Thằng nhóc kia thấy anh bắt đầu có hành động liền có chút sợ hãi nói “Nói vậy mà còn không nghe thấy, không có lỗ tai à?”
“Ừ.” Anh tiến đến, cầm lấy cổ tay thằng nhóc vặn ngược lại một cái, không đến mức gẫy tay nhưng chắc chắn sẽ rất đau.
Thằng nhóc kêu oai oái mà chẳng thể làm được gì.
Dạ Hiên dùng tay còn lại cốc đầu nó mấy cái nói “Chú mày ra đường sau này nhớ ăn nói cẩn thận, anh đây còn hiền chán.” Nói rồi Dạ Hiên thả thằng ranh đó ra, quay đi.
Thằng kia đương nhiên không phục lập tức cùng động bọn xông đến muốn đánh anh, bọn trẻ này láo toét thật đấy.
Anh cho vài cước là lại ngã lăn hết cả ra, mất công lại thành bắt nạt trẻ con.
Xử bọn chúng xong xuôi anh chạy lại chỗ cô, hoàn toàn thay đổi trở thành một người đàn ông to xác bên cạnh cô không “xấu xa” như vừa nãy.
“Không trực tiếp thấy em còn tưởng anh đa nhân cách.”
“Khỏi khen, nhưng còn một nhân cách nữa nhóc chưa bao giờ thấy đâu.”
Lộ Khiết tò mò hỏi “Gì?”
“Nhân cách về ban đêm.” Anh vừa nói vừa phả hơi vào tai cô khiến cho lời nói càng thêm phần ám muội.
Lộ Khiết biết mình vừa hỏi thứ không nên hỏi liền đẩy anh ra nhanh chóng, nhăn nhó với anh “Cái gì vậy, đầu óc anh thật…”
Dạ Hiên vui vẻ khi trêu cô thành công, anh và cô tiếp tục chơi vui vẻ đến gần 5 giờ, hai người vội vàng chạy về để họp mặt gia đình.
Vừa nãy cô mặc áo phao to đùng thì không sao nhưng bây giờ trả áo phao cho người ta, bộ quần áo dính sát người cô làm lộ ra các đường cong, Dạ Hiên nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy không ổn, anh phải mua khăn về đắp kín người cô mới được.
“Đứng đây chờ anh.”
Con người anh cũng thật kì lạ.
Lúc vừa nãy bảo mua bikini mặc để đỡ ướt quần áo nhưng anh không chịu, bảo hở, bây giờ mặc đồ bình thường cũng cảm thấy hở.
Ai bảo con nhóc này ngon nghẻ quá làm chi.
Cũng không khó để mua được khăn tắm ở ngoài bãi biển, người ta bán tràn lan, anh mua một cái khăn thật to về chùm cho cô.
Nhìn thấy cô đứng co do chờ anh, anh lại thấy thương vội vàng chùm kín người cô rồi bế cô lên xe.
Ngồi trên xe, một tay cô ôm anh, một tay giữ khăn nhưng mà…
“Bộ anh không thấy lạnh hả?” Vừa đi gió mà lại mặc bộ quần áo ướt sũng thế này.
Nhưng câu hỏi này 1 câu nhưng hai ý.
Ý thứ nhất hỏi anh không lạnh à? Ý thứ 2 là bộ anh định mặc cái áo ướt đến mức lộ ra cả múi của anh thế hả? Lộ Khiết cũng biết ghen đấy chứ.
Nhưng đáng tiếc Dạ Hiên lại không hiểu được ẩn ý thứ hai của cô, anh chỉ cảm thấy rất vui vì cô quan tâm cho anh, anh cười nhẹ đáp “Không có lạnh, yên tâm.”
Lộ Khiết nhăn mày, hai tay bắt đầu vừa ôm anh, vừa che chắn số múi đáng giá ngàn vàng của anh.
Thấy Lộ Khiết cứ lạ lạ anh hỏi “Sao thế?”
“Ui trời ơi, anh không sợ bị con gái người ta dòm ngó sao? Lộ hết cả ra, anh như này là biếи ŧɦái đấy.”
Dạ Hiên buồn cười “Không biết ai mới là biếи ŧɦái.
Người ta nhìn, anh hở mà quy ra anh lại là biếи ŧɦái.”
“Là anh cố tình hở cho người ta nhìn, anh là biếи ŧɦái của biếи ŧɦái.” Dạ Hiên cười khanh khách không biết cô học cái đạo lí này ở đâu mà sao vô lí từ gốc tới ngọn thế.
“Được rồi, thế bây giờ phiền vợ tương lai che hộ tôi.”
“Ai vợ tương lai của anh.”
“Nhóc!”
“Đồ không có liêm sỉ.”
“Lần đầu tiên nhắn tín đứa nào trả lời “Có” ngay lập tức khi anh vừa hỏi nhỉ?” Dạ Hiên làm bộ làm tịch, Lộ Khiết nghe vậy mặt đỏ rần hết lên.
Ôi cái quá khứ đen tối cứ toàn bị anh mang ra trêu là như thế nào?
Lộ Khiết mở lời thương lượng với anh “Hay bây giờ anh quên hết đi, em và anh gặp nhau, biết nhau đều là anh chủ động hết.”
“Chơi gì khôn thế, vậy nhóc có điều kiện gì béo bở giúp anh có lợi không?”
“Anh muốn gì?”
“Muốn nhóc làm mẹ của con anh.”
Lộ Khiết giơ tay đầu hàng xin phép ngất tại chỗ trong vòng 10 giây.
Sau 10 giây ngủm củ tỏi Lộ Khiết tỉnh táo nói “Em nghe không rõ, anh nói anh muốn em làm mẹ của anh á.”
Dạ Hiên 3 vạch đen trên đầu, câu nào đầy chất ngôn tình lãng mạn của anh qua tai cô lại thành “Anh muốn em làm mẹ anh.” Bộ khùng hay gì.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lộ Khiết khiến anh cũng mừng theo nói lớn “Nhóc làm mẹ của con anh không?”
Những người đi đường xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt đánh giá.
May mà hai người đi xe máy phóng nhanh nên bớt ngượng đi rồi.
Lộ Khiết tức tối nói “Anh nói cái gì mà to thế”
“Điều kiện đấy, chấp nhân không?”
“Khôn như anh ấy, đồ thối tha.”
“Thơm hơn nhóc chán.”
Người yêu nhà người ta thì nhường bạn gái từ A đến Z.
Người yêu “hờ” nhà cô thì chạnh chọe đến từng tí một, đúng là cái đù thù gia, cô thầm rủa anh.
Mắt Dạ Hiên liếc qua gương chiếu hậu nói “Dù không biết nhóc nói gì nhưng vẫn cảm ơn vì những lời nói xấu đầy thiết thực của nhóc.”.
Danh Sách Chương: