Rút cạn hết thảy lý trí.
Thời Ý vẫn kiên trì muốn đưa Phó Tư Điềm về trường, lần này Phó Tư Điềm không từ chối nữa. Trên đường đi Thời Ý gọi cho bà ngoại, báo với bà mình đưa bạn học về ký túc xá trước, lát nữa sẽ quay lại bệnh viện.
Có vẻ Phương Nhược Hoa nghe thấy là cô ấy gọi đến, muốn nói chuyện, yếu ớt dặn dò cô ấy đi đường cẩn thận, muộn rồi đừng chạy tới chạy lui nữa.
Giọng Thời Ý có chút khô khốc, nói không sao, khăng khăng muốn qua.
Được con gái quan tâm, đáy lòng Phương Nhược Hoa vẫn rất vui, vì vậy cũng không phụ lòng Thời Ý nữa, còn bảo rằng có một nhiệm vụ giao cho cô ấy, để người chị gái là cô ấy đặt nhũ danh cho em gái.
Thời Ý cười, đồng ý.
Cô ấy đưa Phó Tư Điềm đến trước cổng trường, dặn cô vào đến ký túc xá thì nhắn tin cho mình, xin lỗi cô thêm lần nữa vì chuyến du lịch đã chuẩn bị xong xuôi lại không thực hiện được, sau đó mới quay về lại bệnh viện.
Sau khi xuất viện, Phương Nhược Hoa sẽ chuyển đến trung tâm ở cữ, trung tâm ở cữ cách Thân Đại hơi xa, mỗi lần lái xe mất gần một tiếng, vì vậy Thời Ý dự định khi Phương Nhược Hoa còn chưa chuyển đến trung tâm ở cữ thì cố hết sức ở bệnh viện với Phương Nhược Hoa nhiều chút, xuất viện rồi một tuần cũng chỉ qua được một hai lần. Nhưng Hướng Nghiệp đã mời giúp việc nuôi đẻ, bản thân ông ấy cũng gác lại hết công việc trong tay để ở bệnh viện cùng Phương Nhược Hoa, Thời Ý không giúp được gì, ở chung phòng kẹp giữa hai vợ chồng bọn họ lâu cũng thấy ngại, ngày hôm sau bèn đổi kế hoạch, không qua đêm ở bệnh viện nữa, chỉ có mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong thì đi qua đó thăm bọn họ.
Thật ra đa số vật dụng trong căn hộ của Thời Ý đều đã có sẵn. Nhưng nghĩ đến việc phải có đôi có cặp với Phó Tư Điềm, cô ấy nhìn cái nào cũng không vừa lòng, từ đôi đũa, cái thìa, cho đến gối ôm, drap giường, cái gì cũng muốn mua mới, mua đồng bộ, mua những thứ Phó Tư Điềm thích. Đối với chuyện này, cô ấy lộ ra một mặt không lý trí hiếm thấy.
Phó Tư Điềm có cảm giác vừa ngọt ngào vừa tội lỗi – hạnh phúc xa xỉ. Nhưng nếu tiêu tiền có thể đổi lấy được niềm vui cho Thời Ý, tạm thời cũng không tính là hoang phí. Cô không làm mất đi hứng thú của Thời Ý, rất nhanh cũng bị cuốn theo Thời Ý, hăng hái tràn trề cùng Thời Ý trang trí cho tổ ấm nhỏ của cả hai.
Trần Hi Trúc xem như một nửa thành viên ký túc xá, mấy tuần nay bận đến nỗi không gặp được Doãn Phồn Lộ, sau khi nghe nói liền đăng ký tham gia ngay lập tức.
Thế là chiều tối thứ sáu sau khi tan học, năm người nói cười cùng nhau đi sang quán buffet nướng ở quảng trường đối diện trường học.
Trong bữa ăn, mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, ăn uống no say thỏa thuê. Bữa ăn gần kết thúc, mọi người chuẩn bị dọn sạch đĩa rồi giải tán, Thời Ý và Phó Tư Điềm nhìn nhau, nhận được ý tứ xác định từ ánh mắt nhau.
Thời Ý dùng khăn ướt lau tay, chậm rãi nói: "Đúng rồi, mình với Tư Điềm có chuyện muốn nói với mọi người."
Động tác trong tay bọn họ đều ngừng lại, tầm mắt tập trung lên người hai người.
Doãn Phồn Lộ giơ tay làm dấu "khoan", cười nói: "Từ từ, để mình đoán thử."
Trần Hi Trúc cười nhạo: "Cậu làm gì, tiên tri biết trước à."
Doãn Phồn Lộ lườm cô ấy một cái, ung dung tự tin: "Sao, cậu muốn cá với mình không, nếu mình đoán đúng, cậu... phải giúp mình viết luận văn hè công tác xã hội thực tiễn?"
Trần Hi Trúc không chịu được khiêu khích, lập tức nghênh chiến: "Cá thì cá, nếu cậu đoán không đúng thì cậu viết cho mình. Đoán mau đi, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất."
Phó Tư Điềm, Thời Ý và Giản Lộc Hòa đều bật cười thích thú.
Doãn Phồn Lộ nhìn Thời Ý và Phó Tư Điềm, bình tĩnh phun ra đáp án: "Mình đoán hai cậu định nói, hai cậu chuẩn bị dọn ra ngoài ở."
Thời Ý nhướng mày, quả thật là có chút kinh ngạc.
Trần Hi Trúc lấy được đáp án từ biểu cảm của cô ấy và Phó Tư Điềm, ngạc nhiên: "Cậu ấy đoán đúng thật à?!"
Giản Lộc Hòa cũng hết hồn: "Hai cậu muốn dọn ra ngoài thật hả?"
Phó Tư Điềm gật đầu, tò mò: "Sao chị Lộ đoán được vậy?"
Doãn Phồn Lộ cười nhạt nói: "Hai ngày nay, sách trên kệ của hai cậu ít đi rất nhiều, lúc mình lấy giày phát hiện giày của Thời Ý cũng thiếu mất mấy đôi, thế là đoán được."
Giản Lộc Hòa không thể không giơ ngón tay cái cho cô ấy: "Ngày nào mình cũng vào vào ra ra ký túc xá, sao mình không phát hiện ra ta."
Thời Ý cười nhạo cô ấy: "Chắc là người thì ở đây, còn trái tim thì đang ở Phàn Thành cách xa ngàn dặm." Trường đại học của Đặng Diệc Nhiên ở Phàn Thành.
Giản Lộc Hòa phản bác: "Không hề nha. Rõ ràng là do chị Lộ tinh tế được chưa."
Cô ấy nhìn Doãn Phồn Lộ, trông ngóng Doãn Phồn Lộ giải vây giúp mình vài ba câu, nào ngờ Doãn Phồn Lộ có vẻ đăm chiêu vuốt ve ly nước, đột nhiên nói: "Thật ra mình cũng có chuyện muốn nói với mọi người. Vốn mình định muộn chút mới nói, nhưng mà... hôm nay đúng dịp, nên là nói cùng nhau luôn đi."
Nụ cười cô ấy nhạt đi, Giản Lộc Hòa chưa phát hiện ra, còn đang nói đùa: "Đừng nói là cậu cũng yêu đương, cũng muốn dọn ra ngoài ở chung với người yêu nha?"
Phó Tư Điềm giật mình, nhìn sang Trần Hi Trúc theo bản năng, Trần Hi Trúc nhìn chằm chằm Doãn Phồn Lộ, ý cười trên khóe môi đã biến mất không còn tung tích.
May thay, Doãn Phồn Lộ lắc đầu nói: "Không phải."
Phó Tư Điềm vừa mới thở phào, liền nghe thấy Doãn Phồn Lộ nói tiếp: "Mình... tháng tám này mình phải ra nước ngoài rồi."
Sấm sét giữa trời quang, bàn ăn im lặng vài giây, Thời Ý là người đầu tiên lên tiếng: "Cho nên cậu đi sớm về muộn là vì bận chuyện này sao?"
Doãn Phồn Lộ gật đầu, "Khoảng thời gian trước đó mình đang chuẩn bị thi TOEFL."
Giản Lộc Hòa chần chừ hỏi: "Sao lại đột ngột như vậy? Hơn nữa còn vào lúc này. Sinh viên trao đổi à? Hay là cái gì? Trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc tới."
Doãn Phồn Lộ lật thịt nướng trên khay, rũ mắt giải thích: "Là rất đột ngột, đối với mình mà nói cũng rất đột ngột. Lúc trước mình có nói với các cậu rồi đó, ba mẹ mình ly hôn lúc mình còn rất nhỏ, mình ở với ba. Sau khi ly hôn thì mẹ mình đi Mỹ tái hôn, mười năm nay bà ấy phát triển rất tốt, luôn muốn đón mình qua. Nhưng ba mình không chịu, mình cũng không muốn phải ở cùng gia đình bà ấy, nên không có đồng ý. Nhưng hai tháng trước, bà ấy đi kiểm tra thì phát hiện bệnh, rất nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật, nếu thành công thì có thể sống thêm mấy năm, bà ấy rất hi vọng mình có thể qua đó với bà ấy. Mình suy nghĩ rất lâu, không muốn bà ấy tiếc nuối, cũng không muốn bản thân phải ân hận, nên mình đồng ý."
Lý do này quá nặng nề, bầu không khí trên bàn ăn trở nên ngột ngạt ngay tức thì.
Không ngờ, Trần Hi Trúc lại mở lời an ủi Doãn Phồn Lộ trước nhất: "Dì sẽ không sao đâu."
Doãn Phồn Lộ nhìn cô ấy, trong đôi mắt là cảm xúc khó hiểu.
Giản Lộc Hòa cũng bắt kịp, nói: "Hiện giờ nhiều bệnh nặng được chữa trị kịp thời, tĩnh dưỡng thật tốt, giữ vững thái độ chữa trị tốt, đều là bệnh mãn tính, dì là người lương thiện ắt có trời giúp."
Trần Hi Trúc cúi đầu không nhìn cô ấy nữa, Doãn Phồn Lộ đành phải thu lại ánh mắt từ trên người Trần Hi Trúc, như không có việc gì xoa dịu bầu không khí: "Ừ, không sao, các cậu đừng như vậy. Bà ấy rất lạc quan, mình cũng nghĩ thông rồi."
Thời Ý quan tâm: "Là thủ tục du học sao? Học phần bên này có chuyển qua được không?"
Doãn Phồn Lộ lắc đầu: "Chắc là không được. Phải bắt đầu lại từ đầu. Hiện giờ mình đang làm thủ tục thăm thân để qua trước, qua đó rồi mới nộp hồ sơ xin học."
"Vậy... có về nữa không?" Phó Tư Điềm đột nhiên hỏi.
Doãn Phồn Lộ ngẩn ra, sau đó cười nói: "Về chứ. Ba mình còn ở đây chờ mình mà. Có điều..." Cô ấy thừa nhận: "Không biết phải đi bao lâu." Nếu nộp hồ sơ xin học rồi, ít nhất phải mất bốn năm.
Phó Tư Điềm trộm nhìn Trần Hi Trúc, Trần Hi Trúc cúi đầu uống nước, nhìn không rõ biểu cảm.
Giản Lộc Hòa nâng cằm, thở dài, rầu rĩ nói: "Cho nên lần này có thể là lần cuối cùng ký túc xá chúng ta tụ họp? Sao đột nhiên lại như vậy."
Doãn Phồn Lộ gắp mấy miếng thịt nướng cháy khét vào đĩa Giản Lộc Hòa, "Gì mà lần cuối cùng. Sau này cậu định không gặp mình luôn hay sao? Lễ tết mình vẫn về nha."
Có về cũng đâu có ở cùng thành phố, làm như cậu sẽ đặc biệt bay qua tụ tập với tụi này vậy? Giản Lộc Hòa nói thầm trong lòng. Nhưng cô ấy biết Doãn Phồn Lộ không muốn làm mọi người cảm thấy quá buồn, vẫn thuận theo ý tứ của Doãn Phồn Lộ, kéo cảm xúc trở lại, "Này, đừng tưởng rằng mình đang buồn như vậy thì sẽ không nhìn thấy cậu gắp cái gì cho mình!"
Mọi người nhìn thấy thịt nướng cháy khét trong bát cô ấy, không kìm chế được lại nở nụ cười.
Ngoại trừ Trần Hi Trúc.
Khoảng thời gian sau đó, Trần Hi Trúc gần như không nói chuyện. Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Trần Hi Trúc nói muốn đi toilet, Phó Tư Điềm nói mình cũng muốn đi, đi cùng cô ấy.
Trên đường Phó Tư Điềm dè dặt hỏi cô ấy: "Cậu không sao chứ?"
Vẻ mặt Trần Hi Trúc như bình thường, tùy tiện nói: "Không sao. Mình có thể có sao cái gì. Tối nay mọi người cũng đâu có uống rượu."
Phó Tư Điềm túm tay cô ấy, "Hi Trúc..." Trong mắt tràn ngập lo lắng.
Trần Hi Trúc đối mặt với cô, ý cười phai nhạt dần. Một lúc lâu sau, cô ấy cười tự giễu một tiếng, nói: "Mình thật sự không sao. Chẳng sao cả, cùng lắm lại là tự đa tình một lần. Thất tình thôi mà, đâu phải mình chưa từng bị."
Phó Tư Điềm muốn nói lại thôi. Thật ra cô vẫn cảm thấy Doãn Phồn Lộ không phải hoàn toàn không có ý gì với Trần Hi Trúc, nhưng hiện tại nói chuyện này phải chăng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Trần Hi Trúc xoa nhẹ đầu cô, an ủi ngược lại cô: "Thực sự không sao, cậu đừng bận tâm. Bây giờ mình vẫn còn chưa lún quá sâu, thoát ra cũng tốt. Rất ổn mà, thật đó."
Cô ấy túm tay Phó Tư Điềm, kéo cô đi: "Đi nào, mau lên đừng để bọn họ chờ lâu."
Phó Tư Điềm không còn cách nào, đành phải đi cùng cô ấy về phía trước, lúc sắp đến cửa toilet, mới thốt ra một câu vụng về: "Lát nữa có muốn đến sân thể dục ngắm sao chung với mình không?"
Bước chân Trần Hi Trúc khựng lại, quay đầu nhìn Phó Tư Điềm, đôi mắt rưng rưng điểm chút hơi nước. Cô ấy lắc đầu, giả vờ thoải mái: "Không đi đâu, chuyện mất mặt như vậy mình mới không thèm làm lần hai."
Nói rồi, cô ấy chớp mắt, một giọt nước mắt không nghe lời chảy xuống gò má. Như sợ bị Phó Tư Điềm phát hiện, cô ấy nhanh chóng xoay người, không kêu tiếng nào đi vào toilet.
Cổ họng Phó Tư Điềm nghẹn lại, không đành lòng vạch trần, đành phải vờ như không biết gì cả, im lặng đi vào cùng cô ấy.
Mười giờ hơn về đến ký túc xá, sau khi tắt đèn, Phó Tư Điềm mở trừng mắt không ngủ được, vẫn đang nghĩ về chuyện của Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ.
Thời Ý giống như bình thường, trở mình qua, lúc chống người dậy muốn nhìn gương mặt say ngủ của cô thì phát hiện ra, nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu sao thế?"
Hàng mi dài của Phó Tư Điềm run run, trả lời cô ấy thật khẽ: "Mình đang nghĩ đến một chút chuyện."
Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy ván giường vang lên tiếng cót két rất nhỏ, ngay sau đó, đôi chân láng mịn của Thời Ý đập vào mắt cô, năm ngón tay ấm áp đè lên gối đầu của cô.
Cô ấy nằm xuống, mái tóc dài đan xen vào cùng cô, ghé mắt nhìn cô chăm chú, dùng giọng gió hỏi: "Ngủ không được hả?"
Đáy mắt Phó Tư Điềm sáng lên nụ cười, thật tự nhiên ôm lấy cô ấy, "Ừm" một tiếng.
Thời Ý cũng không hỏi tiếp, chỉ lặng lẽ ôm lại cô, vỗ nhè nhẹ lên vai cô, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.
Màn đêm tĩnh mịch, hơi lạnh của điều hòa lướt qua màn giường, mang đến những luồng gió mát mẻ. Lòng bàn tay Thời Ý ấm áp, từng chút từng chút xua tan đi cái lạnh dư thừa quanh thân thể cô.
Phó Tư Điềm cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của cô ấy, trong lòng vừa mềm mại vừa thương cảm.
Hai lòng cùng ưa, thật sự là một điều quý giá xiết bao.
Cô hỏi Thời Ý: "Nếu bạn bè thất tình, cậu sẽ giúp người ta như thế nào?"
Thời Ý ngừng động tác vỗ vai cô lại, ánh mắt lóe lên, mò tìm di động bên gối, đánh chữ đưa cho cô xem: "Hi Trúc hả?"
Trúng phóc, Phó Tư Điềm sửng sốt chớp mắt, không biết nên thừa nhận hay nên phủ nhận.
Lông mi Thời Ý hơi rũ xuống, nở một nụ cười rất nhạt, tiếp tục đánh chữ: "Cậu ấy thích Phồn Lộ phải không?"
Phó Tư Điềm giãy chết, nhìn vẻ mặt 'ta đã nhìn thấu' của Thời Ý, bắt đắc dĩ đành phải thừa nhận: "Sao cậu biết vậy?"
Thời Ý cười khẽ nói: "Mình đoán đó."
Mọi người tiếp xúc với nhau thường, sau khi phá vỡ lớp kính lọc về việc có thể Trần Hi Trúc thích thầm Phó Tư Điềm, một vài cảm tình đã trở nên rõ ràng hơn.
Cô ấy nhớ đến câu hỏi lần trước Doãn Phồn Lộ hỏi mình, đánh chữ nói với Phó Tư Điềm: "Có lẽ Phồn Lộ cũng không phải là không thích Hi Trúc. Chẳng qua cậu ấy có nỗi băn khoăn của riêng mình."
Phó Tư Điềm quan tâm, "Sao cậu biết vậy?"
Thời Ý quệt lên mũi cô, chọc cô: "Cậu là cái máy lặp lại hay gì?"
Phó Tư Điềm bị chọc cười, cọ trán vào hõm cổ cô ấy.
Thời Ý đánh chữ bằng một tay: "Lúc trước cậu ấy từng hỏi mình về cái nhìn của mình trên phương diện tình cảm, mình đoán vậy."
"Vậy... vậy mình có cần nói cho Hi Trúc biết chuyện này không?" Phó Tư Điềm do dự.
Thời Ý ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: "Cậu muốn nói cũng được. Có điều, chuyện tình cảm mà, người ngoài cuộc là khó tham dự vào nhất. Thật ra thời gian Phồn Lộ ra nước ngoài ít nhất cũng phải ba bốn năm. Bắt đầu chưa chắc là kết quả tốt nhất, không bắt đầu cũng chưa chắc là kết quả xấu nhất."
"Cứ như vậy mà bỏ lỡ hay sao?" Phó Tư Điềm buồn bã.
Thời Ý an ủi: "Bỏ lỡ cũng có thể là để chờ đợi một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn."
Cô ấy lý trí quá, lý trí đến nỗi làm Phó Tư Điềm cảm thấy bất an.
Nếu tình cảm luôn cứ lý trí tránh hại tìm lợi như thế, vậy trên thế giới này sẽ không tồn tại cái gọi là "tình nào có thể lường trước, không phải người thì không được."
Cô hỏi Thời Ý: "Nếu cậu là họ, có phải cậu cũng sẽ chọn không bắt đầu không?"
Thời Ý thẳng thắn: "Nếu là lúc trước, thì đúng là vậy."
Vậy hiện tại thì sao? Phó Tư Điềm dùng khẩu hình không tiếng động hỏi.
Thời Ý không nói, chỉ có ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, sau đó nhích đến gần, hôn lên cánh môi anh đào hơi hé mở của cô.
Hiện tại.
Cậu xuất hiện rồi.
Rút cạn hết thảy lý trí của mình.