Ngay từ ban đầu khi Từ Khiêm bị Cảnh Húc Nghiêu gọi điện thoại về, chỉ lưu lại một mình Chương Minh tiếp tục tìm người.
"Cậu trở về đi. Tôi phải phái người đi tiếp tục điều tra, để hai bác ngây ngốc ở bên kia cũng không phải cách."
Lúc này, Từ Khiêm đang ở trong khu nhà Tinh Hải.
Một tay anh vừa nắm chặt ly rượu vang đỏ, tay kia thì cầm điện thoại, cả người dựa vào bên cửa sổ sát đất trước mặt.
"Không phải đã tìm được một người có nhóm máu tương đương rồi hay sao? Tại sao còn phải tìm tiếp nữa?" Chương Minh có phần không hiểu hỏi.
Nếu đã tìm được người có nhóm máu thích hợp rồi thì nên thử trước đã rồi hẵng tính tiếp chứ. Từ Khiêm uống một ngụm rượu đỏ, chậm rãi nói: "Lỡ như cơ thể không thích hợp thì sao? Nếu đã làm thì tôi muốn phải giảm mức độ rủi ro đến mức thấp nhất."
Thật ra, trong nội tâm Từ Khiêm mong muốn hơn chính là sử dụng hai người khác nhau.
Chương Minh ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy Từ Khiêm nói đúng. "Vậy thì cứ vậy đi."
Quả thật anh ta không thể nán lại quá lâu, qua năm mới sẽ không thể quay về được nữa rồi, hơn nữa tháng giêng cũng đã qua rồi, lại không thể xuất hiện, lửa trong nhà đã cháy lớn lắm rồi.
"Quý Tinh gần đây thế nào rồi?"
"Vẫn vậy." Từ Khiêm nhớ lại cách đây hai ngày có tới bệnh viện thăm Quý Tinh.
Khuôn mặt của Quý Tinh dường như đã không còn chút huyết sắc nào nữa rồi. Gần đây cũng vì trời lạnh nên thành ra cảm lạnh, từ đó cũng dẫn tới nhiễm trùng đường hô hấp.
"Còn có thể chống chọi trong bao lâu?" Chương Minh lo lắng nhất là điều này.
Từ Khiêm liếc mắt nhìn cảnh sắc đằng sau cánh cửa sổ sát đất, sau đó buồn bực dốc cả ly rượu đỏ rực lên uống cạn.
"Tôi sẽ không để cô ấy phải chết đâu."
Hai người nói chuyện không bao lâu thì liền cúp máy.
Từ Khiêm lại tiếp tục suy nghĩ, sau đó gọi một cú điện thoại cho Ngu Dao. Ngu Dao ngay từ hôm mùng sáu đã trở lại thành phố Bạch Sa rồi, trong hai ngày này cũng không bận bịu gì nhiều, khi nhận được cuộc gọi của Từ Khiêm cũng là lúc cô đang nói chuyện phiếm cùng Đường Lăng ở trong phòng làm việc.
Nhìn thấy có cuộc gọi tới, Ngu Dao vốn muốn nghe máy, nhưng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Ngu Thế Minh nóng nảy đến vậy, cho đến khi Ngu Dao rời đi, vẫn thấy Cố Tuệ Nhàn không nói lời nào với Ngu Dao, cũng là nguyên nhân Ngu Thế Minh nổi giận.
Vì biết rõ chuyện này, cuối cùng Ngu Dao vẫn nhấc máy.
"A lô?"
"Ngu Dao." Từ Khiêm cân nhắc làm thế nào để mở miệng nói chuyện với cô.
"Ngày mai mấy giờ em tan ca?"
"Có chuyện gì sao?"
"Ừ, tìm em có chút chuyện."
Ngu Dao nghĩ nghĩ, ngày mai cũng không có chuyện gì đặc biệt, Diệp Tử Mặc cũng vừa mới về, công việc có hơi bận một chút, hàng ngày chưa tới chín giờ thì chưa thể về được, mà cô cũng đã tự báo danh môn học rồi, ngày mai cũng không có lớp.
"Vậy thì 6 giờ tối, quán Starbucks gần công ty tôi đi."
"Được."
"Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Từ Khiêm còn muốn nói điều gì đó, nhưng Ngu Dao đã nhanh chóng cúp máy trước.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Từ Khiêm đã trở về đại viện một chuyến, nói với mẹ và bà nội là mình có chuyện phải trở về thành phố Bạch Sa, một tuần sau sẽ quay trở lại.
Lúc đầu Từ phu nhân phản đối Từ Khiêm ở lại thành phố Bạch Sa, nhưng lúc này lại không thể để anh đi tới đó. Bởi vì hiện giờ Quý Tinh đã trở lại, còn bị bệnh phải nằm viện nữa.
Thời gian gần đây, trong mắt bà Từ, vì chuyện của Quý Tinh mà Từ Khiêm đã phải bôn ba khắp nơi, rảnh rỗi thì lại đến bệnh viện với Quý Tinh. Nói thật, hiện giờ là thời gian quan trọng, bà Từ cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Dù sao Quý Tinh cũng là bạn gái cũ của Từ Khiêm, trước là do chính bà dùng thủ đoạn khiến cô ta phải ra đi, nếu lúc này hai người nối lại tình xưa thì tất cả những chuyện trước đó, đều trở nên vô ích cả rồi.
"Con cũng nên chú ý sức khỏe của mình một chút, đừng vì chuyện của cái cô họ Quý kia mà tự hành hạ bản thân mình."
Bà Từ cũng chỉ có thể dặn dò Từ Khiêm vài câu như vậy.
Bà biết cho dù bà có dặn dò hết lời thì Từ Khiêm cũng sẽ không nghe.
Từ Khiêm đã đặt vé máy bay là hai giờ chiều, bà Từ bảo anh ở lại ăn cơm trưa trước, anh cũng không ăn, chỉ nói: "Mẹ, trước khi đi, con muốn đến bệnh viện thăm Quý Tinh."
"Đi đi. Đừng làm lỡ giờ bay." Bà Từ bất đắc dĩ nói.
Từ Khiêm muốn đợi thêm chút nữa mới ra sân bay, vậy nên lúc này anh phân phó tài xế trong nhà đưa mình đến bệnh viện, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Từ Diễn.
Từ Diễn mới từ trụ sở về, đến đêm mới tới Giang Ninh, trước năm mới đã bảo về thẳng nhà, còn chưa thấy trở lại. Cho nên gần đây anh mới phải ở lại trong đại viện.
"Anh với em cùng đi thăm cô ấy." Từ Diễn cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, ra dấu cho tài xế đừng lái xe vội.
"Đi thôi."
Từ Diễn mở cửa của chiếc xe Audi màu đen ra.
"Em còn muốn giúp cô ta đến đâu nữa?"
Thị lực của Từ Diễn có hơi kém một chút, nên khi lái xe anh ta luôn phải đeo kính lên.
Đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Từ Khiêm sửng sốt một chút.
"Đến đâu là sao?"
"Quý Tinh ấy. Em còn định giúp cô ta đến mức nào nữa?"
"Đợi cô ấy khỏe lên mới thôi."
Từ Diễn đã biết trước.
"A Khiêm. Em muốn giúp cô ấy, anh không phản đối. Nhưng em không thể vì giúp cô ta mà gây ra động thái lớn đến vậy được."
"Có ý gì?"
"Em đừng cho rằng anh không biết, em dùng danh nghĩa của ba để tìm ra người đã sinh ra cô ta. Hơn nữa còn là nhóm máu RH." Từ Diễn là kiểu người dụ kẻ khác mắc câu trong giới chính trị. Cho nên anh biết Từ Khiêm sau lưng anh đã làm ra những chuyện gì. Anh chỉ không vạch trần ra mà thôi, về sau anh cũng tự xử lí một số việc có liên quan, có vậy mới không bị ông Từ phát hiện ra.
Từ Khiêm cười lạnh một tiếng: "Em nói này. Bình thường chưa bao giờ anh tự lái xe của mình, sao có thể tốt bụng đưa em tới bệnh viện được, thì ra là có mục đích khác."
"Em đừng có không biệt được tốt xấu." Từ Diễn khẽ quát một câu.
Lúc trước, chuyện của Từ Khiêm và Quý Tinh đã náo đến loạn cái nhà này. Ông Từ suýt chút nữa đã từ mặt đứa con trai Từ Khiêm này, cuối cùng nếu không nhờ bà Từ ra mặt chuyện của Quý Tinh thì tình huống không biết đã tồi tệ đến mức nào rồi.
Cuối cùng Từ Khiêm còn rơi vào thảm cảnh phải đến tận Bạch Sa xa xôi để làm bác sĩ. Nếu không chỉ cần ông Từ mở miệng, ai dám thuê Từ Khiêm sẽ không có kết quả tốt, Từ Khiêm cũng sẽ không chỉ chịu cảnh như vậy thôi đâu.
"Em không phân biệt được tốt xấu, vậy sao anh vẫn còn đi dọn dẹp cục diện rối rắm sau lưng em?" Từ Khiêm cũng không phải kẻ ngốc, anh làm ra động thái lớn như vậy để có thể tra ra được những tư liệu này, nhất định không thể gạt được ông Từ.
Nhưng đến giờ ông Từ vẫn không biết gì, chỉ có một nguyên nhân.
Đó chính là Từ Diễn đã khắc phục mọi hậu quả cho anh từ phía sau màn.
"Nếu không nhờ anh, em cho rằng bản thân có thể an ổn rời khỏi nhà?"
"Anh hoàn toàn không cần phải làm vậy." Từ Khiêm cảm thấy Từ Diễn làm những điều này hoàn toàn không cần thiết. Anh làm nhiều chuyện như vậy vì để cha biết được. Từ sau khi biết được tất cả sự việc cũng như hậu quả của nó, anh liền không muốn lừa gạt người nhà mình nữa.
"Đừng chủ quan."
Hai người giằng co trong chốc lát, xe đã dừng lại trước cửa bệnh viện quân khu. Từ Khiêm lên tầng trước, Từ Diễn đi đến bãi đỗ xe. Thời tiết hôm nay rất tốt, Quý Tinh đang chuẩn bị thay quần áo đề y tá đẩy cô xuống sân phơi nắng, người còn chưa kịp xuống giường đã thấy Từ Khiêm đi tới.
"Anh đã tới rồi."
"Ừ. Hôm nay thế nào?"
"Không tệ lắm." Quý Tinh nói qua loa, mỉm cười với Từ Khiêm.
Từ Khiêm vịn Quý Tinh quay trở lại giường.
"Em bây giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Ý chính là rảnh rỗi thì không được lộn xộn, yên tĩnh nằm trên giường là tốt nhất.
"Nghỉ ngơi nhiều quá người em đã nhũn hết cả rồi." Quý Tinh làm bộ oán giận làm nũng nói. Từ Khiêm bất đắc dĩ cọ đầu mũi của cô, cưng chiều giống như trước đây. Yêu không nổi.
Đến khi Từ Khiêm muốn đi, Từ Diễn vẫn chưa đi lên, anh gửi tin nhắn cho Từ Khiêm nói mình gặp được người quen, nên không đi lên được, ở dưới tầng chờ anh, để anh không bị muộn.
Từ Khiêm đọc được tin nhắn, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, gặp được người quen sao? Không bằng nói là gặp phải chị dâu cũ thì hơn."
"Lát nữa anh sẽ phải bay về thành phố Bạch Sa, em phải tự chăm sóc mình, có gì không thoải mái thì phải nói với bác sĩ, biết không?"
Trước khi đi, Từ Khiêm không quên dặn dò Quý Tinh. Quý Tinh rất hiểu chuyện gật đầu.
"Được, anh cũng phải cẩn thận một chút."
"Em yên tâm, em sẽ không có chuyện gì đâu." Từ Khiêm rất có lòng tin nói.
Không phải sao? Cho dù không tìm được người thứ hai có nhóm máu giống như vậy, thì vẫn còn có người đầu tiên không phải sao?
"Hiện giờ cũng chỉ có Ngu Dao là có thể cứu được Quý Tinh thôi." Trong lòng Từ Khiêm lặng lẽ lên tiếng.