Các cậu chưa gì đã muốn thuê phòng rồi.
Phó Tư Điềm từ sân thượng đi xuống, đi đến góc cầu thang lầu hai, quay người lại, bất ngờ đụng phải ánh mắt Phó Tư Du. Phó Tư Du dựa vào cánh cửa phòng ngủ dưới lầu, cười như không cười nhìn cô.
Trong lòng Phó Tư Điềm giật thót, muốn chào hỏi theo bản năng, Phó Tư Du lại đi vào phòng trước khi cô cất lời, đóng cửa lại, câu nói của Phó Tư Điềm nghẹn lại trong cổ họng.
Cô mang theo bất an đi xuống dưới. Tiểu Ngư đã đứng ở đây bao lâu? Cô bé có nghe thấy tiếng nói chuyện của cô trên lầu không? Gió lớn như vậy, giọng cô cũng không lớn, cửa cầu thang còn đóng, hẳn là không nghe thấy.
Cho dù... cho dù có nghe thấy...
Bỏ đi, nghe thấy thì sao. Phó Tư Điềm nhắm mắt, thở dài một hơi. Dù sao từ lúc cô và Thời Ý còn chưa bên nhau, Phó Tư Du cũng đã chắc nịch rằng cô đang yêu đương rồi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Cô thật sự không muốn tâm trạng tốt hiếm khi có được tối nay bị chuyện này ảnh hưởng.
Trên thực tế, tách ra ngủ như vậy, tuy sàn nhà có chút lạnh có chút cứng, thỉnh thoảng còn có gián bò lên nệm, trong lòng Phó Tư Điềm vẫn rất vui.
Đây là không gian tương đối tự do.
Ban đêm cô không cần bởi vì sợ ảnh hưởng giấc ngủ của Phó Tư Du mà không thể tăng ca dịch bản thảo, cũng không cần vì kiêng dè sự có mặt của Phó Tư Du mà căng thẳng tinh thần, bó tay bó chân.
Cô mở bàn nhỏ, đặt lên chăn bông, mở máy tính ra chuẩn bị làm việc, tâm tư vẫn còn bay bổng trên người Thời Ý.
Phó Tư Điềm nhịn không được túm lấy thỏ bông đang đặt bên gối, chôn mặt vào lòng thỏ bông, vui ơi là vui.
Thời Ý thật sự nhớ cô đúng không? Kiểu nhớ giống như bản thân cô muốn cô ấy nhớ vậy.
Điện thoại bỗng rung hai tiếng, cắt ngang nụ cười ngây ngô của Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm cong môi mở khóa điện thoại, phát hiện là Trần Hi Trúc gửi một tấm hình cho cô.
Cô mở tin nhắn, hình là một tấm ảnh chụp màn hình một đoạn tiếng Anh ngắn. Trần Hi Trúc nói đoạn này không biết sao cô ấy dịch mãi vẫn không thấy xuôi, hỏi Phó Tư Điềm nếu là cô thì cô sẽ dịch thế nào.
Phó Tư Điềm bĩnh tĩnh lại, cúi mặt dùng bút phân tích câu cú. Cô đánh dấu lên trên giấy, nhanh chóng dịch cả đoạn văn sang tiếng Trung một cách chuẩn xác và lưu loát, gửi qua lại.
Nụ cười của Phó Tư Điềm lại không khỏi tràn ra lần nữa: "Ăn lễ cùng Thời Ý."
"Qua mạng hả?"
"Không phải." Ý cười của cô càng thêm sâu, động tác gõ chữ trở nên chậm rãi êm đềm hơn, "Thời Ý đến Nịnh Thành với mình."
"Huhuhu, chó độc thân tự nhiên chua xót quá."
"[không muốn sống nữa].jpg"
Phó Tư Điềm vừa ngọt ngào vừa buồn cười, "[xoa xoa đầu].jpg" Cô an ủi cô ấy: "Mình có linh cảm, đợi đến thất tịch, cậu sẽ không còn là một mình nữa."
(một mình = yi ge ren, yi ge ren cũng có thể dịch là một người, ở đây ý của Phó Tư Điềm là "một mình", còn Trần Hi Trúc lại trả lời theo nghĩa "một người".)
Trần Hi Trúc phản bác: "Ừ, mình sẽ là một con chó."
Phó Tư Điềm cười thành tiếng.
Trần Hi Trúc nhớ tới chính sự, "Vậy cậu ấy đến đây rồi về trong ngày luôn à?"
"Không có, hôm sau mới về."
"Vậy cậu ấy ở chỗ nào?"
"Khách sạn."
"Cậu ở với cậu ấy?"
"Đúng rồi."
Trần Hi Trúc gửi qua ba dấu chấm cảm: "!!!"
Phó Tư Điềm: "???"
Trần Hi Trúc "đang nhập" cả buổi, mới gửi qua một câu ngắn ngủn: "Có phải hơi nhanh quá rồi không?"
Phó Tư Điềm chưa hiểu, cái gì hơi nhanh quá cơ? "Về nhanh quá hay sao?"
Trần Hi Trúc bị cô chọc cười, "Không phải! Ý mình là... các cậu... chưa gì đã... muốn thuê phòng rồi."
Từng con chữ không tưởng lọt vào mắt, Phó Tư Điềm ngay lập tức hiểu ra, vừa sốt sắng vừa xấu hổ, mặt đỏ tía tai, "Này! Không phải! Cậu nghĩ đi đâu vậy hả!"
"Tụi mình chỉ đơn giản là muốn nán lại thêm một đêm." Không biết vì sao, gõ xong những lời này ra, ngay cả bản thân Phó Tư Điềm cũng cảm thấy có chỗ nào đó không khớp cho lắm.
Giống như giấu đầu lòi đuôi.
Quả nhiên, Trần Hi Trúc không tin: "Thật không? Cậu nghĩ như vậy, Thời Ý người ta cũng nghĩ như vậy hay sao?"
Động tác gõ chữ của Phó Tư Điềm khựng lại, suy tư một chút, không chỉ lỗ tai nóng lên mà cả người cũng nóng lên. Ah, sao cô lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện này thật rồi.
Rõ ràng ngay cả hôn sâu Thời Ý còn chưa có.
Trần Hi Trúc lại còn cố tình hỏi tới: "Nếu Thời Ý muốn, cậu từ chối được không? 'nhướng mày'"
Không hiểu vì sao trong đầu Phó Tư Điềm toàn là hình ảnh, cả người sắp chín đến nơi. Cô vừa thẹn vừa giận trả lời Trần Hi Trúc: "Cậu cứ nói mấy thứ không đứng đắn này, mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải đi dịch bài đây, đi đó nha. [bái bai]"
Trần Hi Trúc ở đầu dây bên kia cười ngặt nghẽo, cô ấy có thể dự đoán được giờ phút này Phó Tư Điềm đang ngượng ngùng như thế nào.
Cô ấy một bên nói "Được rồi được rồi, cậu đi đi, không trêu cậu nữa", một bên lại nói: "Đừng căng thẳng, mình đùa thôi. Thật ra mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm chút chuyện vui vẻ cũng rất bình thường, huống hồ giữa con gái với nhau còn rất an toàn nữa. Mình chỉ có một lời dặn dò dành cho cậu."
"Điềm Điềm, ở trên! Đè cậu ta! Xông lên!"
Phó Tư Điềm xấu hổ đến mức đầu ngón chân cũng cuộn lại, không dám xem thêm lần hai, quăng điện thoại xuống dưới chăn.
Nhưng hình ảnh vẫn lởn vởn trong đầu. Đối mặt với màn hình máy tính suốt năm phút, một từ tiếng Anh cũng đọc không vào. Phó Tư Điềm cảm thấy như vậy không được, đứng dậy chuẩn bị đi tắm lần nữa.
Cô ngồi xổm trước vali lấy qυầи ɭóŧ để thay, khi vừa định lấy chiếc qυầи ɭóŧ mới nhất tốt nhất theo thứ tự xếp chồng lên nhau, cô lại vô thức bỏ qua nó – không được, phải giữ cái này để ngày mốt mặc, còn có thể phối được với áo ngực ren kia nữa.
Khoan đã, ôi, mình đang nghĩ gì vậy. Phó Tư Điềm che mặt, bị chính mình đánh bại.
Đều tại Hi Trúc hết! Cô không còn là Phó Tư Điềm trong sáng nữa rồi.
Cô thế mà... thế mà lại âm ỷ mong đợi. Chỉ cần Thời Ý muốn, không có gì là cô không thể cho. Hoàn toàn thuộc về Thời Ý, để Thời Ý vui vẻ vì cô... Chỉ cần nghĩ như vậy, máu của Phó Tư Điềm đã dâng trào, tim đập nhanh.
Cô cởϊ qυầи áo, chú ý đến dấu vết trên qυầи ɭóŧ, cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào để gặp Thời Ý.
Nhưng sau một đêm tươi đẹp nghĩ bậy nghĩ bạ, mong muốn được gặp Thời Ý của cô càng trở nên bức thiết hơn.
Trời sáng, Phó Tư Điềm vừa trông thấy bà lão dậy liền không ngừng ngóng trông một thời cơ tốt. Nhưng đợi cả ngày cũng không thấy bà lão vui vẻ được lúc nào, Phó Tư Điềm đành phải kiên trì, nói chuyện này với bà lão trong lúc nấu cơm tối.
Cô đứng nấu ăn trước bếp, bà lão ngồi nhóm củi.
Cô đấu tranh thật lâu, nói: "Bà nội, ngày mai cháu về lại trong thành phố trước một chuyến được không?"
Bà lão liếc xéo cô một cái: "Để làm gì?"
"Cháu có bạn học nữ ở đại học từ Thân Thành đến đây, muốn cháu làm hướng dẫn viên du lịch một ngày cho cậu ấy." Cô cố ý chỉ rõ là bạn học nữ.
Bà lão không nể mặt: "Ngày nào mày cũng rảnh quá nên làm chuyện vớ vẩn đúng không. 26 tết rồi, bao nhiêu chuyện trong nhà còn chưa làm! Mày làm xong hết chưa."
"Vệ sinh chờ cháu về, cháu làm suốt đêm là xong. Chiều ngày mốt cháu về, sẽ không làm trễ nãi thời gian cúng tổ tiên và cúng trời đất đâu ạ. Bà nội, đó là bạn tốt nhất trên đại học của cháu, cháu đã hứa với cậu ấy rồi..." Cô nỗ lực muốn nói lí lẽ.
Nhưng bà lão thờ ơ, "Mày còn muốn đi qua đêm nữa? Không được, tao không quan tâm mày hứa hay không hứa gì, từ lúc nào đã học được cái trò tiền trảm hậu tấu vậy."
Phó Tư Điềm nghe giọng nói chua ngoa của bà lão, cảm thấy nóng nảy, nhưng cô kiềm chế lại, vẫn muốn thử lấy lòng xem sao. Bà lão lại lải nhải: "Giờ này rồi, còn ai chạy ra ngoài nữa. Nó có được dạy dỗ không vậy? Không ai quản nó đúng không? Loại con gái này, mày cũng bớt..."
"Bà nội, đừng nói cậu ấy như vậy." Phó Tư Điềm chợt cắt ngang, giọng nói bởi vì sốt ruột mà to tiếng lên.
Cô mím môi, mắt sáng như đuốc, là sự u ám mà bà lão chưa từng thấy qua.
Bà lão bị phản bác đến sửng sốt, lập tức nổi giận đùng đùng: "Sao? Mày phản rồi đúng không?! Bây giờ mày thế nào, mày hung dữ với ai?! Mày hung dữ với ai?!" Bà lão tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, quay đầu cầm lấy một khúc gỗ nện lên người Phó Tư Điềm.
Khúc gỗ nện lên xương sườn Phó Tư Điềm, phát ra tiếng vang nặng nề rồi rơi xuống đất. Cô cắn răng, cứng cổ, không kêu một tiếng.
"Giỏi lắm! Được! Cánh cứng rồi đúng không! Không nói mày được nữa rồi! Mày hung dữ cho ai xem?!" Bà lão càng tức giận hơn, lại cầm một khúc gỗ lên giáng xuống người Phó Tư Điềm, vì quá tức giận, tay run mất chính xác, khúc gỗ không đánh trúng Phó Tư Điềm mà đánh trúng vào cái chảo trên bếp ga phía sau, chảo lắc lư, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng "bang" rất lớn.
Trái tim Phó Tư Điềm run rẩy theo tiến "bang" này. Cô biết vừa nãy cô không nên cãi lại, cũng biết hiện tại cô nên nhận sai. Nhưng cô không khắc chế được.
Không một ai có tư cách nói Thời Ý như vậy. Không một ai!
Bà lão càng tức giận, cầm lấy kẹp gắp than đứng lên.
Phó Kiến Đào nghe thấy tiếng vang liền vọt từ gian ngoài vào, đúng lúc nhìn thấy bà lão giơ kẹp gắp than lên, cực kỳ sợ hãi. Ông vội vàng giữ chặt bàn tay cầm kẹp của bà lão, "Mẹ, không được. Sao vậy, sao lại thế này?!"
Bà lão phẫn nộ nói: "Mày nhìn nó kìa, mày nhìn nó xem bây giờ nó ra thể thống gì! Mẹ không nên nghe theo mày, cho nó học đại học gì đó, càng học càng mất dạy!"
Đôi mắt Phó Tư Điềm ửng đỏ, cảm giác bất lực và bi phẫn tràn ngập trong lòng.
"Mẹ, bình thường Điềm Điềm ngoan nhất, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó thôi." Phó Kiến Đào nháy mắt với cô: "Con xem con làm bà nội tức giận thế nào rồi kìa, mau nhận lỗi với bà nội đi."
Đôi môi Phó Tư Điềm run rẩy, ngay cả một âm tiết cũng không phát ra được.
Bà lão thấy thế, tay kia không bị nắm lại rút khúc gỗ trong đống củi muốn đánh Phó Tư Điềm, "Nuôi đứa vô ơn này có ích lợi gì, lúc trước mẹ nên bóp chết nó!" Phó Kiến Đào vội ngăn bà lão lại, "Mẹ, mẹ, đừng, đừng, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau." Ông dùng ánh mắt ra hiệu Phó Tư Điềm mau đi ra ngoài trước.
Phó Tư Điềm siết chặt hai nắm đấm, nhìn cảnh tượng nực cười thảm thương trước mắt, một giọt nước mắt từ trên gò má lăn xuống. Cô hít mũi, xoay người, đi ra ngoài một cách dứt khoát, thẳng một đường ra đến cổng ngoài sân.
Cô muốn thoát khỏi nơi này, muốn rời khỏi nơi này, muốn không bao giờ quay trở về nữa.
Thế nhưng một đôi tay túm lấy tay cô, "Chị muốn đi đâu?"
Phó Tư Du mỉa mai hỏi: "Lợi hại rồi? Sau này không cần dựa nào bà nội nữa?"
Phó Tư Điềm bỗng tỉnh táo trở lại.