Lúc này Từ Khiêm vừa về đến nhà.
"Tần Diệp nói, tối qua cậu tìm tôi gấp?" Cảnh Húc Nghiêu lật tài liệu trong tay, nhưng chữ trên tài liệu, một từ cũng không thấy.
Từ Khiêm xoa xoa trán của mình: "Không có gì." Sau đó thì cúp điện thoại.
Anh bận rộn suốt từ sáng đến tối, hôm qua cũng vậy. Đêm không ngủ, ngây ngốc tới thẳng Cám Dỗ đến gần sáng, sau đó trực tiếp đến nhà Cảnh Húc Nghiêu, ấn chuông nửa ngày cũng không ai ra mở cửa, anh đành phải rời khỏi
Trên đường đi suy nghĩ chiếc xe lại rẽ một đường đến dưới lầu nhà Ngu Dao, anh trông thấy Ngu Dao bị Diệp Tử Mặc vác lên lầu.
Anh cũng không rời đi vội, mà đang bên trong hút thuốc. Không quá lâu, anh liền trông thấy Thạch Hâm trở lại, hơn nữa còn được Cảnh Húc Nghiêu đưa về.
Anh không hề xuống xe, đợi đến khi Cảnh Húc Nghiêu lái xe đi, anh mới rời khỏi đó.
Không xuống xe tìm Cảnh Húc Nghiêu là bởi vì đã không còn cần thiết nữa.
Hết thảy chuyện này đều rất rõ rồi.
Hiện tại Từ Khiêm đau đầu chính là, làm sao để mở lời với Ngu Dao, từ việc sáng ra Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm đồng thời xuất hiện, cũng đủ biết chuyện có nên xảy ra hay không, hẳn là đã xảy ra rồi.
Hơn nữa anh là một người đàn ông, nhìn từ sắc mặt và dáng đi của Thạch Hâm, anh biết thừa, đêm qua hẳn là rất kịch liệt.
Cảnh Húc Nghiêu có chút buồn bực, tối qua vội vàng tìm anh như vậy, bây giờ thì lại cái gì cũng không nói.
---
Ngu Dật Thần đã đặt được vé xe về nhà, Ngu Dao đang thu dọn đồ đạc cho cậu.
"Sau khi trở về, nhất định phải học cho tốt, nghe chưa?"
Một mặt Ngu Dao bỏ quần áo của Ngu Dật Thần vào trong giỏ xách, một mặt căn dặn.
Ngu Dật Thần khó nhịn được nữa trả lời một câu: "Dạ."
Ngu Dao quay lại muốn xem xem Ngu Dật Thần đang làm cái trò gì?
Ai mà ngờ được, quay người lại liền trông thấy thằng nhóc vẫn còn đang chơi game. Lúc này cô tức lên, trực tiếp đi đến.
"Cạch" một tiếng, khép máy tính lại.
"Vẫn còn chơi à? Mai đi học rồi."
"Chị làm gì đấy? Em sắp thắng rồi." Ngu Dật Thần tức tối rống lên với Ngu Dao.
"Em nói đi? Em có tí ti nào, cảm thấy bản thân vẫn còn là học sinh không?"
Kỳ thật Ngu Dao cũng rất hối hận khi tắt trò chơi của Ngu Dật Thần.
Trong lòng cô có ngọn lửa, vẫn luôn không có chỗ trút ra, cho nên khi trông thấy Ngu Dật Thần vẫn còn đang nhởn nhơ chơi game, cảm thấy bực dọc, liền tắt ngay máy tính.
Ngu Dật Thần nhìn Ngu Dao không nói lời nào, sau đó bất ngờ đứng dậy, đá cái ghế ra sau, tự mình ra khỏi phòng.
Bên này, Thạch Hâm không gặp được Cảnh Húc Nghiêu, tự mình về nhà.
Khi Thạch Hâm trở lại trông thấy Ngu Dao ở nhà một mình, hỏi: "Em trai cậu đâu?"
Ngu Dao cũng lười quản lý cậu chàng, hai chị em họ bình thường lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ, đã quen rồi.
"Không có ở phòng khách hả?"
Ngu Dao cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Không có luôn."
Ngu Dao buồn bực, không ở phòng khách, có thể đi đâu?
Cũng không nghe thấy tiếng mở cửa ra ngoài mà.
Thạch Hâm liếc mắt một cái ra cửa: "Chắc ra ngoài rồi."
Giày cũng không có ở đây.
"Để kệ nó đi. Lớn tồng ngồng thế rồi."
Gần mười giờ, Ngu Dật Thần mới về.
"Về rồi?" Lúc này Ngu Dao vừa nấu nước từ trong nhà bếp đi ra.
"Dạ." Ngu Dật Thần thò tay ra sau lưng đóng cửa lại, thay giày rồi đi vào nhà.
"Em lên lầu trên ngồi một lát." Ngu Dật Thần mở miệng giải thích.
Lầu trên là của Diệp Tử Mặc, Ngu Dao cũng đoán được. Ngu Dật Thần ở gần đây cái gì cũng không quen thuộc, đương nhiên sẽ không ra ngoài, đoán chừng là lên bốc phét với Diệp Tử Mặc thôi.
Ngu Dao cũng không thèm quản thằng bé, muốn đi tắm, bận rộn suốt một ngày cũng chưa tắm táp qua.
Tiếp đến Ngu Dao về phòng lấy cho Ngu Dật Thần một thứ để thay.
"Mau tắm một cái đi. Ngày mai còn phải dậy sớm."
Ngu Dật Thần 'ờ' một tiếng, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Bây giờ, sau khi Ngu Dật Thần trở về, cũng không cách thời gian phải đi là mấy, Ngu Dao cũng không có thời gian để về nhà, cho nên sáng tinh mơ cô đã mua đủ loại thuốc bổ cho ba mẹ nhét đầy trong túi của Ngu Dật Thần, để cậu nhỏ mang về.
Mặc dù mẹ cô tương đối xốc nổi, lại yêu thương Ngu Dật Thần, song chỉ có điều, điểm này không ảnh hưởng đến tình thương của cô đối với mẹ.
Khi còn nhỏ, Ngu Dao rất không hiểu, tại sao trong nhà nhất định phải có một đứa em trai, có một mình cô không phải được rồi sao?
Sau này, khi cô trưởng thành, cũng có thể hiểu được, ba mẹ sợ cô sau này cô độc, nên muốn có người bầu bạn cùng cô đây mà.
---
Hôm sau, sau khi Ngu Dao tiễn Ngu Dật Thần đi, lên xe trở về nhà. Ngồi trên xe, cô vẫn còn suy nghĩ đến chuyện của Thạch Hâm. Tuy rằng, cô một lời cũng không nói, nhưng không có nghĩa là chuyện này, có thể cứ thế trôi qua.
Cho nên muốn biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tìm Từ Khiêm.
Người đàn ông đã dẫn Thạch Hâm đi, đúng là bạn của anh. Nếu nói anh không biết, có đánh chết Ngu Dao cũng không tin.
Ngu Dao đã đắn đo rất lâu, cho đến khi trở về nhà vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Thật ra cô không phải nghĩ sẽ tìm Từ Khiêm như thế, nhưng mà nếu như không tìm anh, bản thân sao có thể biết được chuyện đêm đó. Nếu như hỏi Thạch Hâm, nhất định sẽ vạch trần chuyện đau lòng của cậu ấy.
Suy nghĩ rất lâu, cô vẫn rút di động ra gửi cho Từ Khiêm một tin nhắn.
"Chọn thời gian gặp mặt một lần, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
"Đợi tôi quay lại, tôi tìm em."
Rất nhanh Ngu Dao nhận được tin nhắn trả lời.
"Được. Tôi đợi điện thoại của anh."
---
Thạch Hâm vào nhà bếp rót một ly nước, sau đó an vị trên sô pha. Khi Ngu Dao đi ra trông thấy Thạch Hâm chăm chú xem TV, cô huơ huơ tay trước mặt Thạch Hâm, cũng không có phản ứng.
"Thạch Hâm? Thạch Hâm?"
"Hả? Chuyện gì?"
"Nghĩ gì vậy? Nhập tâm thế."
"Không có gì." Thạch Hâm uống một ngụm nước nói.
---
Từ Khiêm không ngờ trở lại Giang Ninh, còn có thể đụng mặt Cảnh Húc Nghiêu.
"Cậu cũng về nhà à?" Cảnh Khúc Nghiêu ở phòng chờ VIP trông thấy Từ Khiêm.
Từ Khiêm tháo kính râm xuống: "Bị bà cụ ở nhà réo, trở về một chuyến."
"Cậu trở về làm gì?" Từ Khiêm hỏi một câu.
Cảnh Khúc Nghiêu gấp tài liệu lại, đứng lên đáp: "Còn có thể là gì? Công việc."
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Giang Ninh, Cảnh Húc Nghiêu hỏi: "Có người đón cậu?"
Trừ khi Từ Khiêm tự mình trở về, bằng không mỗi lần anh bị người nhà gọi về cũng sẽ có người đến đón.
"Cậu đưa tớ về."
Vốn có người đến đón anh, nhưng sau khi gặp được Cảnh Húc Nghiêu ở sân bay, anh liền thông báo cho tài xế ở nhà không cần đến đón.
Hai người một xe đi xuống tầng hầm, xe ngừng lại một nơi anh vẫn thường đậu.
"Đưa cậu đến đâu?"
Từ Khiêm lên xe, thắt chặt dây an toàn.
"Đại viện."
Cảnh Húc Nghiêu khởi động xe, ra khỏi bãi đậu xe lên đến cao tốc Hoàn Kiều.
"Đêm đó, ở Cám Dỗ cậu đi đâu? Dẫn theo cô gái kia?" Rốt cục Từ Khiêm vẫn lên tiếng hỏi.
Từ trước đến giờ cậu ta chắc chắn sẽ không hỏi anh những chuyện này, yêu đương ồn ào thế nào cũng được.
Cảnh Húc Nghiêu hơi nhíu mày: "Khách sạn."
Vẫn nên thành thật trả lời.
"Quá trình."
"Cậu chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này của tớ, tại sao lại hứng thú với những thứ này?" Cảnh Húc Nghiêu có phần phiền muộn.
Từ Khiêm rất không bình thường.
Bởi vì không phải thời gian cao điểm, đi đường cao tốc, cho nên rất nhanh đã đến đại viện.
Trước khi xuống xe, Từ Khiêm nói một câu: "Tớ chưa bao giờ quan tâm đến tình sử của cậu, cùng lắm chỉ để báo cáo lại mà thôi."
Từ Khiêm nói không sai, nếu không phải vì tin nhắn kia của Ngu Dao, anh sẽ không phải lo nghĩ đến những thứ này.