- Ngươi học một sách với Đồ Kiều Kiều phải không? Ngươi định giở cái trò ly gián?
Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách:
- Hắn đã bị Tiểu Linh Ngư cho rơi hố một lần nên tìm dịp trả thù đấy! Hắn chưa tiêu hóa nổi cái hận đó!
Cáp Cáp Nhi nói chen vào:
- Không tiêu hóa nổi thì hắn phải làm gì chứ? Có hận cũng vô ích! Ha ha! Mười Bạch Khai Tâm chưa sánh được bằng một Tiểu Linh Ngư đâu! Hận cho lắm thì càng thêm tức, tức mãi thì có chết được đó.
Bạch Khai Tâm không giận, trái lại cười hì hì, thốt:
- Ta hận làm gì cho mệt! Có một ngày nào đó, hồ ly sẽ bị chó xơi, lúc đó thì ta có hận, cái hận của ta cũng tiêu hóa được như thường.
Câu nói của y làm cho Lý Đại Chủy biến sắc mặt lạnh lùng.
Chừng như Tiểu Linh Ngư không trông thấy sự biến đổi đó, vỗ tay cười lớn:
- Tổn nhân bất lợi kỷ! Đúng vậy rồi! Đúng là tổn nhân bất lợi kỷ.
Bỗng, có tiếng cười trong trẻo từ đâu đó vang lên, rồi một giọng nói cũng trong trẻo như tiếng cười, tiếp nói:
- Thập Đại Ác Nhân quả danh bất hư truyền! Tôi rất phục! Tôi khâm phục không tưởng nổi.
Nơi một thân cây lớn độ bốn vòng tay, một khoảng cửa mở ra.
Nơi đó là một cái bọng dùng để ẩn nấp, vào đó rồi thì đừng hòng ai tìm được.
Và Tô Anh từ trong bọng bước ra, nghiêng mình cung kính chào tất cả, đoạn cười tiếp:
- Tiện thiếp không hay biết là có những vị danh chấn giang hồ xuất hiện tại chốn hoang vu này, nên thất lễ tiếp nghinh, mong các vị lượng thứ cho!
Cáp Cáp Nhi cười lớn:
- Cô nương không nên quá thủ lễ! Bọn này trời sanh ra là đã có chất khốn nạn ở trong xương rồi, cho nên nếu thấy ai quá thủ lễ thì cho rằng người đó có cái chủ ý không đẹp. Bỏ cái khách khí đó đi cô nương ơi!
Tô Anh điềm nhiên:
- Nuôi dưỡng một cái chủ ý không đẹp trước mặt các vị có khác nào khoe khoang cái học trước mặt Khổng Phu Tử đâu? Chắc chắn là cái chủ ý đó phải tiêu diệt trước khi thành hình.
Bỗng, Lý Đại Chủy vừa nhảy dựng lên vừa kêu gấp:
- Chạy! Chạy nhanh! Hết sức nhanh!
Tô Anh cau mày:
- Các vị chưa uống một chén rượu nào, sao lại vội bỏ đi?
Lý Đại Chủy cười hắc hắc:
- Nếu không chạy ngay, chắc là tại hạ không chịu nổi nữa cô nương ơi!
Đồ Kiều Kiều hỏi:
- Cái gì ngươi không chịu nổi?
Lý Đại Chủy đáp:
- Cái nàng liễu đầu đó, mỏng da, trắng thịt, vừa trông thấy nàng là ta nhỏ nước dãi ngay, ta lại hiểu là Tiểu Linh Ngư chẳng khi nào cho ta nến cái của hảo hạng đó, cho nên ta phải chạy đi ngay, ở lại đây thì ta phải thèm, thèm mà không ăn được thì sao chịu nổi chứ?
Lão vừa thốt, vừa nhấc Ngụy Ma Y lên, câu nói dứt rồi, lão vọt mình lẹ lẹ.
Bạch Khai Tâm cũng nhảy dựng lên, cũng kêu to:
- Nếu ta không chạy gấp thì cái chất côn đồ của ta bừng dậy, ta dằn không được là có phiền phức là cái chắc. Tốt hơn, ta cũng chạy, chạy luôn. Thà khuất mắt ta chứ không thể nhìn Tiểu Linh Ngư mà ghen sanh tranh chấp.
Y tung mình, lộn một vòng, đáp xuống ngoài ba trượng xa, đạp chân vọt một lần nữa, mất dạng.
Cáp Cáp Nhi theo bén gót, đồng thời bật cười ha hả:
- Phải! Phải! Nếu không chạy đi thì hòa thượng này sẽ bỏ kinh kệ mà trở về phàm tục. Tội lắm! Tội lắm!
Đồ Kiều Kiều cười khanh khách:
- Cũng may cho ta có nửa chất nữ nhân trong mình, chứ nếu không thì...
Bà liếc thoáng qua Tiểu Linh Ngư, chân nhún nhẹ, thân vút lên tàng cây, biến mất luôn.
Âm Cửu U cười âm trầm:
- Nếu có lúc nào đó, cô nương không còn thích làm người nữa, thì đừng e ngại gì hết, cứ tìm tại hạ. Làm quỷ kể cũng thú vị lắm cô nương ơi, theo tại hạ nhận xét thì làm quỷ sướng hơn làm người đó, sướng lắm! Huống chi, nếu cô nương thích làm quỷ, thì một con quỷ đẹp như cô nương, lo gì mà chẳng có thừa nhang khói, xôi thịt hưởng bằng thích.
Tô Anh cười hì hì:
- Đa tạ các hạ chỉ giáo. Nhưng tôi thấy cái sống chưa có gì đáng chán!
Âm Cửu U đưa tay chỉ Tiểu Linh Ngư:
- Nếu cô nương yêu một người như hắn, thì không lâu lắm đâu, cô nương sẽ mất cái thú sống, và chắc chắn cô nương sẽ tìm cách trở thành một con quỷ.
Tiếng cuối của câu nói vang lên ngoài mười trượng xa, âm thinh dứt là người mất dạng luôn.
Đỗ Sát nhìn Tiểu Linh Ngư, cười nhẹ, hỏi:
- Ngươi định ở lại đây bao lâu nữa?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Chắc không lâu lắm!
Đỗ Sát lại hỏi:
- Ngươi biết đến nơi nào để gặp ta chăng?
Tiểu Linh Ngư gật đâu:
- Biết.
Đỗ Sát cũng gật đầu:
- Tốt!
Phi thân vút ra khỏi rừng, lão quay đầu dặn với:
- Cẩn thận nhé, tiên cũng đẹp mà hồ ly cũng đẹp. Người đẹp khi muốn ăn thịt ngươi, dám chắc ăn luôn cả đầu đấy!
Tô Anh cười khúc khích:
- Tiền bối cứ yên trí đi. Dạ dày của tôi yếu lắm, từ lâu rồi, tôi chỉ dùng chay lạt, không dám ăn mặn.
* * * * *
Khu rừng trở nên tịch mịch.
Tô Anh điểm một nụ cười:
- Sau khi Ngụy Ma Y treo ngươi, các vị đó mới đến?
Tiểu Linh Ngư cũng cười:
- Họ đến đúng lúc quá!
Tô Anh tiếp:
- Rồi ngươi nhờ họ giải khai huyệt đạo?
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Ngụy Ma Y xuống tay khá mạnh, cả sáu vị phải mất một thời gian lâu mới giải được!
Tô Anh tiếp:
- Và ngươi giả vờ luôn, lừa ta?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Thực ra, ta đâu định lừa ngươi! Ngụy Ma Y gạt ta, thì khi nào ta chịu để yên cho hắn? Bằng mọi cách, ta phải làm cho hắn biết là tay lợi hại, ai trên vào ta, chỉ có lỗ, chứ đừng hòng lời.
Tô Anh tiếp luôn:
- Thực sự, lúc đầu thì ngươi không có ý lừa ta. Nhưng sau lại, ngươi mới nghĩ đến việc lừa ta?
Tiểu Linh Ngư so hai vai:
- Nếu ngươi có ý tưởng như vậy, thì ta còn nói làm gì nữa!
Tô Anh hơi trầm giọng:
- Ngươi biết là ta đối với ngươi rất tốt, ngươi lợi dụng điểm đó để lừa ta, khiến ta phải lo lắng vì ngươi, khẩn cấp vì ngươi, ta không còn cố đến bất cứ việc gì, để cứu ngươi, ngươi dựa vào đó mà bức hiếp ta, cho ta tỏ sự bí mật trong tâm.
Nàng nhìn Tiểu Linh Ngư không chớp mắt.
Tiểu Linh Ngư quay đầu nơi khác, vụt quay trở lại, mỉm cười, thốt:
- Ta đã nói, ta không phải là một người tốt, ai đối tốt với ta thì cứ chờ mà thất vọng, chẳng khi nào ta xử tốt đẹp lại đâu.
Tô Anh thở dài:
- Đa số người trên thế gian, đều sợ là mình biến thành bại hoại, còn ngươi thì khác, ngươi hoàn toàn trái ngược với đa số đó. Mường tượng là ngươi sợ biến thành người tốt! Cho nên bất cứ trong hành động nào, ngươi cũng muốn chứng minh mình là người bại hoại, một người chẳng ra gì. Tại sao? Hở! Tại sao chứ? Ta chỉ sợ ngươi cũng không tưởng nổi, phải vậy chăng?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Cái tánh của ta là do trời sanh, đã là tánh trời sanh thì ta làm sao tưởng nổi?
Tô Anh lại im lặng nhìn chàng một lúc, bỗng cười khan:
- Nhưng, ngươi có biết là ngươi không bại hoại như con người mà ngươi phác họa trong tưởng tượng con người bại hoại mà ngươi muốn trở thành.
Tiểu Linh Ngư “a” lên một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi hiểu rõ cái mẫu người của ta, rõ ràng hơn cả ta?
Tô Anh gật đầu:
- Phải!
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Thế thì ngươi mô tả cho ta nghe đi!
Tô Anh giải thích:
- Chỉ vì ngay từ thuở nhỏ, ngươi lớn lên giữa nhóm người bại hoại, do đó, ngươi bị ám ảnh, chẳng bao giờ ngươi trở thành một con người tốt được.
Tiểu Linh Ngư “a” lên một tiếng nữa:
- Thế à?
Tô Anh tiếp:
- Hơn nữa, ngươi nhận xét rằng, nếu ngươi biến thành một con người tốt, thì chẳng hóa ra ngươi phụ ơn nuôi dưỡng, giáo huấn của những người đó. Rồi có lúc như bị bắt buộc, ngươi không thể không làm một việc gì đó, để chứng minh ngươi là kẻ bại hoại...
Bỗng, Tiểu Linh Ngư bật cười cuồng dại, tràng cười của hắn chận ngay câu nói của Tô Anh, chàng hỏi luôn:
- Ta với ngươi, gặp nhau chưa được mấy hôm, sao ngươi hiểu ta quá rõ như thế?
Tô Anh đáp:
- Nếu các vị đó không xuất hiện, thì chẳng bao giờ ta có suy luận như thế. Chỉ vì họ đến đây mà ta minh bạch.
Tiểu Linh Ngư lại kêu lên:
- À!
Tô Anh cười nhẹ:
- Những vị đó, nếu là người bại hoại, thì trong giới bại hoại, họ là những thiên tài. Họ bại hoại đến độ tột đỉnh tinh vi của kỹ thuật. Họ thừa khả năng biến một việc cực kỳ ti bỉ, khốc kiệt, tàn độc, thành một việc thích thú. Nạn nhân của họ, dù phải sợ đến chết người cũng cảm thấy thích thú!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Không cần mắng nặng, mắng nhẹ họ làm chi. Họ không đắc tội với ngươi mà?
Tô Anh mỉm cười:
- Ngươi nói đúng. Ta nên cảm kích họ mới hợp lý.
Tiểu Linh Ngư lấy làm lạ:
- Tại sao?
Tô Anh khẽ cắn môi, rồi điểm một nụ cười:
- Nếu chẳng có họ, thì làm sao ta nhận xét đúng giá con người của ngươi!
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt:
- Ngươi càng lúc càng đi sâu vào huyễn hoặc, thật tình ta chẳng hiểu ngươi muốn nói gì.
Tô Anh bĩu môi:
- Thật sự ngươi không hiểu?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Thật vậy.
Tô Anh gằn từng tiếng:
- Chẳng lẽ đến bây giờ mà ngươi chưa phát giác ra... chính họ đã dẫn dụ ngươi vào cái hang chuột này?
Tiểu Linh Ngư bật cười vang:
- Nói đùa! Ngươi thích đùa quá đi thôi! Tại sao họ lừa ta chứ?
Tô Anh nói:
- Hoặc giả họ phát giác ra, ngươi không phải đồng một mẫu người như họ, họ nhận xét rằng, có thể ngươi sẽ phản họ, cho nên họ cố ý lưu lại mấy dấu hiệu dọc đường, để đưa ngươi lọt vào cái ổ chuột này. Họ mượn tay Ngụy Vô Nha, mà trừ khử ngươi.
Tiểu Linh Ngư lại cười lớn:
- Theo sự luận đoán của ngươi, thì họ muốn hại cho ta chết?
Tô Anh gật đầu:
- Ừ!
Tiểu Linh Ngư ngưng cười, rồi cất cao giọng:
- Nếu vậy, ta muốn hỏi ngươi, họ muốn hại cho chết, thế tại sao vừa rồi họ đến đây để cứu ta?
Tô Anh chớp mắt mấy lượt:
- Có lẽ bỗng nhiên họ nhận ra rằng ngươi còn có chỗ lợi dụng được, nếu giết đi thì uổng lắm; cũng có lẽ họ nghĩ rằng...
Tiểu Linh Ngư vừa nhảy choi choi, vừa hét:
- Câm! Câm cái mõm thúi của ngươi lại! Những lời ngươi nói, chẳng bao giờ ta tin! Nói vô ích!
Tô Anh ngưng ánh mắt nhìn chàng một lúc, rồi từ từ tiếp:
- Không phải thật sự ngươi không tin mà ta biết rõ ngươi không muốn tin như vậy đó thôi, có đúng vậy không chứ?
Tiểu Linh Ngư lại hét:
- Nói nhảm! Nhảm nốt! Ngươi có nằm trong bụng ta đâu mà biết được ta muốn gì hay không muốn gì?
Tô Anh thở dài:
- Nào phải ta muốn ngươi tin lời của ta đâu? Ta chỉ muốn ngươi lưu tâm đề phòng vậy thôi.
Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:
- Ngươi bảo ta lưu tâm đề phòng? Chính ta cần phải khuyên ngươi như vậy mới đúng tình lý đúng lý!
Tô Anh phì cười:
- Ta... Ta nên đề phòng cái gì chứ?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ngươi tưởng địa phương này bảo đảm an toàn trọn vẹn cho ngươi à?
Tô Anh cười nhẹ:
- Ngươi yên trí! Từ lâu rồi, địa phương này thanh tịnh lắm. Ta ở đây suốt bao nhiêu năm, chưa hề mất một sợi lông chân.
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Đó là việc ngày nào. Còn hiện tại thì khác, từ hiện tại trở về sau thì khác.
Tô Anh cau mày:
- À.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Hiện tại thì đã có người lần lượt đến đây rồi, và họ đến là để gây phiền phức cho Ngụy Vô Nha. Ngụy Vô Nha không còn đáng sợ đối với họ nữa, thì liệu họ còn xem ngươi ra gì nữa chăng? Cái bình phong trở thành vô giá trị thì những gì nấp sau bình phong cũng mất giá luôn. Cái thể diện của ngươi bắt đầu cáo biệt ngươi đó nhé!
Tô Anh thở dài:
- Ngươi nói đúng. Địa phương này từ nay trở đi rồi có lẽ biến thành một môi trường thị phi, xem ra ta không còn cách gì tự bảo vệ để lưu lại đây lâu hơn nữa!... Nhưng chẳng lẽ ngươi đã phát hiện ra cái gì rồi?
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Một kẻ bị treo cao lên cành cây, tự nhiên có thấy được nhiều sự việc hơn những người khác.
Tô Anh trầm giọng:
- Ngươi đã thấy gì?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Ta thấy hai người.
Tô Anh bật cười sằn sặc:
- Dù cho ngươi có thấy hai mươi, hai trăm người, điều đó đâu phải là chuyện lạ.
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Nhưng sự có mặt của hai người này là một chuyện lạ.
Tô Anh lại cau mày:
- À.
Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:
- Hai người đó đã có mặt từ lâu quanh địa phương này. Họ nấp ở phía sau hòn núi nhỏ kia, họ có mặt tại đó trước khi những bằng hữu của ta đến cứu ta. Họ không có ý can thiệp vào chuyện của kẻ khác, họ chờ cho ngươi và Ngụy Ma Y dẫn nhau vô rừng, mới chạy đi về một ngôi nhà của ngươi. Thuật kinh công của họ cao không tưởng nổi.
Chẳng những Tô Anh không hề dao động tâm thần, trái lại nàng còn điểm một nụ cười, nét cười biểu hiện một sự khinh miệt rõ rệt. Rồi nàng còn chận lời Tiểu Linh Ngư.
Nàng hỏi:
- Vì việc đó mà ngươi lưu lại đây?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Ừ!
Tô Anh lại mỉm cười!
Lần này thì nàng cười với chàng, nụ cười ngọt và dịu, nàng tiếp nối vẫn với giọng ngọt và dịu như thế:
- Té ra, ngươi vẫn quan tâm đến ta!
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Giả như ngươi cho rằng ta có mê mẩn ngươi phần nào đó, thì chẳng biết nói sao bây giờ. Nhưng hiện tại, không phải lúc ngươi áp dụng cái thuật làm say mê ta, bởi hai người đó...
Tô Anh lại chận:
- Khỏi phải nhọc lo cho ta! Ta đã biết hai kẻ đó là ai rồi.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ai?
Tô Anh mỉm cười:
- Đó là một đôi vợ chồng rất có thú vị, thường thường thì họ tự cho mình là thông minh, làm bất cứ chuyện chi cũng tự cho mình là thông minh vô tưởng.
Chồng thì còn khá, nghĩa là còn giới hạn cái tự hào phần nào, chứ còn vợ thì quá lắm, bất cứ đối với ai cũng chẳng bao giờ chịu kém, và luôn luôn tìm cách chứng tỏ mình vượt bậc mọi người.
Thực ra cả vợ lẫn chồng đều mắc bịnh thần kinh, và vợ thì đã đến thời kỳ nặng lắm rồi.
Tiểu Linh Ngư lên giọng sự đời:
- Phàm là những kẻ tự hào mình là thông minh nhất trần thế, những kẻ đó đều có một cố tật. Tuy nhiên, ta ở ngoài cái công lệ đó, ta thông minh vốn trời sanh, tự nhiên mà thông minh, ta chẳng có cố tật nào cả. Bởi không có cố tật, nên ta thông minh không tưởng nổi!
Tô Anh gập mình xuống mà cười, cười đến đổ lệ, rồi nàng thốt:
- Ta phải giới thiệu hai vợ chồng đó với ngươi mới được.
Tiểu Linh Ngư tặt lưỡi:
- Rất tiếc là bây giờ thì kể như muộn mất rồi!
Tô Anh trầm giọng:
- Họ đã đi?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Chẳng những đã đi mà còn mang theo hai chiếc bao!
Tô Anh giật mình:
- Họ đi từ lúc nào?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Từ cái lúc mà ngươi cười thích chí, cười rung người, cười suýt bò lăn!
Tô Anh lại gắt:
- Tại sao ngươi không nói sớm?
Tiểu Linh Ngư chấp tay sau lưng ung dung thốt:
- Ta định nói cho ngươi biết, song ngươi đang cười thích thú quá, ngươi cười luôn, cười rất lâu, ta không còn cơ hội mà nói chen vào giữa những tràng cười của ngươi.
Chàng cố ý buông một tiếng thở dài, tiếp:
- Bây giờ, dù có chọc nhột ngươi, chắc chắn là ngươi không còn cười nổi.
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, rồi mỉm cười.
Đoạn nàng giải thích:
- Hai bao đó, chẳng chứa tài vật gì, mà chính là hai người nằm trong đó.
Đến lượt Tiểu Linh Ngư giật mình.
Chàng kêu lên thất thanh:
- Họ trộm hai người?
Người sống hay xác chết?
Tô Anh điềm nhiên:
- Không thể nói là sống, mà cũng chưa dám quyết chắc là chết. Bất quá ta chỉ có thể nói là hai người trong bao đó dở sống sở chết thôi. Hay cho rằng, chúng chết nửa phần cũng được vậy. Còn nửa phần sống đó, sớm muộn gì cũng hết sống luôn.
Tiểu Linh Ngư lại cau mày:
- Đôi vợ chồng đó chịu cực khổ lén lút vào đây, chỉ để đánh cắp hai người sống dở chết dở mà thôi à?
Tô Anh gật đầu:
- Ừ!
Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng:
- Họ sẽ làm gì với hai cái của nợ đó?
Tô Anh mỉm cười:
- Nếu có chỗ dùng hai cái của nợ đó, thì khi nào ta để cho họ mang đi?...
Tiểu Linh Ngư thở ra mấy lượt:
- Xem ra, đôi vợ chồng đó có cố tật quái dị thật mà.
Tô Anh lại cười:
- Tuy nhiên, họ làm như thế là tiếp trợ ngươi đó!
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Tiếp trợ ta? Tiếp cái quái gì chứ?
Tô Anh tiếp:
- Trong số hai người đó, có một là kẻ tử đối đầu của ngươi, kẻ quyết giết ngươi cho kỳ được.
Tiểu Linh Ngư càng kinh ngạc:
- Đại cừu nhân của ta? Ai chứ?
Tô Anh nheo mắt:
- Ngươi cứ tưởng xem, gần đây có kẻ nào quyết liều sống chết với ngươi?
Tiểu Linh Ngư nghe con tim mình đập mạnh:
- Ngươi muốn nói...Hoa Vô Khuyết?
Tô Anh cười hì hì:
- Đúng rồi!
Tiểu Linh Ngư như con mèo bị ai đó đạp nhằm cái đuôi, nhảy dựng hét:
- Ngươi nói sao? Hoa Vô Khuyết bị người đánh cắp mang đi?
Tô Anh thấy thái độ của chàng, hết sức kinh ngạc, nhìn chàng đăm đăm, lẩm nhẩm:
- Phải!... Chính hắn!
Tiểu Linh Ngư gầm lớn:
- Sao ngươi không nói sớm?
Tô Anh cười khổ:
- Làm sao ta biết được hắn bị đánh cắp mà nói? Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm? Ta có biết được sớm mới đề phòng cho hắn chứ? Không đề phòng kịp thời, cũng có thể cho ngươi biết kịp thời được chứ?
Tiểu Linh Ngư cung hai tay, tát vào mặt mình, vừa tát, vừa thốt:
- Ngươi nói phải, tại sao ta không cho ngươi biết sớm!
Đoạn hắn tự trách:
- Tại sao ta không ngăn trở họ chứ?...
Chàng như kẻ điên, thất thểu bước đi.
Tô Anh định ngăn trở chàng, song chàng vừa rời vị trí là gia tăng tốc lực bước nhanh, thoáng mất hút.
Còn lại một mình nơi khu rừng tịch mịch, Tô Anh thừ người một lúc lâu, sau cùng tự lẩm nhẩm:
- Tô Anh!... Tô Anh!... Ngươi để hắn đi như vậy sao?
Chừng như nàng quyết định một chủ ý như thế nào đó, quay nhanh người, bước gấp về nhà.
Vừa đi, nàng vừa tự nói với mình:
- Tiểu Linh Ngư!... Tiểu Linh Ngư!... Ta không thể để cho ngươi đi như vậy đâu. Chỉ vì ta biết không làm sao tìm gặp được một con người như ngươi cho nên vô luận là ngươi đi đến địa phương nào, ta cũng theo ngươi đi đến địa phương đó.
Nàng vào nhà...
Cạnh gốc một cây lớn, có tảng đá, tảng đá nhích động, xê dịch qua một bên, bày ra một cái hang.
Từ trong hang, một người chui lên.
Hang không lớn, một con chó cũng không thể nằm lọt trong đó huống chi một con người.
Nhưng rõ ràng người đó từ dưới hang chui lên.
Thân hình y như một mãnh giấy, có thể gấp lại làm đôi, làm t, làm tám, muốn gấp nhỏ bao nhiêu cũng được.
Mà cũng giống như một hòn đất nhão, vo tròn lại, hay kéo nhằng nhằng dài ra được như thường.
Đôi mắt của y sắc hơn dao.
Y quắc đôi mắt đó nhìn theo bóng Tô Anh đi vào nhà, miệng điểm một nụ cười thâm độc, lẩm nhẩm:
- Ngươi không cần phải lo lắng. Vô luận tiểu tử đi đến đâu, ta cũng có cách giúp ngươi tìm lại hắn được như thường.
* * * * *
Trong chỗ trũng dựa triền núi, một nơi kín đáo, có cây che khuất, bỗng một tiếng hú dài vang lên, vọng đi hàng dặm đường.
Thì ra, trong đó có một cỗ xe, mà người đánh xe chính là Thiết Bình Cô.
Cỗ xe chứa đầy cành lá, dùng làm nghi trang.
Thiết Bình Cô tay cầm cương, tay cầm roi, trong tư thế sẵn sàng ra roi, giật cương, cho xe ngựa lên đường bất cứ phút giây nào.
Nàng ngồi đó, đôi mày cau lại, xem ra chẳng có vẻ gì nóng nảy trong sự chờ đợi, mà chừng như nàng có rất nhiều tâm sự, hiện những tâm sự đó đang sôi động bên trong, nàng triền miên theo dòng tư tưởng.
Vụt có tiếng sột soạt vang lên, cành cây, lá cây trên xe dao động.
Thiết Bình Cô trầm giọng hỏi:
- Phải tiền bối trở lại đó không?
Bạch Sơn Quân đáp:
- Bọn ta đây!
Thiết Bình Cô cắn răng, định không hỏi nữa, song khó dằn lòng, phải hỏi:
- Tiền bối thành công chứ?
Bạch phu nhân cười hì hì:
- Ngươi yên trí, Ngọc Lang của ngươi nằm ở trong này đây.
Thiết Bình Cô đưa ngọn roi lên.
Một tiếng vút nhẹ trong không gian, vang khẽ, ngựa cất vó, lôi cỗ xe chuyển bánh liền.
Rời nơi đó, cỗ xe lướt theo những lối quanh co, càng đi tới càng vào sâu trong núi.
Xe không ra ngoài, xe lại vào sâu, thế cũng lạ!
Từ trong xe, có tiếng rên của Giang Ngọc Lang vọng ra, hắn thu mình tròn như con cuốn chiếu, hắn kêu khẽ:
- Lạnh!... Lạnh!... Trời ơi, lạnh quá!
Nhưng sau đó không lâu, mồ hôi đổ ra, đẫm ướt cả thân thể hắn, rồi hắn kêu lên:
- Nóng!... Nóng!... Trời ơi, nóng quá!
Trên đoạn đường đó, hắn thoạt lạnh, thoạt nóng, lạnh suýt chết mà nóng cũng suýt chết luôn.
Hắn trải qua hai mức độ cực hàn và cực nhiệt độ chẳng biết bao nhiêu lần, và khoảng cách giữa hai lần lại không xa lắm, thành ra hắn cứ rên, luôn miệng rên.
Bạch phu nhân lắc đầu, thở dài thốt:
- Không rõ liễu đầu đó cho hắn uống thứ độc dược gì, mà hắn ra nông nổi như vậy?
Bạch Sơn Quân liếc sang bà:
- Nếu ngươi chịu không nổi thì tìm cách cứu hắn, chứ than vãn rồi hắn khỏi được sao?
Bạch phu nhân lại thở dài:
- Nàng hạ chất độc gì, ta không hiểu rõ thì làm sao giải trừ cho tiểu tử được chứ?
Từ nay, có lẽ hắn... chỉ sợ hắn...
Bạch Sơn Quân cười lạnh:
- Đối với chúng ta, tiểu tử không là thân, không là thích, bất quá hắn ngưỡng mộ danh mà tìm đến, tội gì ngươi phải lo quính quáng lên như thế?
Bạch Sơn Quân nguýt xéo y:
- Ghen rồi à?
Bạch Sơn Quân buông cộc lốc:
- Ừ.
Bạch phu nhân vuốt má y, cười nhẹ:
- Lão ngốc ơi! Ngươi trông ta thật sự lo lắng cho hắn à? Ta chỉ nhận xét là liễu đầu đó có thủ đoạn rất lợi hại, có thế thôi. Ngươi xem kìa, vị công tử họ Hoa...
Bạch Sơn Quân cũng thở dài:
- Tình trạng của họ Hoa mới thực sự đáng lo đó!
* * * * *
Hoa Vô Khuyết hiện tại si si dại dại, hoàn toàn mất trí.
Hắn ngồi một góc, bất động, bất ngôn, đôi mắt lờ đờ nhìn đăm đăm một chỗ, không chớp mà cũng chẳng đảo qua đảo lại.
Hắn như biến thành gỗ mất rồi. Hắn mất hết tri giác.
Nếu người ta thấy tình trạng của Mộ Dung Cửu mà thương tâm, thì phải thương tâm gấp năm, gấp mười lần hơn khi trông thấy Hoa Vô Khuyết. Có thể thương tâm đến khóc cho hắn được!
Mộ Dung Cửu si si dại dại, song nàng còn cười, còn nói, song Hoa Vô Khuyết là cái xác chết rõ ràng, có điều xác đó còn thở thôi.
Ai hỏi gì, hắn chẳng đáp, mường tượng là hắn chẳng nghe làm gì, hắn cũng chẳng nhìn, mường tượng là đứng tròng mắt.
Núi càng vào sâu càng lạnh, sương mù càng phủ dày.
Trong sâu có một ngôi nhà đá, có lẽ ngày trước, một vị cao tăng nào đó dựng lên, để làm nơi đối vách để mà tìm chân lý của đạo diệu huyền.
Thời gian qua, ngôi nhà bỏ không, Bạch Sơn Quân trong lúc bất ngờ đã gặp và làm chỗ ẩn thân lúc cần.
Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng có ghế, có bàn, dĩ nhiên cũng nho nhỏ cho phù hợp với kích thước ngôi nhà, và đều làm bằng đá.
Nơi đây, mưa lòn gió lộng nên bụi không bám dày như những ngôi nhà bỏ hoang khác.
Hoa Vô Khuyết bị mang vào nhà đó.
Chẳng những hắn không nghe được, không nói được mà hắn cũng không bước đi được nốt.
Bạch phu nhân nhìn hắn cau mày hỏi:
- Ngươi xem hắn như thế nào? Hắn có giả vờ chăng, hay thật sự là như vậy?
Bạch Sơn Quân đáp:
- Chưa biết sao mà nói.
Bạch phu nhân lại thở dài:
- Nếu thật sự hắn ra nông nổi đó, thì ta chỉ sợ hắn không còn nhớ gì về Di Hoa Tiếp Ngọc cả. Bọn ta làm thế nào để cho hắn khai khẩu? Mà khai khẩu rồi, thì hắn còn nhớ gì mà nói cho chúng ta nghe?
Thiết Bình Cô thì bế Giang Linh Ngư đến một gốc cây ngồi xuống, chứ không vào nhà.
Nàng không vào nhà, vì nàng không dám đối diện với Hoa Vô Khuyết.
Bạch Sơn Quân luôn luôn chớp mắt, bỗng lão nhảy vọt ra ngoài, tiến đến chỗ Thiết Bình Cô ngồi ôm Giang Ngọc Lang, hỏi:
- Hiện tại hắn đang lạnh hay nóng?
Thiết Bình Cô thở dài:
- Hiện tại, hắn cảm thấy toàn thân đau đớn quá, chẳng biết...
Nàng chưa kịp dứt câu, bỗng nghe nhói ở hai đầu vai. Bạch Sơn Quân đã điểm nhanh vào hai huyệt Kiên tĩnh ở hai bên vai nàng.
Thiết Bình Cô vừa sợ, vừa giận, trầm giọng hỏi:
- Tiền bối làm gì thế?
Bạch Sơn Quân lạnh lùng:
- Nghe nói ngươi từ Di Hoa cung trốn đi, có phải vậy không?
Thiết Bình Cô nghiến răng:
- Tiền bối đã biết rồi, còn hỏi làm chi nữa?
Bạch Sơn Quân cười ghê rợn:
- Nếu vậy, ta sẽ dùng đến cơ thể ngươi! Ngươi rất hữu dụng cho ta trong lúc này.
Y chụp tóc của Thiết Bình Cô, nhấc bổng nàng lên.
Giang Ngọc Lang đang nằm trong lòng nàng bị rơi xuống đất, có lẽ động đau, nên hắn phát rên lớn.
Nhưng hắn cố gượng cười, thốt:
- Không sao đâu, tiền bối muốn mượn dùng đỡ, cứ dùng.
Hắn quả thật là con người tàn nhẫn, độc ác không tưởng nổi.
Trong tình cảnh đó, hắn còn nói được một câu như vậy, thì tình cảm gì nơi hắn mà người khác hòng trông mong? Chẳng những hắn không màng đến an nguy của Thiết Bình Cô, mà hắn còn giả vờ tuân phục Bạch Sơn Quân cực độ.
Hắn gian hoạt lắm, hắn biết rằng chẳng ai thương xót gì hắn, thì còn tỏ vẻ bi thảm làm gì? Chẳng khi nào hắn làm một việc không sanh lợi ích gì cho hắn!
Bạch Sơn Quân không buồn nghe hắn nói gì, cứ xách Thiết Bình Cô vào luôn trong nhà, đến trước mặt Hoa Vô Khuyết hét:
- Ngươi nhận ra nàng này chăng?
Hoa Vô Khuyết giương mắt nhìn Thiết Bình Cô, không lắc đầu mà cũng chăng gật đầu.
Bạch Sơn Quân lại hét:
- Nàng là môn đệ của Di Hoa cung đó, tại sao ngươi không nhận được chứ?
Hoa Vô Khuyết bất ngôn, bất động.
Bạch Sơn Quân cười rợn:
- Ta sẽ có cách thực nghiệm xem ngươi thực sự không nhận ra hay giả vờ!
Y đưa tay giật chiếc áo của Thiết Bình Cô.
Phần ngực trắng mịn bày ra liền.
Thiết Bình Cô cắn răng, cố dằn tức uất, chẳng hề mở miệng van xin, nàng đã bắt đầu biết cách xử sự tùy theo tình thế, thuận được cứ thuận, không thuận được thì cũng chẳng tranh luận làm gì, giả như bị hiếp đáp mà không phương tiện phản ứng thì xuôi thuận luôn cho đỡ khổ, để chờ dịp khác quật lại.
Cho nên dù bị Bạch Sơn Quân làm nhục như vậy, dù nàng bị điểm huyệt, phải bất động, không phản ứng được bằng hành động, cũng phải phản đối bằng lời, nhưng nàng cắn răng chịu đựng.
Không thể phản ứng, có van xin vị tất người ta buông tha cho, thì còn tỏ thái độ làm chi cho khổ thân!
Hoa Vô Khuyết ngồi lỳ tại chỗ, không biểu hiện một cảm tình nào cả. Đôi mắt vẫn mở to, nhưng đôi mắt thất thần. Hắn nhìn Thiết Bình Cô mà như nhìn về phương trời xa thẳm, mông lung...
Bạch Sơn Quân lại cao giọng tiếp:
- Ngươi vẫn không nhận ra nàng à? Được rồi, ta sẽ cho ngươi thấy rõ hơn một chút.
Bàn tay của Bạch Sơn Quân chớp lên, phần vải còn lại trên mình Thiết Bình Cô rơi xuống.
Ngực và đùi của nàng phơi lộ trước mặt của Hoa Vô Khuyết.
Gió núi, sương núi lạnh lùng, gió đưa sương len vào nhà, mơn man cơ thể trần truồng của Thiết Bình Cô, gió lạnh hãi hùng, nàng thật không chịu nổi, phải run run...
Thiết Bình Cô sa lệ, thứ lệ tủi nhục của con người thất thế, cam chịu đựng để chờ thời cơ...
Lệ đó nóng lên vì lửa căm thù bốc cháy trong tâm, lệ chớp người niềm oán độc.
Nàng nhìn sững Bạch Sơn Quân, tưởng chừng trước mắt nàng là một con quỷ dữ chứ chẳng phải là đồng loại của nàng.
Bạch Sơn Quân không lưu ý gì đến nàng, y cứ nhìn Hoa Vô Khuyết đăm đăm, chờ xem một biến đổi thần thái.
Giả nhHoa Vô Khuyết có chớp mắt một chút trước đồ đệ của Di Hoa cung, trần truồng, phơi lộ những gì kín đáo nhất của một nữ nhân, chỉ chớp mắt thôi, chứ chẳng cần quay mặt đi nơi khác, thì hắn còn cảm giác, thì hắn đã đóng kịch từ trước đến bây giờ, thì Bạch Sơn Quân sẽ áp dụng mọi biện pháp buộc hắn khai khẩu.
Nhưng hắn vẫn ngồi lỳ, bất ngôn bất động, tròng mắt vẫn đứng như lúc nào.
Phần ngực đó, đôi đùi đó có sức hấp dẫn vô cùng, còn ai thoát khỏi sự dao động con tim do mỵ lực đó gây nên.
Có hai trường hợp trước cảnh hấp dẫn đó. Hoặc là mê mẩn mà nhìn trâng trối, và như vậy thì làn da phải biến đổi mê man, hoặc giả thẹn mà quay đi chỗ khác.
Hoa Vô Khuyết không biến sắc mặt, không chớp mắt, không quay nhìn đi nơi khác. Thế là rõ rệt lắm rồi! Hắn mất lý trí.
Bạch Sơn Quân nổi giận:
- Bạn đồng môn của ngươi bị nhục như vậy, ngươi chẳng động lòng à?
Y cố ý quát to xem Hoa Vô Khuyết có giật mình hay không. Hắn như điếc, không hề nhúc nhích.
Bạch Sơn Quân cười lạnh:
- Được rồi! Ta sẽ cho ngươi thấy thêm một màn nữa.
Y ôm thân thể trần truồng của Thiết Bình Cô, toan giở trò vô sỉ...