Ánh sáng của ngọn hải đăng trong màn đêm.
Một câu đáp lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng, làm tê dại cả trái tim Phó Tư Điềm.
Người đi đường đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt sang, Phó Tư Điềm xấu hổ vô cùng, lại không nỡ giãy khỏi vòng tay Thời Ý.
"Mọi người đang nhìn chúng ta kìa." Cô rũ mi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thời Ý chọc cô: "Bây giờ mới thấy thẹn thùng?"
Mặt Phó Tư Điềm càng đỏ hơn. Cô nâng mắt nhìn Thời Ý, hàm chứa hờn dỗi trong vô thức.
Thời Ý nuốt nước bọt, đột nhiên rất muốn hôn vào mắt cô. Nhưng giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Cô ấy híp mắt, vừa mới áp chế tâm tư xuống thì nghe thấy thông báo chuyến tàu của Phó Tư Điềm sắp bắt đầu soát vé truyền đến từ sảnh chờ.
Hiển nhiên Phó Tư Điềm cũng nghe thấy.
"A, mình phải vào rồi."
Thời Ý buông cô ra, "Đi ra rồi có thể vào lại được không?"
Thời Ý bất ngờ, ngay sau đó bật ra tiếng cười từ xoang mũi. Con thỏ con này, rõ ràng thoạt nhìn trông có vẻ nhát gan như vậy, nhưng có đôi khi lại rất mạnh dạn khiến người ta rung động.
"Không sao đâu, không được thì đổi vé, mình chờ cùng cậu."
May thay, trên thực tế kiểm tra an ninh lại lần nữa là có thể vào.
Bước vào sảnh chờ một lần nữa, tâm tình Phó Tư Điềm khác hoàn toàn. Mang theo câu nói "Mình cũng vậy" của Thời Ý, cả người cô như đang bay trên mây.
Tàu tốc hành đi Nịnh Thành chẳng mấy chốc đã vào trong đường hầm như thường lệ, đi vào bóng tối mà cô sợ nhất. Phó Tư Điềm nhìn thẳng vào bóng tối, trong đầu vẫn chỉ toàn là bóng dáng đứng ngoài sảnh lớn của Thời Ý.
Người con gái của cô đứng dưới ánh mặt trời, đứng ở nơi sáng chói, dõi theo cô rời đi, chờ đợi cô trở về.
Phó Tư Điềm vuốt ve sợi dây tơ hồng vô hình trên cổ tay, chầm chậm cong lên nụ cười.
Một tiếng rưỡi sau, cô xuống tàu ở trạm Nịnh Thành.
Nhiệt độ ở Nịnh Thành dường như còn thấp hơn so với Thân Thành, trời âm u lạnh lẽo, mưa lất phất. Phó Tư Điềm đi qua cầu vượt có mái che, đội mũ, vừa chuẩn bị tiến vào màn mưa, điện thoại bỗng rung lên.
Lấy ra, là tin nhắn văn bản của Thời Ý.
"Cậu đến nơi chưa? Mưa rồi hả?"
Phó Tư Điềm hơi ngạc nhiên, đầu ngón tay đông cứng đánh chữ: "Sao cậu biết vậy? Có mưa lâm râm."
Thời Ý trả lời lại rất nhanh, chưa nói làm sao mình biết, chỉ dặn dò: "Cầu vượt thường có bán dù. Nếu không mang theo thì nhớ mua một cây, đừng để bị cảm."
Phó Tư Điềm vểnh môi trả lời lại: "Được."
Mưa bụi lạnh lẽo giáng xuống mặt và tay, Phó Tư Điềm nghĩ về tin nhắn của Thời Ý, trong lòng lại ấm áp.
Khi vẫn đang ngồi trên buýt, đột nhiên mưa lớn hơn rất nhiều, Phó Tư Điềm xuống xe buýt đợi một lúc lâu, cuối cùng không đợi được phải bất chấp mưa mà chạy về. Áo khoác có dày đến đâu, nhưng dầm mưa lâu cũng sẽ ướt. Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt thấm vào, xâm nhập vào, Phó Tư Điềm càng chạy càng khó chịu, khó khăn lắm mới chịu đựng được cho tới khi đến trước cửa nhà Phó Kiến Đào.
Cắm chìa vào lỗ khóa, vặn mở cửa, vừa đặt vali vào trong cửa chống trộm, âm thanh của Vương Mai Phân đã truyền đến từ phòng bếp: "Điềm Điềm về rồi à?"
Phó Tư Điềm đóng cửa lại, lạnh đến nỗi giọng nói cũng hơi run: "Dạ thím, con về rồi."
Vương Mai Phân hỏi: "Bên ngoài trời mưa phải không?"
"Dạ, có một chút."
"Vậy khoan hẳn xách vali vào, ướt hết, hôm qua vừa mới lau sàn."
Phó Tư Điềm bị bao bọc trong bộ quần áo ướt sũng, trái tim nóng hổi suốt cả đoạn đường thoắt cái trở nên lạnh lẽo.
Không một câu quan tâm, thím chỉ quan tâm đến việc sàn nhà của bà ấy không bị làm bẩn.
Thật ra vẫn luôn là như vậy, cũng không sao cả. Phó Tư Điềm điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, khuyên răn chính mình, không nên, đừng để bị Thời Ý cưng chiều đến hư. Cô không thể yêu cầu người khác giống như vậy. Vương Mai Phân không có nghĩa vụ phải quan tâm cô.
Cô đáp lại "Dạ", nghe lời đặt vali bên cạnh cửa, lấy quần áo cần thay ra, xỏ đôi dép mang mùa hè lạnh lẽo dành cho khách vào, xắn ống quần bị ướt lên sau đó mới bước vào phòng khách.
Phó Tư Du cuối cùng cũng không học đại học, chi ra số tiền lớn đến trường cấp ba trọng điểm học lại lớp lưu ban của trường, hiện tại vẫn chưa được nghỉ, buổi trưa không về nhà ăn cơm.
Mười hai giờ hơn, Phó Kiến Đào nghỉ trưa trở về, ba người ăn cơm cùng nhau, Phó Tư Điềm báo với Phó Kiến Đào, Vương Mai Phân rằng chiều nay cô sẽ về quê với bà nội.
Phó Kiến Đào muốn giữ cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Phó Tư Điềm sợ đến tối giáp mặt với Phó Tư Du sẽ khiến cô bé không vui, từ chối nói rằng lo cho bà nội, muốn về trước xem sao, vì vậy Phó Kiến Đào cũng không giữ cô lại nữa.
Đến chiều cô kéo vali bên cửa, mang theo ô, một lần nữa bước lên xe buýt, đi đến một ngôi nhà khác không thuộc về mình.
Xe buýt chạy ra khỏi khu vực đô thị phồn hoa, cao ốc hai bên đường thưa thớt dần, sau khi đi qua những dãy cửa hàng mặt tiền thấp bé, là những ngôi nhà tự xây và đất ruộng nông thôn nằm rải rác.
Trong ruộng trồng xà lách, xanh mơn mởn, từng phiến liền nhau, dáng vẻ sinh động dào dạt hiếm thấy vào mùa đông, khiến tâm trạng người nhìn cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Phó Tư Điềm lấy điện thoại ra, chụp hai tấm ảnh ngoài cửa sổ xe, theo bản năng muốn chia sẻ với Thời Ý.
Nhưng sau khi mở khung tin nhắn và chọn ảnh xong, đầu ngón tay cô lại dừng trên nút gửi đi. Ảnh nền của cuộc trò chuyện là cảnh tuyết rơi Thời Ý chia sẻ với cô khi đi du lịch Nhật Bản vào năm ngoái. Rõ ràng vừa nãy có thể thấy được những phiến lá xanh này rất đặc biệt không giống bình thường. Nhưng khi chụp lên hình, bỏ vào trong mục ảnh nền, tất cả bỗng chốc lại ảm đạm phai nhạt đi. Tầm thường không có gì đặc sắc, không đáng để nhắc tới.
Phó Tư Điềm do dự mãi, cuối cùng vẫn bấm "Gửi đi".
Cuộc sống mà cô có thể chia sẻ với Thời Ý, vốn dĩ chỉ có những thứ này mà thôi.
May thay Thời Ý cũng cảm thấy mới lạ, còn hỏi cô đây là rau gì, mùa đông không cần dựng lều cũng sinh trưởng được hay sao. Vì sợ Phó Tư Điềm bị say xe, Thời Ý không cho cô xem điện thoại nhiều, hai người trò chuyện không được mấy câu nhưng Phó Tư Điềm vẫn vui vẻ suốt dọc đường.
Chập tối, cô về đến căn nhà nơi bà lão sống một mình.
Làm tốt công tác xây dựng tâm lý, cô đẩy cổng ra. Không ngờ bà lão không ở trong sân cũng như trong sảnh, cô có chút không yên tâm, đi vào vừa đi vừa kêu "Bà nội", cuối cùng nghe thấy giọng nói quen thuộc của bà lão trước cửa phòng ngủ của bà ấy: "Gọi hồn à."
Phó Tư Điềm yên tâm, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn bước vào bậc cửa.
Bà lão dựa nửa người trên giường, mái tóc trước nay luôn được chải chuốt tỉ mỉ hiện giờ rối tung, cả khuôn mặt già đi trông thấy so với nửa năm trước.
Trong lòng Phó Tư Điềm sinh ra một loại cảm xúc, không hẳn là đau lòng, nhưng có chút khó chịu. Cô lúng túng nói: "Bà nội, cháu về rồi."
Bà lão quan sát cô, hỏi: "Ăn cơm chưa? Có chừa cơm lại cho mày trong nồi."
Phó Tư Điềm lắc đầu, đắn đo quan tâm: "Chú nói dạo này sức khỏe bà không tốt, là... lại khó chịu chỗ nào sao ạ?" Lên giường sớm như vậy không phải thói quen của bà lão.
"Không chết được, đau dạ dày, bệnh cũ thôi. Mày đi ăn cơm trước đi."
Phó Tư Điềm đã quen nghe lời, không dám hỏi thêm nhiều, gật gật đầu đi trước.
Sau khi cơm nước xong, cô trở lại phòng ngủ của bà lão để chăm sóc bà, rót nước, gọt trái cây, sợ trái cây lạnh quá, cô còn cắt thành từng miếng ngâm qua nước ấm một lần. Bà lão nằm trên giường, thỉnh thoảng hỏi cô vài câu về chuyện học hành ở Thân Thành.
Tấm kính chắn lấy gió lạnh đang gào thét ngoài cửa sổ, ống đèn trắng trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng và nhiệt độ. Không biết có phải do bệnh hay không, giọng điệu bà lão có vẻ ôn hòa hơn bình thường. Có vài lúc, Phó Tư Điềm suýt nữa cho rằng giữa hai người có một chút tình cảm ấm áp.
Nhưng rất nhanh, ảo tưởng của cô đã tan biến.
"Nhà tù cách trường mày có xa không?" Bà lão đột nhiên hỏi.
Phó Tư Điềm nghe thấy hai chữ "Nhà tù" này, trong đầu như sét đánh "ong" một tiếng, "Cháu... không biết."
Vừa dứt lời, một chiếc cốc tráng men nện xuống mu bàn chân cô, phát ra tiếng động lớn.
Ngay khi cơn đau vừa ập đến, âm thanh giận dữ của bà lão vang lên: "Nuôi mày còn không bằng nuôi con chó! Đọc hết sách vào bụng chó chưa?"
"Gần như vậy, mày cũng không buồn nghĩ đến chuyện đi thăm ba mày!"
Lưng Phó Tư Điềm cứng ngắc, cổ họng khô khốc, đôi môi ấp úng không đáp lại được câu nào.
Cô không phải là người giỏi ngụy biện. Cô thừa nhận, cô không nghĩ đến. Cô biết Phó Kiến Trạch là ba mình, sau khi ông ấy chuộc tội xong, cô vẫn sẽ phải hiếu thuận phụng dưỡng ông ấy. Nhưng cô không tìm được tình cảm dành cho ông ấy. Tình thương ông ấy cho cô khi còn bé rất mờ nhạt, nhưng dáng vẻ khi lên cơn nghiện vừa đập đồ vừa mắng chửi, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đòi tiền mẹ cô, lại là cơn ác mộng kéo dài của cô.
Có một khoảng thời gian rất dài, cô không có cách nào ngủ được trong không gian thiếu ánh sáng. Cô nhìn bóng tối kín như hũ nút, sẽ lại có cảm giác mình được mẹ cho vào trong chiếc tủ tối tăm an toàn, sau đó, tiếng hét bi thương khiến người nghe đau xót, kinh hoàng của mẹ lại vang lên lần nữa.
Nhưng những điều này đối với bà nội mà nói, hoàn toàn không phải là chuyện đáng kể. Bà ấy không thèm để ý những thứ này, đối với bà ấy, thật ra cô chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà bà ấy nuôi, dùng để bảo vệ những năm cuối đời cho con trai bà ấy.
Tấm lòng của những người làm mẹ đều là như vậy đi.
Phó Tư Điềm chợt cảm thấy đau buồn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Phó Tư Điềm không dám nhìn kỹ xem là ai gọi đến, vội cúp máy.
Bà lão nghiến chặt răng, giống như đang kiềm nén lửa giận của mình. Hai người im lặng một lúc lâu sau, bà lão lại mở miệng: "Tao già rồi. Sau này của ba mày cần dựa vào mày."
"Nhiều năm như vậy, tao cho mày ăn cho mày mặc cho mày đi học, tại vì sao thì tự trong lòng mày biết lấy. Mấy năm nữa ba mày ra tù, nếu mày bất hiếu," bà lão dừng một chút, ánh mắt u ám đến tận xương, "Cho dù tao có chết, thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày."
Gió lạnh không biết vì sao tràn qua khe cửa sổ được, Phó Tư Điềm lạnh đến nỗi trái tim cũng run rẩy. Ánh sáng mang về từ Thân Thành, suýt chút nữa không thể chống chọi được với mây mù nơi đây.
Cô ra khỏi phòng của bà lão, vì để tiện cho việc chăm sóc nên ngủ ở phòng vợ chồng Phó Kiến Đào thường ở, sát vách phòng bà lão.
Cô tựa người vào cánh cửa, thất thần một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn chỗ vừa bị ném trúng trên mu bàn chân.
Một mảng bầm xanh.
Quẹt quẹt, vẫn cử động được, không vướng víu. Cô đi lại ngồi xuống giường, sực nhớ lấy điện thoại ra kiểm tra cuộc gọi vừa rồi.
Là của Thời Ý!
Cô không phân biệt được là vui mừng hay chán nản, thậm chí càng cảm thấy tủi thân không thể hiểu được. Cô gọi lại, rất nhanh, âm thanh khiến người ta an tâm của Thời Ý vang lên: "Bận xong rồi à?"
Trong chớp mắt, mũi Phó Tư Điềm bỗng chua xót. Cô kiềm chế lại, trả lời: "Ừm, vừa nãy mình ở trong phòng bà nội."
Cô buồn cười, sao đột nhiên mình lại trở nên yếu đuối như vậy. Cả ngày hôm nay đều thế, không chỉ trở nên yếu đuối mà còn trở nên ngây thơ, khiến cô sinh ra những mong đợi không nên có đối với Vương Mai Phân và bà nội.
Thời Ý quan tâm: "Bà vẫn ổn chứ?"
Phó Tư Điềm trả lời: "Vẫn ổn, có điều tiều tụy đi nhiều."
"Buổi tối có cần phải trông giường không?"
"Không cần."
"Vậy cậu chăm sóc bà nội, cũng phải chú ý đến bản thân một chút nhé."
Đôi mắt ủ rũ của Phó Tư Điềm sáng dần, nụ cười lại lặng lẽ hiện lên trên hai má, "Ừm. Mỗi ngày mình đều sẽ cân, không cho cậu cơ hội."
Trước khi xuất phát ra ga, Thời Ý bắt cô lên cân điện tử, ghi lại cân nặng của cô, vô cùng bá đạo nói rằng nếu khi về mà gầy đi, cô ấy sẽ phạt.
Thời Ý biết cô đang nói về cái gì, cười một tiếng.
Phó Tư Điềm hỏi: "Cậu đến nhà mẹ rồi hả?"
"Ừ."
Hai người trò chuyện không có mục đích, Thời Ý nói về những kế hoạch trong kỳ nghỉ của cô ấy, tuần sau cô ấy sẽ bay đi Tây Bộ cùng bạn, sau đó thuê xe ở nơi đó thực hiện chuyến du lịch tự túc kéo dài một tuần.
Phó Tư Điềm quan tâm đến những thứ cần chú ý trong hành trình của cô ấy, Thời Ý tâm trạng vui vẻ lắng nghe, cũng rủ cô lần sau nếu có cơ hội hai người sẽ đi cùng nhau.
Cả hai vẫn đang chuyện trò vui vẻ, không gian kín đột nhiên bị không khí xâm nhập, tấm kính vang lên một tiếng "Rầm".
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Bà lão đứng ở cửa, trầm mặt hỏi: "Mấy giờ rồi? Mày còn gọi điện thoại cho ai?"
Nụ cười trên mặt Phó Tư Điềm cứng đờ, đôi môi run run, vài giây sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Nói chút chuyện với bạn học ạ."
Bà lão nhìn cô vài lần, cau mày, đóng cửa lại.
Thời Ý nhỏ giọng hỏi: "Có phải là không tiện không?"
Mặt Phó Tư Điềm nóng rát, cổ họng nặn ra một tiếng "Ừm".
Ngoài cửa không có tiếng bước chân, có thể bà lão còn chưa đi, vẫn đang đứng trước cửa phòng cô.
Phó Tư Điềm siết chặt nắm đấm, ngực nặng nề như có một tảng đá đè xuống. Cô khó khăn mở miệng: "Mình phải cúp trước rồi."
Thời Ý trả lời, nghe không ra ngữ khí: "Được rồi. Ngủ ngon nhé."
Phó Tư Điềm cúp điện thoại, nhìn vào hư không, im lặng.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa rốt cuộc cũng vang lên tiếng động rất khẽ.
Bà lão đi rồi.
Cổ họng Phó Tư Điềm nghẹn lại, xụi lơ ngã lưng xuống giường, cảm giác bất lực và nghẹt thở quét qua cả người cô. Cô nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn trên màn hình điện thoại, muốn giải thích chút gì đó với Thời Ý, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, cũng... không nói nên lời.
Cuối cùng, cô chỉ nói: "Vừa nãy là bà nội đột nhiên đi vào. Khoảng thời gian này mình ngủ bên cạnh phòng bà, cách âm không tốt lắm, có thể không tiện nói chuyện. [xấu hổ]."
Thời Ý trả lời lại ngay tức thì, "Không sao, vậy liên lạc qua SMS với Wechat đi."
Hai người lại dùng những con chữ hàn huyên với nhau rất lâu, Thời Ý bị mẹ gọi đi ăn khuya, hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau khi kết thúc, Phó Tư Điềm tiếc nuối đóng cửa sổ, kéo xem lại lịch sử trò chuyện mấy lần, mới hít sâu một hơn, thu lại tâm tình, vực dậy tinh thần, mở bàn nhỏ và máy tính xách tay ra, bắt đầu công việc dịch bản thảo.
Cô dịch rất nhanh lại chất lượng, học kỳ này còn lấy được điểm IELTS cao, bản thảo cô được giao độ khó cao, giá cả cũng cao hơn rất nhiều. Tiền mua quà cho lễ tình nhân cô đã chuẩn bị đủ, nhưng cô vẫn muốn nhân dịp nghỉ đông này dành dụm thêm chút tiền.
Cô không có thời gian để lãng phí cho việc ủ rũ.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, lúc này đây cô đã có được khoảnh khắc quý giá vô song khi được ở bên Thời Ý, ngay cả trong tương lai, cô cũng không muốn liên lụy Thời Ý, lại càng không muốn để Thời Ý phải chịu thiệt thòi.
Cô sẽ tiếp tục nỗ lực vì điều này.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người thật là thất thường, mới ngọt có mấy chương đã đòi ngược rồi? Sợ hãi, còn chưa có đếm nốt ruồi nữa nha.
Phó thỏ con khóc to: Huhuhu, vậy đếm nốt ruồi đâu?
Thời Ý nhìn thấy đau lòng: Đừng sợ, chúng ta không đếm nốt ruồi nữa.
Thỏ con ngừng thút thít, nhìn Thời Ý hai giây, hai lỗ tai dài bỗng nhiên rung như sóng, càng khóc thê thảm hơn.