Tôn Quân Trác cũng đi theo anh. Anh ta đã mời cho Quý Tinh một nhân viên điều dưỡng, vì vậy buổi tối anh ta cũng không ở lại phòng bệnh.
Hai người đến bãi đỗ xe, Tôn Quân Trác lấy chìa khóa xe ra, ấn nút điều khiển từ xa, khóa xe liền tự động mở ra.
"Đưa cậu về?" Anh ta hỏi một câu.
Từ Khiêm vừa xuống máy bay đã lập tức đến bệnh viện, lại liên tục thảo luận với giáo sư Lý về bệnh tình của Quý Tinh mà chưa về nhà.
"Về Tinh Hải." Anh không muốn trở về đại viện. Đã hai ngày anh không nghỉ ngơi; nếu về, anh sẽ không thể tránh khỏi một hồi tra hỏi, chờ tinh thần anh khá hơn một chút rồi về sau vậy.
"Bệnh của Quý Tinh rốt cuộc thế nào?" Tôn Quân Trác không phải là bác sĩ, hôm nay những điều giáo sư Lý nói đều là thuật ngữ chuyên nghành, với anh ta mà nói một chữ cũng không hiểu.
Nhưng anh ta biết, Quý Tinh hiện giờ đã ở bên bờ nguy hiểm rồi.
Từ Khiêm liếc nhìn Tôn Quân Trác, lấy thuốc lá trong túi ra, hiện tại anh rất mệt mỏi, chỉ có thể nhờ vào nicotin để làm mình dễ chịu hơn. "Thật sự không tốt."
"Cho dù tìm được tủy thích hợp, cơ thể Quý Tinh cũng chưa chắc có khả năng tiếp nhận cuộc phẫu thuật lớn như vậy." Từ Khiêm nói tiếp.
Tôn Quân Trác biết tình trạng của Quý Tinh không tốt, nhưng thật không ngờ đã nghiêm trọng như vậy.
"Có phải cậu đã tìm được người thích hợp không?" Anh ta nghĩ tới câu nói của Từ Khiêm trong bệnh viện.
Từ Khiêm không lên tiếng coi như ngầm đồng ý.
Ngu Dao? Cũng có thể xem là người thích hợp đi.
Trong xe yên lặng bỗng nhiên vang lên tiếng rè rè, Từ Khiêm cảm giác được điện thoại của mình đang rung. Anh lấy điện thoại di động ra, là Chương Minh.
"Có chuyện gì vậy?" Lúc ở bệnh viện, anh đã để điện thoại ở chế độ im lặng.
Khi gọi cho Trương Tiêu Chương Minh cũng mới biết Từ Khiêm đã trở về Giang Ninh.
"Quý Tinh thế nào rồi?"
"Không tốt lắm."
"Nghe nói Ngụy Kha không thích hợp phải không?" Chương Minh cũng đi tìm những người này nên anh ta tất nhiên biết tên của bọn họ.
"Ừ." Từ Khiêm trả lời bằng giọng mũi.
"Ngu Thế Minh..."
Chương Minh còn chưa lên tiếng Từ Khiêm ngay lập tức cắt ngang.
"Còn một người nữa, thử trước rồi hãy nói."
Nếu không được, Từ Khiêm chắc chắn cũng sẽ không để cho Ngu Dao làm cuộc giải phẫu này. Lúc trước anh đi tìm cô cũng bởi vì không còn cách nào liên lạc với hai người lại. Dưới tình thế nguy cấp anh đã đi tìm Ngu Dao.
"Quý Tinh có thể đợi đến lúc đó sao?"
"Được." Từ Khiêm khẳng định nói.
Ở đầu bên kia Chương Minh lẩm bẩm một câu, Từ Khiêm không nghe rõ liền cúp điện thoại.
---
Thành phố Côn Minh.
Sau khi gặp Đồng Hâm, Ngu Dao liền quay về một chuyến, hỏi Ngu Thế Minh một số chuyện.
Hiện tại, tình huống của Ngu Thế Minh vẫn chỉ là điều tra nội bộ.
"Bố, bố còn nhớ lúc người của Duệ Thần tới nhà mình đã tặng thứ gì không?"
"Đã lâu quá, thật sự không nhớ được." Ngu Thế Minh suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra được gì.
Ngu Dao thì thầm một câu: "Vậy chỉ có thể tìm giám đốc của Duệ Thần hỏi."
"Con tìm hắn làm gì?" Ngu Thế Minh không hiểu Ngu Dao hỏi chuyện này để làm gì.
Ngu Dao lại đem lời của Đồng Hâm thuật lại cho Ngu Thế Minh. Sau khi nghe xong ông chỉ nói một câu: "Không cần phải tìm! Dù bố không nhớ rõ họ đưa cái gì, nhưng chỉ cần nhìn cách đóng gói cũng biết rất đắt tiền.
Ngày đó, giám đốc của Duệ Thần tới chơi, trong nhà đúng lúc có một nhóm khách khác. Sau khi Ngu Thế Minh mời khách vào, ông cơ bản không để ý đến những thứ kia. Lúc sau, ông có nhìn thoáng qua quà tặng để ở một góc phòng, có mấy món quà gói tinh xảo, ông hỏi mới biết là của ông chủ Duệ Thần tặng. Ông lập tức gọi điện thoại cho ông chủ Duệ Thần để trả lại; nhưng ông chủ bên kia lại nói đó chỉ là một chút tâm ý, nếu Ngu Thế Minh không rút lại lời vừa nãy tức là khinh thường ông ta. Thường xuyên có qua lại, Ngu Thế Minh ôm tâm lý sẽ chỉ để đó. Ai ngờ, ông bị nội bố tố cáo.
Buổi cuối tuần, Ngu Dao ở nhà. Giữa trưa chủ nhật, gần tới giờ cơm trưa, Ngu Dao nhận được một cuộc điện thoại, đối phương là đàn ông, muốn hẹn gặp Ngu Dao một lần.
"Ông là ai?" Ngu Dao vốn không biết người đàn ông này, sao có thể gặp hắn ta.
Người đàn ông cười một tiếng: "Nghe nói mới đây bố cô lại bị điều tra."
"Hẹn ở đâu?"
"Nhà hàng Lạc Phi Tư trên đường Hương Giang." Người đàn ông nói ra một địa chỉ.
Ngu Dao cúp điện thoại, chào Cố Tuệ Nhàn một tiếng liền đi ra ngoài.
Cố Tuệ Nhàn biết cô đón xe đi cũng không hỏi gì nhiều.
Cô đón xe đến đường Hương Giang. Cô đẩy cửa chính của nhà hàng, chuông gió treo trên cửa vang lên. Cô đứng tại quầy tiếp tân hỏi thử, nhân viên phục vụ liền chỉ chỗ cho cô, cô bước thẳng đến chỗ ngồi ở cửa sổ thứ hai.
"Là anh gọi điện thoại cho tôi?" Ngu Dao đứng trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Ngu Dao: "Đúng vậy."
Người đàn ông chỉ tay vào ghế salon đối diện.
"Ngồi đi."
"Anh hẹn tôi rốt cuộc vì chuyện gì?"
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười khẽ.
"Chuyện của bố cô giải quyết rồi sao?"
"Có gì anh cứ nói thẳng đi.'
"A, cô Ngu, cô đề phòng quá rồi." Người đàn ông khuấy cà phê trong tay mình một chút.
"Chủ tịch Ngu và tôi ngày trước cũng quen biết, tôi chỉ là có lòng tốt, quan tâm một chút."
"Cảm ơn đã quan tâm." Nói xong Ngu Dao cũng chuẩn bị bỏ đi. Thấy cô muốn đi, người đàn ông bỏ chiếc muỗng xuống, uống một ngụm cà phê, nói: "Lẽ nào cô không muốn biết bố cô bị ai tố cáo sao?
Ngu Dao nghe được câu này hai mắt mở to.
"Anh biết?"
"Dĩ nhiên."
"Điều kiện của anh là gì?" Ngu Dao không ngốc, người đàn ông trước mặt cô không thể nào giúp cô mà không có mục đích gì, nếu đã thật sự muốn giúp thì khi bố cô đột ngột xảy ra chuyện đã đứng ra chứ không phải đợi tới lúc này.
Ngu Thế Minh thứ tư này sẽ có một cuộc nói chuyện nội bộ.
Nếu khi đó tổ điều tra có trong tay bằng chứng bất lợi với Ngu Thế Minh thì xong đời.
"Cô Ngu rất thông minh."
"Nói đi, anh muốn bao nhiêu?" Ngu Dao tưởng anh ta muốn tiền. Nếu số tiền hắn ta muốn không nhiều, nhà họ Ngu có thể góp chút đưa cho hắn.
"Tiền tôi có rất nhiều." Người đàn ông lắc đầu.
"Tôi chỉ muốn tìm cô Ngu để mượn một thứ khác thôi."
"Tìm tôi? Mượn đồ?" Ngu Dao hoàn toàn không hiểu.
Người đàn ông đưa ra một tập tài liệu, ánh mắt ra hiệu Ngu Dao mở ra xem.
Ngu Dao đưa tay cầm lấy tài liệu. Cô mở ra, nhìn thoáng qua, là bản báo cáo bệnh án của một cô gái, cô gái trong bản báo cáo bệnh tình nguy kịch và ảnh cô ấy nằm trên giường tiếp nhận điều trị.
"Ý anh là gì?"
"Hiện tại cô ấy đang chờ cô cứu cô ấy."
"Tôi sao?"
Người đàn ông gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn như pha lê. "Cô ấy bị bệnh nặng, phải làm phẩu thuật ghép tủy. Tôi biết thời gian trước cô đã làm kiểm tra sức khỏe, cơ thể cô rất khỏe mạnh."
"Anh muốn tôi hiến tủy?" Sau khi Ngu Dao nghe anh ta nói cũng đại khái hiểu được.
Cô không hiểu, thế giới này rốt cuộc là sao vậy? Thời gian trước, Từ Khiêm cũng tới nhà tìm cô, bảo cô hiến tủy cứu người; bây giờ người đàn ông trước mặt cũng muốn cô đi hiến tủy cứu người.
Trên thế giới này, tủy của người có nhóm máu RH rất khan hiếm phải không? Sao tất cả mọi người đều tìm cô để hiến tủy vậy?
"Thời gian suy nghĩ của cô là ba ngày." Người đàn ông biết, cuộc đàm thoại nội bộ đầu tiên của Ngu Thế Minh là ba ngày nữa.