh bên ta. Ôi! Kỳ diệu thay!
Bỗng, Tiểu Linh Ngư vụt hỏi:
- Ngươi biết là ta đang nghĩ gì đây chăng?
Thiết Bình Cô đáp:
- Làm sao ta biết được?
Tuy không biết, nhưng nàng có thể đoán, nàng chờ sự thực hiện cái điều mà nàng đoán, đoán một cách mông lung...
Nàng chưa có kinh nghiệm mà.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ta nghĩ là nhìn gương mặt ngươi...
Thiết Bình Cô van rối rít:
- Đừng! Đừng! Tha cho ta cái việc đó đi, nhìn làm gì...
Mồi lửa bật cháy lên.
Thiết Bình Cô lấy tay che mặt, đồng thời gian với ánh lửa bừng lên, mặt nàng cũng bừng đỏ.
Nàng liự nhí:
- Ánh sáng...tắt đi...tắt ngay đi chớ...để dành lúc cần chứ...
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Mồi lửa, đành là quý trong lúc này, song gương mặt của ngươi còn quý hơn mồi lửa, hủy diệt mồi lửa để thấy được mặt ngươi, cũng đáng giá lắm chứ? Sự hủy diệt mồi lửa đó đâu phải là phi phàm? Ta còn dám hy sinh cái gì đáng giá hơn nữa để được trông thấy mặt ngươi trong lúc này, sá gì một mồi lửa?
Thiết Bình Cô từ từ buông tay xuống.
Nàng buông tay một cách ngoan ngoãn, nàng sẵn sàng ngoan ngoãn hơn, chẳng phải chỉ mỗi cái việc buông tay, đưa mặt cho Tiểu Linh Ngư nhìn.
Nàng hỏi:
- Thật vậy sao?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Rất tiếc, hiện tại chúng ta không có một mảnh gương nhỏ nào? Chứ nếu có thì ngươi hãy lấy mà soi mặt xem, xem cho biết sự biến cải như thế nào từ cái vẻ lạnh lùng như giá băng, thành cái sôi bừng bừng như bốc hỏa. Và ngươi trở nên đẹp lạ kỳ...
Thiết Bình Cô nhìn chàng một lúc, rồi hỏi:
- Giả như chúng ta không phương thoát khỏi vùng địa đạo này, ngươi có hận ta chăng?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Oán hận? Ta làm sao oán hận được ngươi?
Thiết Bình Cô tiếp:
- Ở lại đó, chưa chắc ngươi phải chết, nhưng hiện tại thì...
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Nếu nói như ngươi, thì chính ngươi oán hận ta mới phải hơn! Nếu không có ta thì ngươi đâu đến nỗi phải khổ?
Thiết Bình Cô cũng cười:
- Khổ?... Ngươi phải biết, đời ta chưa lần nào ta được sung sướng như lúc này...
Nàng hướng mắt nhìn ra xa, nhìn vào bóng tối mà tìm một cái gì mà nàng mơ tưởng...
Rồi nàng tiếp:
- Ta tịch mịch quá, tịch mịch đến có thể điên cuồng lên được, trong những lúc tinh thần xuống thấp, ta thường mơ, ta phác họa rất nhiều cảnh trong mơ, ta mơ một nam nhân đối thoại với ta, cùng ta cười, cùng ta nói, cùng ta giận, giận rồi làm lành, ta biết những cái trong mơ không hề thành sự thật. Ta nghĩ trên đời chẳng ai biết ta là một nữ nhân, một nữ nhân cần hưởng những gì mà toàn thể nữ nhân khác đều được hưởng!
Ta biết đời ta có đẹp thì chỉ có đẹp trong mơ với bao nhiêu cảnh tự phác họa, khi ta đối diện với thực tại thì ta nhận thấy một đại bất hạnh hiện lên như một bức tường thành, ngăn chặn những gì tốt đẹp có thể đến với ta.
Dừng lại một chút, nàng tiếp:
- Lắm lúc, ta hoài nghi luôn cả ta, ta cứ tưởng mình là nam nhân, hay là một thứ gì khác chứ chẳng phải là một nữ nhân, ta hoài nghi luôn cả ta thì còn ai cho ta là nữ nhân!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Nhưng thực sự thì ngươi vẫn là nữ nhân, với những đặc điểm của nữ nhân không mảy may thiếu sót! Giả như ngươi muốn làm một cuộc thực nghiệm, chứng minh ngươi là một nữ nhân, thì cứ bảo ta làm ngay, ta sẵn sàng làm bây giờ đây.
Thiết Bình Cô rút mình lại cười khúc khích:
- Bây giờ thì ta biết rồi, cho nên dù biết rằng mình sắp chết, ta cũng không oán thán, bởi ta chết với niềm sung sướng.
Bỗng, Tiểu Linh Ngư cao giọng:
- Ai nói rằng ngươi phải chết? Không, chúng ta không chết đâu, chúng ta sẽ tìm được lối thoát!
Thiết Bình Cô lắc đầu, lẩm nhẩm:
- Ta biết rồi!...Ta biết lắm!...Ngươi đừng lừa ta vô ích!
Mồi lửa hao dần, hao dần, chỉ còn bằng một hạt đậu.
Thiết Bình Cô nhìn điểm sáng, mí mắt như đeo chì, thấp giọng tiếp:
- Ta biết dù ngươi có trăm ngàn hoa dạng, ta cũng biết là ngươi chẳng ưa thích chi ta, bất cứ ai an ủi ta, cho ta một niềm khoái lạc đầu tiên mà cũng là cuối cùng, một niềm khoái lạc duy nhất trong đời ta...
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Ngươi phác họa lắm cơn mơ, thành ra tư tưởng của ngươi phức tạp quá chừng!
Thiết Bình Cô điểm một nụ cười nhẹ:
- Tuy nhưng, ta cảm kích ngươi, nhờ ngươi mà những tiềm thức trong người ta sống động trở lại.
Nàng nhắm mắt, giọng buông xuôi:
- Ta mệt lắm rồi! Ngươi cho ta nghỉ một lúc, dù ta có ngủ mãi ngàn năm ta cũng vui, bởi ta mãn nguyện rồi!
* * * * *
Nhìn đôi mi của Thiết Bình Cô khép chặt, Tiểu Linh Ngư thở dài.
Vừa lúc đó có tiếng “chít, chít” vang lên. Một đàn chuột lớn, mập nối đuôi nhau, vượt ngang qua trước mặt Tiểu Linh Ngư.
Thiết Bình Cô giật mình vì tiếng động, thu nhanh mình lại khiếp sợ rõ rệt.
Nhưng Tiểu Linh Ngư lại hân hoan.
Chàng hân hoan như một kẻ đắm thuyền đang trồi hụp theo sóng nước, bỗng vớ được một chiếc phao.
Chàng reo lên:
- Chúng ta chưa chết được đâu! Trời cứu chúng ta rồi! Đừng ngủ nữa, đừng bao giờ tìm giấc ngủ ngàn năm.
Thiết Bình Cô hừ một tiếng:
- Trời đâu mà ngươi nói là Trời cứu chúng ta, bất quá chỉ là một đàn chuột.
Tiểu Linh Ngư hừ lại một tiếng lớn hơn:
- Song, lại là những con chuột mập! Những con chuột lớn. Những con chuột này, tuyệt đối không làm ổ hang trong lòng núi được!
Bởi lòng núi làm gì có cỏ non, có lúa mọc, không có cỏ, không có lúa, chuột lấy gì mà ăn, trở nên mập lớn phi thường như thế chứ!
Thiết Bình Cô tỉnh ngộ, sáng mắt lên hỏi:
- Ngươi muốn nói những con chuột này từ bên ngoài núi vào đây?
Tiểu Linh Ngư gật đầu?
- Đúng rồi! Chúng không có ổ hang ở đây thì tự nhiên phải ở ngoài vào! Ta nghỉ là chúng không phiêu lưu sâu vào lòng núi đâu, nếu chúng có mặt tại đây, thì nơi đây chắc phải gần sườn núi.
Chàng tiếp luôn:
- Như vậy, lối xuất khỏi địa đạo này hẳn phải ở quanh quẩn đâu đây!
Chàng liền đi theo hướng đàn chuột vừa đi.
Mồi lửa tuy nhỏ lại, song chưa tắt, nương theo ánh sáng mờ mờ đó, chàng tìm ra một cái động, không lớn mà cũng không nhỏ.
Động có khe hở, một thứ ánh sáng nhạt xuyên qua khe hở từ bên ngoài chiếu vào.
Ánh sáng đó, Tiểu Linh Ngư biết ngay chẳng phải là ánh dương quang, ánh sáng màu bàn bạc.
Mặc, ánh sáng gì cũng được, miễn là có sự lạ thì thôi, Tiểu Linh Ngư không còn phân tách, tìm hiểu sâu hơn.
Lập tức chàng rời Thiết Bình Cô, chui vào cái động đó.
Bên ngoài cái động là một khoảng rộng, chàng xuống sân nơi khoảng rộng đó, có mấy chiếc rương đựng châu ngọc, bạc vàng.
Báu vật tuy không nhiều lắm, song không phải là ít.
Tiểu Linh Ngư giật mình, nhưng rồi chàng lấy lạ, bình tĩnh nghĩ:
- Ta có phải là kẻ mê tiền bạc đâu mà Lão Thiên cứ xui cho ta gặp mãi thứ quỷ này? Trên mặt đất ta gặp đã đành, mà ngay cả trong lòng núi, nơi mà ta không hy vọng thoát thân, ta cũng gặp nốt. Chẳng hiểu tại sao, đa số nhân loại đều sống trong cảnh lầm than, mà bạc vàng châu ngọc lại tích tự ở nơi này nhiều thế? Hoặc giả Lão Thiên chơi khăm chăng nên gom góp hết những của quỷ này về một vài nơi, để cho người đời đói khổ? Phải đem ra phân cho mỗi người một chút ít thì có phải là tạo một thiên đường trong cõi trần gian chăng? Lão Thiên sợ người đời sung sướng quá rồi quên lão đi chăng?
Thiết Bình Cô đưa tay rờ rẫm một chiếc rương, Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ngươi có thấy là tài vật này có vẻ thần bí chăng?
Nàng lắc đầu:
- Theo ta nghĩ thì chẳng thần bí chút nào.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt.
Thiết Bình Cô tiếp:
- Ngươi xem kia, những chiếc rương này bất quá được chuyển vận vào đây độ mấy hôm thôi, bằng cớ là chẳng có chút bụi nào trên mặt bất cứ chiếc nào. Nếu mới được chuyển vận vào đây thì có gì là thần bí đâu?
Tiểu Linh Ngư đưa tay ra rờ qua mặt một chiếc rương, bàn tay của chàng không dính một hạt bụi.
Bất giác chàng giật mình, nhít nụ cười khổ:
- Đến phút giây này, ngươi vẫn tỏ ra là con người tế nhị hơn ta.
Bỗng chàng nhận ra bên mặt dưới của mỗi nắp rương có dán một mảnh giấy nhỏ.
Trên mảnh giấy có hàng chữ:
- “Của Đoàn Hiệp Phi.”
Chàng suýt nhảy dựng lên.
Số tài vật đó là do cha con Giang Biệt Hạc mưu kế cướp đi, rồi chính Giang Ngọc Lang mang đến đây cất giấu.
Hắn tưởng rằng nơi đây kín đáo lắm rồi, nhất định người đời chẳng một ai phát giác.
Nhưng cha con họ Giang quên là bên cạnh họ có oan gia, và oan gia chính là Tiểu Linh Ngư.
Bây giờ đây, Tiểu Linh Ngư lại bắt gặp số tài vật của Đoàn Hiệp Phi.
Tiểu Linh Ngư vừa kinh hãi mà cũng vừa mầng rỡ, tự nhiên chàng cất tiếng hoan hô vang dội.
Bỗng Thiết Bình Cô nép sát vào người chàng, thấp giọng bảo:
- Bên ngoài có người.
Có một khe hở, hở như khe vách cửa, từ bên kia khe hở, ánh đèn chiếu qua bên này.
Tiểu Linh Ngư nhẹ bước tiến đến bên khe hở, ghé mắt nhìn qua.
Bên kia có một tảng đá, trên tảng đá có hai người ngồi, đối diện nhau.
Một người có gương mặt trắng quá, nhưng là màu trắng chết.
Tiểu Linh Ngư nhận ra ngay, chính là Giang Ngọc Lang.
Người đối diện với Giang Ngọc Lang có thân vóc rất to lớn, bởi y đưa lưng về phía Tiểu Linh Ngư nên chàng không thể nhận ra y là ai.
Bên cạnh tảng đá có rất nhiều thịt, nhiều rượu, nhưng cả hai không ăn không uống.
Họ chú hết tâm thần nhìn khối đá đặt trước mặt.
Họ có vẻ mệt mỏi lạ lùng, tóc loạn rối bồng lên, mặt mày dơ dáy cực độ, chừng như suốt tháng qua, họ chưa có dịp rửa hoặc tắm.
Song, đôi mắt của họ sáng quá, họ nhìn chong chong khối đá, họ nhìn lâu mà chẳng một ai chớp mắt.
Thiết Bình Cô hết sức lấy làm lạ hỏi khẽ:
- Cái khối đá giữa họ, có gì đáng nhìn đâu mà hoặc nhìn chăm chú thế? Ngươi thấy chứ, họ xuất thần rõ ràng. Hay là chúng ta gặp hai kẻ điên.
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Theo ta nghĩ, chẳng những họ không điên, mà họ còn sáng suốt hơn bất cứ kẻ sáng suốt nào trên đời.
Thiết Bình Cô cau mày:
- Làm sao ngươi biết được, ngươi nhận ra họ à?
Tiểu Linh Ngư nhìn đống thịt và các vò rượu bên cạnh họ, buông gọn:
- Ừ
Thiết Bình Cô hừ một tiếng:
- Tại sao họ nhìn như chết cái khối đá đó chứ?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Rất có thể họ nhìn xem hoa nở trên khối đá đó.
Chàng rời ánh mắt từ đống thịt, đưa lên khối đá.
Chàng nhận ra khối đá đó hình vuông, mặt bằng, chẳng có vẻ gì đặc biệt cả. Trên mặt khối đá có kẻ một đường ngang, chia đôi phần mặt đồng đều, trên mỗi mặt có một cục thịt.
Họ nhìn khối đá, thật ra thì họ nhìn cục thịt trên khối đá đó thì đúng hơn.
Chẳng một ai nhích động, mường tượng là họ cho rằng trên đời này chẳng có một vật gì đẹp, quý, đáng nhìn bằng miếng thịt đó.
Tiểu Linh Ngư quá hồ đồ trước trò ma quái đó, bật cười khan:
- Ta cứ tưởng trước kia tiểu tử chẳng có cái tật gì đáng kể, song bây giờ thì có lẽ hắn đổi khác rồi, hắn quên cả cái ăn, cái uống, dù hai thứ đó ở trong tầm tay hắn. Hắn muốn ăn bằng mắt chăng? Tại sao hắn không đưa tay, bốc từng miếng thịt bỏ vào miệng?
Cả hai đói khát từ lâu rồi, nhưng đói khát mà nhìn vào bóng tối, chẳng thấy vật gì kích thích, họ chưa tới nỗi nào. Bây giờ họ thấy thịt đó, rượu đó thì bảo sao họ không dao động?
Tiểu Linh Ngư nuốt nước bọt mấy lượt, Thiết Bình Cô còn nuốt hơn chàng, song hơn là hơn ở số lần, chứ họ còn nước bọt nữa đâu mà nuốt? Mà so sánh với nhau?
Thiết Bình Cô mỉm cười thốt:
- Ngươi có quen họ thì cứ vào đó mà khuyên họ, nhắc nhở họ phải ăn, phải uống bằng miệng chứ không bằng mặt đâu.
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Ta cũng muốn vào đó mà khuyên họ, nhắc nhở họ ăn, song ta sợ khi ta vào đó nhắc họ rồi, họ không ăn thịt đó mà ăn thịt ta. Bởi họ rất hận là từ lâu chưa ăn được thịt ta!
Thiết Bình Cô hỏi:
- Ngươi nhận ra cả hai người đó?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Hiện tại chỉ có một mà thôi, còn người kia đưa lưng về phía chúng ta, làm sao biết mặt mày y mà biết là quen hay lạ? Tuy nhiên, y giống như là...
Chàng chưa kịp dứt câu, thốt đến đó chàng chú hết sức, mắt nhìn qua khe hở, bởi một con chuột vừa xuất hiện bên trong đó.
Con chuột bò lên khối đá, cắn miếng thịt trước mặt đại hán cao lớn rồi chạy đi liền.
Giang Ngọc Lang biến sắc mặt, song tâm tĩnh, nhếch nụ cười khổ, buông nhanh:
- Ngươi lại thắng một lần nữa.
Đại hán cười lớn:
- Bây giờ ngươi đã nợ ta tất cả là một trăm ba mươi vạn lượng rồi đó nhé! Ngươi sẽ thua mất số tài vật đó trong khoảnh khắc cho xem.
Giang Ngọc Lang lạnh lùng:
- Ngươi yên trí, ta còn thừa tiền gầy cuộc với ngươi.
Đại hán bật cười ha hả:
- Ta có tật đánh bạc, gặp canh bạc là ngứa râng khắp người, nhất định phải đánh cho bằng được, đánh đến khi nào hoặc ta thua sạch sành sanh, hoặc những kẻ khác không còn một đồng, một chữ, canh bạc không còn gầy được nữa mới thôi.
Rồi y lấy một miếng thịt đặt lên chỗ miếng thịt bị con chuột cắn mang đi.
Thiết Bình Cô chợt hiểu, bật cười hì hì, thốt:
- Thì ra họ đang đánh bạc với nhau, nếu chuột của miếng thịt bên người nào mang đi là người đó được cuộc! Cái lối đánh bạc này có lẽ ngàn năm trước không có mà ngàn năm sau cũng chẳng ai chơi! Thật là hy hữu!
Tiểu Linh Ngư cũng cười:
- Tuy nhiên, chúng ta phải công nhận là lối chơi này rất công bình
Thiết Bình Cô cau mày:
- Nếu chuột không đến?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Thì họ cứ chờ! Họ là những ta say mê đổ bác, dù bắt họ ngồi chờ như vậy bảy tám hôm, không ăn, không uống, họ vẫn chờ được như thường.
Thiết Bình Cô cười lớn hơn một chút:
- Xem ra, có vẻ họ gầy cuộc từ bảy tám hôm trước, cho đến bây giờ họ vẫn còn chơi.
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Cái người ngồi quay lưng về phía chúng ta đó, ngươi biết là ai chăng?
Hỏi để mả hỏi, chứ một nàng vùi chôn nhựa sống trong khối giá băng, ngày xanh trôi qua giữa phòng vắng, quanh mình toàn là người đồng phái, thì làm gì biết được những sự việc trên giang hồ, mà nhận thức một số nhân vật được.
Bằng cớ, chính nàng đã hỏi chàng câu đó kia mà.
Nàng nhìn chàng:
- Chắc ngươi nhận ra người ấy rồi?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Mặt chưa thấy, song nghe âm thinh ta có thể đoán là ai!
Thiết Bình Cô trố mắt:
- Ai?
Tiểu Linh Ngư cười tít:
- Ác Đổ Quỷ Hiên Viên Tam Quang! Quang là sạch trơn, là ráo trơn, chẳng còn cái gì cả, y đánh bạc đến khi nào tiền hết, người hết, canh bạc hết là y mới chịu nghỉ đánh.
Thiết Bình Cô kêu lên một tiếng:
- Ạ.
Rồi nàng tiếp:
- Thỉnh thoảng ta có nghe chủ nhân nói đến người đó, chừng như y là một trong nhóm Thập Đại Ác Nhân.
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Phải! Ta không tưởng ngươi từ lâu sống với khung trời biệt lập hẳn với thế gian, mà cũng biết Thập Đại Ác Nhân.
Thiết Bình Cô trầm ngâm một chút:
- Ngươi biết những người trong nhóm Thập Đại Ác Nhân ra sao chăng?
Tiểu Linh Ngư chớp chớp đôi mắt:
- Ngươi hỏi đúng người quá chừng, trên thế gian này còn ai biết rành rẽ hơn ta!
Chàng đưa tay lên, co hết lại mấy ngón, đoạn từ từ đưa từng ngón, mỗi ngón đưa ra là chàng nêu lên tên hoặc hiệu một nhân vật.
Chàng bắt đầu kể:
- Huyết Thủ Đỗ Sát này, Tiếu Lý Tàng Đao Cáp Cáp Nhi này, Bất Nam Bất Nữ Đồ Kiều Kiều này, Bán Nhân Bán Quỷ Âm Cửu U này, Bất Ngật Nhân Đầu Lý Đại Chủy...
Tiểu Linh Ngư vừa thốt đến đó, chừng như Thiết Bình Cô rung người, mặt nàng cũng biến sắc luôn.
Nhưng Tiểu Linh Ngư làm gì ngờ như vậy mà lưu ý đến nàng. Chẳng những chàng không lưu ý, chàng còn không nhìn nàng khi kể qua những nhân vật trong nhóm Thập Đại Ác Nhân.
Nhắc đến họ, chàng cao hứng vô cùng, và niềm cao hứng làm cho chàng quên mất ngoại cảnh trong mấy phút giây.
Chàng tiếp luôn:
- Chưa hết, còn Cuồng Sư Thiết Chiến này, Mê Tử Nhân Bất Bồi Mạng Tiêu Mê Mê này, Ác Đổ Quỷ Hiên Viên Tam Quang, Tổn Nhân Bất Lợi Kỳ Bạch Khai Tâm lại thêm anh em Âu Dương Cốc, Âu Dương Cách là đủ bộ.
Thiết Bình Cô hỏi:
- Theo kể thì có đến mười một người, sao lại gọi là Thập Đại Ác Nhân được?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Chỉ vì từ lúc nào đến lúc nào, anh em họ Âu Dương không rời nhau, họ là một thứ cơ quan gồm hai bộ phận, thiếu một trong hai bộ phận là cơ quan cầm như vô dụng, vô dụng làm gì, đi đứng nằm ngồi, họ đều cặp đôi với nhau, do đó mà khách giang hồ xem hai như một, và cái nhóm ác nhân đó dù gồm mười một người vẫn mang tên là Thập Đại Ác Nhân.
Thiết Bình Cô từ từ cuối thấp đầu xuống, giọng cũng thấp luôn:
- Những người đó có thực sự tàn độc chăng?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Về phương diện tàn độc thì trên thế gian này còn biết bao nhiêu người hơn hẳn họ đến mấy bậc. Họ không tàn độc như đời gắn cho họ cái ác danh đó, bất quá họ hành sự nghịch thường thôi, chừng như đó là cái cố tật của họ. Tuy nhiên, phải công nhận cái cố tật của họ quá lớn! Bởi lớn tật mà họ thành danh.
Thiết Bình Cô trầm giọng:
- Ngươi giải thích rành rẽ hơn cho ta hiểu rõ.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Chẳng hạn như Bất Ngật Nhân Đầu Lý Đại Chủy, bình thường thì đúng là một con người ôn hòa, võ thì lão ta có hạng đã đành, mà văn lão ta cũng tỏ ra là tay thâm diệu, nếu cho rằng lão kiêm toàn văn võ cũng không phải là ngoa. Nhưng khi cố tật của lão bừng dậy rồi, là lão dám giết ngay bà vợ đầu ấp, tay gối của lão mà ăn thịt.
Nhìn lão, không ai tưởng là lão dám ăn thịt người!
Thế mà lão ăn thịt người còn hơn là chúng ta ăn heo, gà, tôm, cá.
Không lấy ai làm thí dụ, Tiểu Linh Ngư lấy ngay Lý Đại Chủy.
Trước đó khi nghe chàng nhắc đến Lý Đại Chủy, nàng đã giật mình một lần rồi, bây giờ nàng lại giật mình một lượt nữa.
Mất mấy phút, nàng mới lấy lại bình tịnh hỏi tiếp:
- Ngươi quen đủ mặt người trong nhóm đó à?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Nếu là quen suông thì còn nói làm chi! Cho ngươi biết, họ là những lão bằng hữu của ta đó! Ta lớn lên bên cạnh họ mà, dưới sự trông nom, giáo huấn của họ mà!
Thiết Bình Cô lại giật mình lượt thứ ba.
Lần này thì nàng hỏi vội hơn, nên mất đi phần nào bình tịnh, giọng nàng hơi run run:
- Ngươi... Ngươi biết... hiện giờ họ ở đâu chăng?
Tiểu Linh Ngư ra vẻ rành rõi:
- Có lẽ họ đang ở tại Quy Sơn...
Bỗng chàng dừng câu nói lại nơi đó, hỏi ngược:
- Tại sao ngươi hỏi kỹ thế:
Thiết Bình Cô gượng điểm một nụ cười:
- Bất quá, tại ta có tánh hiếu kỳ, biết việc gì thì muốn biết luôn tận gốc, tận rễ vậy thôi. Ngươi nghĩ, họ là những nhân vật kỳ quái, ai mà không muốn nghe những chuyện thuộc về họ?
Nàng thốt nhỏ giọng quá, Tiểu Linh Ngư cũng đáp nhỏ quá, tự nhiên họ phải dè dặt hai người kia, đang chơi kỳ quái nhất trần đời, và tự nhiên hai người đó không hề nghe lọt cuộc đàm thoại của họ.
Huống chi có bao nhiêu tâm thần Hiên Viên Tam Quang và Giang Ngọc Lang đả gởi trọn vào hai cục thịt trước mặt họ, tai họ thì lòng nghe tiếng động, chực chờ một tiếng động sột soạt từ đâu đó vang lên để mà hồi hộp. Thì dù cho cả hai có nói lớn hơn một chút nữa, họ cũng chẳng nghe lọt.
Bên kia, chợt Giang Ngọc Lang cười một tiếng, rồi hỏi:
- Ta với ngươi gầy cuộc liên tiếp đã bảy tám hôm rồi, chẳng ai thua sạch cả, ngươi không thấy mệt sao?
Hiên Viên Tam Quang hấp tấp:
- Không! Không thấy mệt mỏi chút nào cả, dù cho canh bạc này kéo dài đến ba năm sáu tháng nữa, ta cũng chẳng thấy mệt mỏi.
Giang Ngọc Lang tiếp:
- Ngươi không mệt, chứ ta thì cảm thấy mệt rồi! Chắc chắn là ta theo không nổi ngươi suốt ba năm sáu tháng đâu!
Hiên Viên Tam Quang khi nào chấp nhận cho bất cứ ai bỏ cuộc? Không đánh bạc với lão, lão còn cưỡng bách, huống hồ đã vào cuộc rồi. Nếu lão chấp nhận sự bỏ cuộc dở dang thì hai tiếng Tam Quang kia còn có nghĩa gì chứ?
Lão trừng mắt hét lớn:
- Mệt hay không cũng kệ ngươi ta không cần biết, ngươi phải theo cuộc đến cùng.
Giang Ngọc Lang mỉm cười:
- Nào ta có nói là bỏ cuộc đâu! Bất quá ta cho là đánh như vầy thì lâu quá, chẳng biết đến năm tháng nào một trong hai chúng ta mới thua hết tiền, ta chỉ muốn đánh lớn, càng lớn càng tốt.
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Bình sanh, cứ mỗi lần gặp canh bạc là ta mỗi sợ đánh nhỏ, chứ không hề ngán đánh lớn, ta càng thích đánh lớn, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói.
Giang Ngọc Lang từ từ thốt:
- Những vật ngươi mang nơi mình, trị giá ước chừng bảy tám mươi vạn lượng, lại ăn ta một trăm ba mươi vạn lượng nữa, cộng chung cũng được hai trăm vạn lượng.
Bây giờ ta đánh hai trăm vạn đấy.
Hiên Viên Tam Quang vỗ tay cười vang:
- Hay! Có bao nhiêu đánh một lần, dù thua hết cũng sướng!
Đánh bạc như vậy mới thật là sướng, chỉ vì...
Bỗng, lão ngưng cười, ngừng nói, đoạn quát lên:
- Ta nhận ra ngươi bất quá chỉ có một số tài vật trị giá độ ba trăm vạn lượng, mà ngươi đã thua mất phân nửa số đó rồi, bây giờ lại đòi đánh hai trăm vạn lượng, nếu ngươi thua thì lấy tiền đâu mà chung cho ta? Bởi ngươi còn thiếu ít nhất cũng năm mươi vạn lượng kia mà?
Giang Ngọc Lang mỉm cười:
- Ta còn một số bạc, ít nhất cũng được trăm vạn lượng, như vậy không đủ chung cho ngươi sao? Huống chi đã chắc gì ta thua?
Hiên Viên Tam Quang hừ một tiếng:
- Thua hay ăn chẳng phải vấn đề, ta chỉ biết là phải có tiền đặt ra, canh bạc mới gầy được, bởi ta không hề chơi theo cái lối thiếu đó.
Giang Ngọc Lang cười nhẹ:
- Giả như ta không đủ tiền chung thì ta sẽ đưa người thay thế số bạc thiếu.
Hiên Viên Tam Quang bật cười cuồng dại:
- Đưa người thay thế? Ai? Ngươi à? Ngươi trị giá bao nhiêu? Một con người như ngươi, làm gì trị giá cả trăm vạn lượng chứ?
Giang Ngọc Lang điềm nhiên như thường.
Hắn cười hì hì, đáp:
- Dù cá nhân ta không trị giá bằng số đó, thì còn có người khác, ta chỉ sợ người khác trị giá còn cao hơn số trăm vạn lượng nữa kia.
Hiên Viên Tam Quang trố mắt:
- Người đó ở đâu?
Giang Ngọc Lang vẫn cười hì hì:
- Ngươi định xem món hàng để ước lượng trị giá không không?
Hiên Viên Tam Quang trừng mắt:
- Chứ sao? Ai ai cũng làm như vậy chứ, chẳng lẽ mua trâu theo hình vẽ à?
Giang Ngọc Lang gật gù:
- Được, nếu ngươi muốn thế thì ta đưa nàng đến cho ngươi xem.
Phía sau lưng Hiên Viên Tam Quang có một mô đá, trên mô đá có một cây đèn, Giang Ngọc Lang cầm cây đèn đó, vừa bước đi, vừa cười thốt:
- Ngươi cứ yên trí, chờ chút đi! Ta trở lại ngay!
Hiên Viên Tam Quang bĩu môi:
- Tại sao ta không yên chứ! Bạc vàng của ngươi còn đây, người của ngươi còn đây, dù có đánh chết ngươi, ngươi cũng chẳng bỏ đi, tự nhiên là ta yên trí lớn.
Đoạn lão không cần nhìn Giang Ngọc Lang nữa, với tay chụp một cái đùi gà, nhai ngồm ngoàm, rồi nâng vò rượu lên sát miệng lão, lão nốc ừng ực.
Thiết Bình Cô thở dài:
- Họ đánh bạc vừa hăng, vừa lớn, mỗi tiếng bạc là trăm vạn lượng!
Hẳn là đồng tiền của họ không sạch rồi!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Chứ ai lại cho là đó là tiền mồ hôi nước mắt của họ? Dĩ nhiên là phải tiền cướp, tiền giật thì họ mới vung tay hoang phí như vậy chứ!
Thiết Bình Cô cãi:
- Dù cho là đồng tiền bất chánh, họ cũng không nên vung phá cách đó, bởi ít nhất họ cũng phí tâm cơ, ít nhất họ cũng phải mạo hiểm, có như vậy đồng tiền mới về tay họ, phàm cái gì chiếm được bằng giá tâm huyết, cái đó phải được tiếc rẻ, tiếc mắc.
Sao họ lại thản nhiên như vậy được?
Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng:
- Ngươi không ở trong giới hành nghề không vốn, thì khi nào hiểu được tâm trạng của giới hành nghề không vốn mà lạm bàn? Phàm cái gì vào dễ, thì ra dễ, họ cho ra dễ dàng, họ tìm thu vào cũng dễ dàng, thì họ tiếc làm chi? Huống hồ luật trời quy định sự luân chuyển. Nếu không có luật luân chuyển đó thì chẳng hóa ra bao nhiêu tài vật trên đời này đều tích tụ vĩnh viễn nơi kẻ dùng bạo lực sao? Bằng cách này hay cách khác, họ phải tuôn ra, và không có cách nào tuôn mau bằng cách gầy những canh bạc. Ngươi không biết, họ chơi bạc vì thích thú đó, chứ đừng tưởng họ vì tiền, vì lợi. Vì sở thích của họ, họ bất chấp được thua, cho nên mới sanh ra hạng ngươi thứ ba lợi dụng sở thích của họ mà sinh sống, mà lập thổ, lấy hồ, chính cái bọn ruồi nhặng này bám theo họ như đỉa bám vật tanh mà hút máu, thành ra cái sở thích của họ phải đê tiện hơn.
Chàng tiếp luôn:
- Họ đánh bao nhiêu ngàn vạn lượng, điều đó không làm cho ta lạ lùng. Điều làm cho ta lạ lùng nhất là Giang Ngọc Lang cũng là một tay bạc say mê cùng cực. Thua hết bạc, hắn không chịu thôi, hắn còn đi tìm người để đặt cuộc, thay tiền, tiếp tục chơi nữa!
Thiết Bình Cô cười nhẹ:
- Chẳng lẽ hắn đi tìm vợ hắn, đưa đến đây mà đặt cuộc! Ta nghe nói người mê đánh bạc dám bán vợ đợ con lắm mà.
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Cũng có những trường hợp như vậy, nhưng dù cho Giang Ngọc Lang có vợ, liệu vợ hắn trị giá bao nhiêu mà hắn mang đến đây đặt cuộc? Chắc chắn là hắn sẽ giở một trò quỷ gì đó. Chúng ta cứ chờ xem hắn làm sao để có thể bù đắp được vào cuộc số bạc hàng trăm vạn lượng.
Vừa lúc đó Giang Ngọc Lang trở lại với một người.
Hắn lôi người đó theo, đúng hơn là người đó cùng đi với hắn, dáng e dè, ẻo lả nhưngỡ ngàng.
Người đó là một nữ nhân, khuôn mặt có một lượt sa đen che khuất, Tiểu Linh Ngư nhất thời chưa nhận ra người lạ hay quen.
Hiên Viên Tam Quang trố mắt:
- Một nữ nhân, ngươi tìm đâu ra một nữ nhân mà đưa đến đây cho ta?
Giang Ngọc Lang mỉm cười:
- Đặt người thay tiền cho một canh bạc, tự nhiên ta phải dùng nữ nhân, chẳng lẽ ngươi thích nam nhân? Nữ nhân mới đáng giá phần nào, phải vậy không?
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Đương nhiên nữ nhân phải cao giá hơn nam nhân. Nhưng một nữ nhân đã qua tay ngươi rồi, thì nữ nhân đó còn giá trị gì nữa? Ta chỉ sợ mà đem đổi lấy một đồng, một chữ, ngươi không hy vọng toại nguyện đâu! Bởi chẳng một ai thích của thừa của thải, nhất lại là cái của thừa của thải đó lại là của ngươi.
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Đành rằng vị cô nương này là người do ta tìm và đưa đến đây, song ta dám thề với ngươi là ta chưa hề chạm đến lông chân nàng. Ta bảo đảm nàng còn nguyên vẹn, ngươi cứ tin ta!
Hiên Viên Tam Quang bĩu môi:
- Ngươi là một con mèo mà nói là chê mở, thì thật là một điều khó tin. Ta chỉ sợ thiếu mở, ngươi còn vất vả đi tìm, huống hồ mở đã ở sát bên miệng.
Giang Ngọc Lang cười hì hì:
- Ngươi không tin, cứ thực nghiệm thì biết.
Hắn đặt chiếc đèn lên vách đá, nhưng lần này không đặt vào chỗ cũ sau lưng Hiên Viên Tam Quang, hắn lại đặt chiếc đèn sau lưng hắn.
ánh đèn chiếu xuống, bị đôi vai hắn che khuất, nửa phần tảng đá bên phía hắn nằm trong bóng tối, trái lại nửa phần bên Hiên Viên thì sáng rõ ràng.
Miếng thịt trước mặt Hiên Viên Tam Quang hiện lồ lộ.
Đèn đặt ở đâu lại chẳng được, miễn là có ánh sáng, có khoảng không gian đó thôi. Một việc nhỏ mọn quá, có ai lưu ý làm gì?
Dĩ nhiên Hiên Viên Tam Quang không hề phàn nàn hay phản đối về cái sự hắn thay đổi chỗ đặt cây đèn.
Nhưng Tiểu Linh Ngư thì khác, hắn cau mày lẩm nhẩm:
- Tiểu tử này định thực hiện một mưu quỷ gì đây? Hắn đổi chỗ đặt đèn hẳn phải có một dụng ý.
Chàng thừa hiểu hắn có một bụng mưu kế, bất cứ hắn làm gì hay nói gì, hắn cũng có một dụng ý, dụng ý của hắn tự nhiên không ngoài cái mục đích giành cái lợi về cho hắn.
Nữ nhân bao mặt đó, đến đây rồi, đứng lặng như tượng.
Giang Ngọc Lang lấy vuông sa che mặt nàng vứt bỏ, nàng vẫn đứng yên, không cười, không nói, si si, dại dại.
Nàng đẹp quá!
Hiên Viên Tam Quang và Thiết Bình Cô vừa trông thấy gương mặt nàng, cùng sáng lên, cùng nhìn trâng trâng.
Tiểu Linh Ngư trông thấy mặt nàng, kinh hãi suýt buộc miệng kêu lên.
Nàng là Mộ Dung Cửu!
Phải, nàng chính là Mộ Dung Cửu, sau khi bị Đoàn Tam cô nương đuổi đi, nàng lang thang đi hoang, mang tâm trạng si si, dại dại đi khắp các nẻo đường, nhờ bóng đêm dày, nàng không bị ai phát hiện.
Nàng đi, như một người mộng du, nàng đi đi mãi, một lúc ra khỏi thành, giả như trong lúc đó có người trông thấy nàng, tất cũng phải lấy làm lạ tự hỏi trong lúc đêm khuy một nữ nhân lững thững bước đi như vậy, để đi về đâu, để làm gì?
Nhưng nàng có vẻ thần bí, bởi y phục hoa lệ đó nàng giống ma quái hiện hình trêu cợt khách trần tục.
Cho nên chẳng ai dám tiếp cận để hỏi han gì, hoặc để trêu cợt.
Không ai dám tiếp cận nàng trừ Giang Ngọc Lang. Đến quỷ thật hắn còn chẳng sợ huống hồ là nàng.
Hắn hiểu ít nhiều về sự tình đã qua, hắn cũng đoán được những gì sắp xảy ra nối tiếp sự tình đó, nên hắn đâm nghi ngờ nàng là Mộ Dung Cửu.
Hắn bỏ qua hết mọi việc và cuối cùng nàng sa vào tay hắn.
Hắn thừa hiểu nàng mất hết lý trí rồi, nên không sợ nàng tiết lộ những bí mật của hắn, đưa nàng đến tận nơi hắn cất giấu số bạc bảo tiêu.
Hắn không sợ ai phát hiện chỗ giấu bạc, thì giấu luôn Mộ Dung Cửu tại đó, hắn vẫn yên tâm như thường.
Hắn có ngờ đâu con thạch sùng đang rình con ve, sau lưng nó lại có con chim sẻ đang rình nó.
Hiên Viên Tam Quang theo sau hắn mà hắn không hề hay biết, cứ đinh ninh là Mộ Dung Cửu về tay hắn rồi, trên đời này chẳng một ai hay biết.
Con chim sẻ đã biết thạch sùng bắt được ve, nhưng con chim sẻ lại chẳng biết là trong lúc tình cờ con chim ưng lại bắt gặp con chim sẻ đang rình mồi.
Và Tiểu Linh Ngư xuất hiện đúng lúc.
* * * * *
Bất quá Hiên Viên Tam Quang theo dõi đến đây là do tính hiếu kỳ thôi, chứ lão ta còn lâu lắm mới biết sự tình như thế nào.
Mà thật ra lão có biết, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến lão, lão không cần bận tâm tìm hiểu hơn.
Lão theo đến đây, thủy chung chưa thấy mặt Mộ Dung Cửu, mãi đến bây giờ mới nhìn được khuôn mặt rất đẹp của nàng.
Lão tặt lưỡi than:
- Mỹ nữ! Đúng là một mỹ nữ! Rất tiếc là từ hai mươi năm qua lão phu đã mất hết hứng thú trước một mỹ nữ! Ngươi nên mang nàng đi nơi khác, tìm vật gì thay vào.
Đối với ta, một nam nhân còn hữu dụng hơn cái thứ đẹp đẽ đó.
Giang Ngọc Lang cười nhẹ:
- Cái lợi mà ngươi thu hoạch nơi nàng, chẳng phải dung mạo của nàng, mà chính là cá nhân của nàng đó. Sắc đẹp của nàng không ảnh hưởng gì đến ngươi, song nàng trị giá rất cao. Nàng có cái chỗ đáng giá hơn dung mạo.
Hiên Viên Tam Quang cười mỉa:
- Chỗ nào?
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Ta đã nói, cá nhân nàng.
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Chẳng lẽ nàng là một công chúa?
Giang Ngọc Lang so vai:
- Nàng không phải là một công chúa, nhưng giá trị của nàng cao hơn một công chúa.
Hiên Viên Tam Quang nổi giận:
- Ta hỏi ngươi nàng là ai? Ngươi ăn nói lẩm cẩm quá chừng, không dứt khoát gì cả.
Giang Ngọc Lang bình tịnh đáp:
- Nàng là người trong Cửu Tú sơn trang. Nàng là Mộ Dung Cửu cô nương đó.
Hiên Viên Tam Quang giật mình chớp chớp mắt hỏi:
- Làm sao nàng lại sa vào tay ngươi?
Giang Ngọc Lang tiếp:
- Nàng bị ác nhân hãm hại, thành ra thần trí mê loạn, nàng đi hoang từ lúc đó.
Tám chị của nàng cùng các vị tỷ trượng tìm kiếm nàng khắp nơi, nhưng không kết quả. Ta may mắn gặp nàng, gặp nàng là ta bắt được hoạch tài to.
Hắn cười, vẻ thích thú hiện rõ nơi gương mặt xanh xao, rồi hắn tiếp luôn:
- Ngươi cứ tưởng tượng điều này, một người nào đó đưa nàng về Cửu Tú sơn trang cho chị em họ trùng phùng thì bọn Tần Kiếm, Nam Cung Liễu sẽ cảm kích như thế nào? Mà bọn Tần Kiếm và Nam Cung Liễu là những tay đại phú!
Hiên Viên Tam Quang trầm ngâm một chút rồi vỗ tay bốp bốp:
- Hay! Ta chịu! Canh bạc này có thể gầy được rồi!
Bỗng, có ngươi hét:
- Canh bạc đó, không thể gầy được.
* * * * *
Tiếng hét đó do Tiểu Linh Ngư phát lên.
Chẳng những Hiên Viên Tam Quang,ứ Giang Ngọc Lang giật mình mà Thiết Bình Cô cũng giật mình không kém ngươi trong cuộc.
Giang Ngọc Lang nhảy dựng lên, quát vang:
- Kẻ nào đó?
Tiểu Linh Ngư không hề khẩn cấp, chàng hét lên một tiếng, rồi ung dung bước đến gần Thiết Bình Cô rỉ vào tai nàng:
- Ngươi cứ theo ta qua bên đó, muốn ăn gì cứ lấy mà ăn, muốn uống bao nhiêu rượu, cứ lấy mà nốc, đừng bây giờ rụt rè, e lệ, bọn đó có làm gì, cứ để mặc ta đối phó.
Nhất là tiểu tử ấy, ngươi chẳng phải cần lưu ý.
Chàng theo lối đi, bước vào khoảng rộng, vào đến nơi, điểm một nụ cười hỏi:
- Cái vị bằng hữu, từng trốn trong hầm cứt, ngửi cứt, ăn cứt kia, chẳng lẽ lại quên ta rồi?
Giang Ngọc Lang trông thấy Tiểu Linh Ngư tưởng chừng như quỷ vương hiện ra trước mắt hắn.
Quỷ con, quỷ cháu hắn không sợ, nhưng dù sao hắn cũng phải sợ quỷ chúa.
Hắn lùi lại hai bước, rồi hắn kêu thất thanh:
- Ngươi?... Ngươi ở đây?... Làm sao ngươi đến được nơi đây?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Ta là một âm hồn mà, ngươi quên điều đó sao? Âm hồn không bao giờ tiêu tan, âm hồn quấn quít, vương vất mãi mãi bên cạnh ngươi, nơi nào có ngươi là có âm hồn!
Chàng dùng âm thinh của Hiên Viên Tam Quang mà thốt, chàng nhại giống quá, giống đến độ Hiên Viên Tam Quang phải giật mình.
Lão bật cười lớn, thốt:
- Nếu là kẻ nào khác xuất hiện tại nơi đây thì hẳn là ta và hắn phải lấy làm lạ.
Nhưng lại chính là ngươi thì sự việc không còn lạ gì nữa. Những con quỷ không dám đến hay không đến được, ngươi vẫn có thể đến như thường, thì một chỗ như chỗ này này, chưa hẳn là hoàn toàn bí mật. Dù cho ngươi bất thần chui từ lòng đất lên, ta cũng chẳng lấy làm lạ.
Lão vừa thốt, vừa vỗ tay lên đầu vai chàng, biểu hiện cái vẻ thân mật.
Rồi lão lại cười vang, cười mấy tiếng, lão thốt:
- Ta nghĩ, khắp trong thiên hạ, chẳng có việc gì mà ngươi không làm nổi.
Tiểu Linh Ngư chính sắc mặt:
- Ai nói với ta như vậy, hẳn là ta không chấp nhận rồi! Chứ ngươi thì khác!
Ngươi chẳng có lợi lộc gì mà phải thổi phồng ta!
Chàng tiếp luôn:
- Tuy có một việc mà ta không làm nổi, từ bao lâu rồi ta cố gắng làm song không kết quả!
Hiên Viên Tam Quang chớp mắt:
- Việc gì?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Đẻ trứng như gà mái, ta kêu cục tác, cục tác được lắm chứ, nhưng rặn mãi chẳng có cái trứng quái nào lọt ra! Ta đầu hàng trước việc đẻ trứng. Bởi tạo hóa ô toàn nên ta không thể thập toàn.
Hiên Viên Tam Quang gập đôi ngươi mà cười, trong khi đó thì Tiểu Linh Ngư ăn uống như trăn, nuốt mồi như rồng hút nước.
Mộ Dung Cửu vẫn si si, dại dại, nhìn chàng ăn, uống, mường tượng nhận ra chàng mà cũng mường tượng chẳng biết chàng.
Giang Ngọc Lang lưu ý đến ngươi đẹp sau lưng Tiểu Linh Ngư, cũng ăn no, uống đậm như chàng, nữ nhân mà cũng ăn uống ào ạt như nam nhân, kể cũng là sự lạ.
Cả hai không khác gì hai con quỷ đói vừa đầu thai, đói suốt thời gian bị quản thúc nơi âm phủ, bây giờ gặp cái ăn cái uống là vồ mạnh.
Hắn nhìn sửng cả hai, hắn tự hỏi sẻ làm gì, bởi trong trường hợp này ở lại là bất lợi cho hắn là cái chắc, mà đi thì ai cho hắn rời khỏi nơi này dễ dàng?
Dù cho Tiểu Linh Ngư không ngăn trở thì còn Hiên Viên Tam Quang đó chi?
Canh bạc còn đang dở dang, khi nào lão ta để cho hắn bỏ đi?
Tấn thối lưỡng nan thì hắn phải làm cái gì cho đỡ ngượng chứ?
Phải mất mấy phút dài, Hiên Viên Tam Quang mới ngưng cười được, bởi cười nhiều quá thành ra mệt, lão vừa thở vừa thốt:
- Tiểu huynh đệ cũng biết lão với cái việc đánh bạc cũng như con thiêu thân gặp ngọn đèn, tiền chưa hết tự nhiên chẳng thể bỏ đi. Thế mà tiểu huynh đệ lại cho là canh bạc này không thể gầy thì thật là lạ?
Tiểu Linh Ngư đang nhai ngồm ngoàm, nói với cái giọng bị ứ vì thịt làm tắt nghẽn âm thanh:
- Chỉ vì nếu ngươi chơi canh bạc này là cầm chắc như ngươi bị lừa.
Hiên Viên Tam Quang quắc mắt:
- Ta là con bạc quỷ già, còn hắn dù có lanh lợi đến đâu bất quá cũng chỉ là con bạc quỷ nhỏ, hắn tài ba gì mà lừa được ta chứ? Hà huống cuộc chơi lại rất công bình?
Trừ ra hắn là một con chuột thành tinh, bởi có như vậy hắn mới dùng linh giác điều khiển đàn chuột.
Lão bật cười vang dội, càng cười, lão càng biểu hiện vẻ đắc ý.
Tiểu Linh Ngư cứ ăn cứ uống, đợi cho lão cười thỏa thích, dứt tiếng cười rồi, chàng mới giải thích:
- Ngươi cho rằng cái lối chơi này rất công bình, nhưng sự thật thì từ trước đến giờ, ngươi vẫn ăn và ăn nhiều có đúng vậy không?
Hiên Viên Tam Quang gật đầu:
- Rất đúng!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ngươi có biết tại sao ngươi ăn mãi như vậy chăng?
Hiên Viên Tam Quang hừ một tiếng:
- Còn tại sao nữa? Trong mấy hôm nay, vận khí của ta đỏ lên, làm cái gì là ta cũng chiếm cửa trên!
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Sai! Sai rất xa!
Hiên Viên Tam Quang cau mày:
- Chẳng lẽ có một nguyên nhân nào khác?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Tự nhiên là có, chỉ vì...
Chàng cố ý nhìn sang Giang Ngọc Lang rồi lắc đầu tiếp:
- Không được!
Ta không thể nói!
Hiên Viên Tam Quang trừng mắt, rồi nhảy bổ tới hỏi:
- Tại sao chứ? Tại sao ngươi không thể nói?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Hai hôm nay ta nhịn đói nhịn khát, chỉ sợ ta nói ra rồi, ta chọc giận tiểu tử đó, hắn sanh sự thì làm sao ta tự vệ nổi?
Hiên Viên Tam Quang nổi giận:
- Ta hứa chắc với ngươi, nếu hắn chạm đến chân lông của ngươi thì ta sẽ đập hắn vỡ sọ.
Tiểu Linh Ngư gằn giọng:
- Ta nói ra rồi, hắn sanh sự đánh ta, ngươi tiếp trợ ta phải không?
Hiên Viên Tam Quang hừ một tiếng:
- Chứ sao!
Tiểu Linh Ngư thở phào cười nhẹ:
- Thế thì ta yên tâm, ta nói cho ngươi hiểu.
Chàng kéo dài tràng cười, một phút sau tiếp:
- Hẳn ngươi cũng biết loài chuột rất sợ ánh sáng, cho nên ban ngày chúng chui rúc trong ổ hang, chờ đến đêm xuống là bò ra đi kiếm ăn. Chúng lẩn tránh những nơi có ánh đèn?
Hiên Viên Tam Quang mỉm cười:
- Ta không ngờ ngươi hiểu loài chuột quá chừng!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ta là cá, cá cũng như chuột, đồng tâm bịnh như nhau, chuột sợ mèo thì cá cũng sợ mèo, tự nhiên ta phải biết tâm sự của loài chuột.
Hiên Viên Tam Quang lại cười bằng thích một lúc rồi hỏi:
- Nhưng cái đó có liên quan gì đến canh bạc này đâu?
Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:
- Những con chuột tại đây hẳn là phải từ bên ngoài vào, mà biết đâu bên ngoài đang có những con mèo đi tìm chúng? Những con mèo đó đuổi chúng chạy dồn vào đây, nhưng ở trong ruột núi thì làm gì có thực vật cho chúng dùng? Dĩ nhiên trốn ở đây lâu, chúng phải đói, dù đói chúng cũng chẳng dám ngang nhiên đến trước mặt các ngươi mà ngoạm mấy miếng thịt mang đi.
Hiên Viên Tam Quang vặn lại:
- Ta cứ bất động như hình tượng thì chúng còn sợ gì nữa? Chỉ khi nào ta nhúc nhích thì chúng mới chẳng dám bén mảng đến. Cho nên bên nào bất động, bên đó thắng cuộc. Bên nào không trầm tĩnh là bên đó thua cuộc.
Tiểu Linh Ngư lại bĩu môi:
- Nhưng ngươi quên một điều là trong lòng động này lại có ánh đèn. Ngọn đèn đặt sau lưng ngươi, thân thể ngươi che khuất ánh sáng, miếng thịt của ngươi nằm gọn trong bóng tối do thân thể ngươi tạo ra, chuột chỉ bò đến miếng mồi trong bóng tối, chứ không dám bén mảng sang miếng thịt kia phơi lồ lộ ngoài ánh sáng. Do đó, ngươi cứ thắng mãi.
Hiên Viên Tam Quang vỗ tay:
- Đúng! Đúng! Quả thật ngươi thông minh quá chừng! Những việc nhỏ mọn như vậy mà ngươi cũng suy nghiệm nổi thì thật đáng phục!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Nào phải một mình ta suy nghiệm ra mà thôi đâu!
Hiên Viên Tam Quang cau mày:
- Chẳng lẽ tiểu quỷ đó cũng suy nghiệm ra? Thế tại sao hắn không nói gì?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Hắn không nói là vì hắn khôn quá khôn!
Hiên Viên Tam Quang chợt tỉnh ngộ:
- Á! Ta hiểu rồi! Cho nên bây giờ hắn đổi chỗ đặt cây đèn, bây giờ thì ánh sáng ngọn đèn chiếu ngay ta, soi rõ miếng thịt trước mặt ta, hắn nhất định làm cho ta thua canh bạc này. Bởi vậy, hắn đòi đánh lớn, đặt nhiều tiền.
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Đúng là vậy đó! Với canh bạc này, hắn sẽ thu lại được tất cả số tiền thua, mà có lẽ là ngươi phải nợ lại hắn nữa đó!
Hiên Viên Tam Quang vừa tức giận vừa buồn cười:
- Nếu không có ngươi giải thích thì chắc chắn là hôm nay ta thất bại lớn!
Tiểu Linh Ngư lại liếc mắt nhìn sang Giang Ngọc Lang, cười nhẹ một tiếng, hỏi:
- Sao? Ta nói có đúng hay không?
Giang Ngọc Lang biến sắc mặt, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:
- Ngươi lấy cái tâm tiểu nhân, ức độ cái tâm quân tử, thì ta còn nói gì được nữa chứ.
Tiểu Linh Ngư phá lên cười:
- Giang Ngọc Lang! Cái bụng ngươi chứa gì ai không hiểu chứ ta thì hiểu rõ lắm! Ta không hiểu ngươi thì còn ai trên đời này hiểu ngươi được nữa chứ? Trước mặt ta ngươi còn vờ vĩnh nữa sao? Khó lắm, ngươi ơi!
Giang Ngọc Lang vẫn lạnh như thường:
- Ta chỉ sợ là mình gặp lúc vận đen, nên bất ngờ lại gặp quỷ.
Tiểu Linh Ngư cười lớn hơn:
- Phải! Ngươi gặp ta chẳng khác nào gặp quỷ! Ngươi gặp ta là ngươi cùng đường mạt vận rồi! Bây giờ thì ta đã tìm được cả tang vật lẫn thủ phạm, vậy ngươi hãy theo ta đến nhà Đoàn Hiệp Phi ngay! Đến nơi đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Giang Ngọc Lang nhìn qua Tiểu Linh Ngư một lúc, đoạn nhìn qua Hiên Viên Tam Quang một lúc nữa, đoạn cúi đầu thốt:
- Sự tình đã như thế rồi thì ta còn nói gì được nữa, bất quá...
Đột nhiên hắn nắm lấy tay Mộ Dung Cửu, giữ cứng nàng, rồi hoành thân vòng ra sau lưng nàng, sau đó hắn bật cười ghê rợn hỏi:
- Bất quá, các ngươi cũng tiếc mạng sống của vị cô nương này chứ?